Còn một lần là cách đây hơn một năm, bộ ngực nhỏ của Kiều Nhiễm bắt đầu lớn lên. Lúc mới dậy thì, ngực Kiều Nhiễm lúc nào cũng đau, cô chỉ có thể xoa bóp cho đỡ đau nhức, kết quả càng xoa càng lớn, đợi đến tận lúc ngực cô đạt cỡ B mà vẫn còn chưa mặc áo lót.
Kiều Nhiễm không hiểu chuyện, Phong Vũ lại càng không hiểu chuyện, mỗi ngày anh đều bận quên trời quên đất, làm sao có thời gian chú ý ngực cô gái nhỏ có phát dục hay không.
Cô gái nhỏ không hiểu thế nào là đề phòng người khác phái, ngày nọ cô đứng ở phòng khách uống nước, trên người là bộ đồng phục mùa hè, hai vú mềm mại bởi vì cọ sát mà lộ ra hai chấm nho nhỏ.
Phong Vũ tan tầm về nhà, anh theo bản năng nhìn cô một cái thì lập tức ngây ngẩn cả người. Sau khi lấy lại tinh thần, anh nhanh chóng cau mày nói: "Sao cháu lại không mặc..."
Kiều Nhiễm không hiểu ý của Phong Vũ.
Phong Vũ thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô thì cực kỳ đau đầu, anh càng khắc sâu nhận thức nuôi một cô gái nhỏ phiền toái đến nhường nào, đúng là con gái thật sự rất cần mẹ dạy bảo.
Phong Vũ đen mặt dẫn Kiều Nhiễm đến cửa hàng nội y, anh giao cô cho nhân viên rồi nói đơn giản hai câu.
Nhân viên cửa hàng là phụ nữ trung niên, bà gật đầu rồi dẫn cô gái nhỏ đến phòng thay đồ để xem ngực của cô đã phát triển đến mức nào.
Sau khi chọn cho Kiều Nhiễm hai bộ đồ lót, bà còn hướng dẫn cô cách mặc, giặt đồ và phương pháp lựa chọn đồ cho đúng kích thước.
Kiều Nhiễm bắt đầu dậy thì, số lần Phong Vũ về nhà càng ít, anh bỗng nhiên phát hiện ra trong nhà mình có một thiếu nữ, sẽ có nhiều chuyện hơi bất tiện.
***
Buổi sáng ngày hôm sau, Kiều Nhiễm rời giường thì phát hiện Phong Vũ quả nhiên không về nhà, trong nhà hoàn toàn lạnh lẽo.
Kiều Nhiễm nhàn nhạt liếc qua phòng bếp hiu quạnh, sau đó lấy một cái bánh mì trong tủ lạnh rồi cầm cặp sách đi ra cửa.
Trạm xe bus cách chung cư không xa, sáng sớm đã có rất nhiều người trên xe, Kiều Nhiễm theo thói quen đứng ở gần cửa để thuận tiện đi xuống.
Giao thông công cộng luôn có nhiều người, Kiều Nhiễm phải nắm chặt vào tay vịn để giữ thăng bằng.
Bỗng nhiên mông của cô hình như có ai đó chạm vào, Kiều Nhiễm bèn dịch người sang bên cạnh một chút.
Buổi sáng đông người, không cẩn thận đụng vào nhau là chuyện rất bình thường, chẳng qua chuyện không như cô đã nghĩ, chỉ hai phút sau mông cô lại bị người ta chạm.
Lần này Kiều Nhiễm có thể khẳng định người kia cố ý, bởi vì tay hắn ta đang xoa bóp mông cô.
Kiều Nhiễm luôn lạnh nhạt, không quan tâm đến mọi chuyện, nhưng không có nghĩa cô sẽ chịu đựng để cho cái móng heo kia chạm vào mình.
Trên phương tiện công cộng nếu gặp được kẻ biến thái thì cần phải phản kháng, nếu không hắn ta sẽ càng quá phận.
Kiều Nhiễm chau mày nhìn về phía sau, chỉ thấy một người đàn ông trung niên béo ục ịch đứng ở đằng sau, hơn nữa ông ta còn lộ ra nụ cười dâm dê với cô.
Dạ dày Kiều Nhiễm trào lên một cảm giác ghê tởm, Kiều Nhiễm muốn thoát khỏi ông ta nhưng không thể di chuyển vì xe chật cứng, cũng may lưng cô còn đeo cặp sách nên hai người mới không dính sát vào nhau.
Động tác của ông ta càng lúc càng quá đáng, lúc thấy đôi bàn tay kia chuẩn bị luồn vào trong váy mình, Kiều Nhiễm đang định quát lớn thì móng heo kia đã bị một bàn tay trắng trẻo túm chặt.
"Ông làm cái trò gì vậy!"
Tên đàn ông trung niên đáng khinh lộ ra vẻ hoảng loạn, ông ta dùng sức thoát khỏi trói buộc của cậu thanh niên.
Thanh niên dáng người cao gầy, cậu mặc một thân đồng phục, sắc mặt nghiêm túc nói: "Tôi thấy ông quấy rối cô ấy."
Tên đàn ông trung niên thấy cậu là học sinh thì không còn sợ hãi, ông ta lớn tiếng gây sự: "Thằng nhãi ranh, con mắt nào của mày nhìn thấy tao quấy rối, mau buông tay tao ra!"