Chương 48: Yêu đương

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:57

Kiều Nhiễm chuẩn bị đồ nấu cơm tối, cô rất ít khi nấu cơm, nhưng nghĩ đến Phong Vũ đã bận rộn vất vả cả một ngày, cho nên cô muốn anh về đến nhà sẽ được ăn cơm canh nóng hổi, vì thế mà cô lập tức ra siêu thị mua thức ăn. Người đàn ông kia luôn luôn tan làm không đúng giờ, Kiều Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho anh. Điện thoại được thông rất nhanh, Phong Vũ vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nhận điện thoại. "Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì vậy?" Kiều Nhiễm nghịch cà rốt trong tay, cô nhàn nhạt hỏi: "Mấy giờ thì anh về ăn cơm?" Phong Vũ sửng sốt, giọng nói vì vui vẻ mà trở nên hơi lớn: "Em nấu cơm cho tôi hả?! Đến giờ tan làm là tôi lập tức trở về! Tôi có được chọn món không?" Kiều Nhiễm xoay củ cà rốt trong tay rồi cười nói: "Không được!" Người đàn ông mất mát "à" lên một tiếng, Kiều Nhiễm có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cụp tai của anh. "Em mua ớt xanh và cà rốt mà anh thích ăn rồi." Phong Vũ lập tức vui vẻ, anh cất cao giọng nói: "Ở nhà đợi tôi, tôi lập tức về với em sau khi tan làm." Kiều Nhiễm khẽ cười rồi tắt điện thoại. Tâm tình Phong Vũ cực kỳ vui vẻ, anh cười ngây ngô nhìn màn hình điện thoại. Tiểu Lưu ngồi hóng hớt ở bên cạnh, nhìn mặt sếp phơi phới như đón gió xuân thì cậu lập tức lên tiếng: "He he he- Sếp!!!! Ai vậy?!" Bành Yến đang sắp xếp tư liệu cũng vểnh tai lên nghe, ánh mắt thì nhìn về phía hai người đàn ông. Phong Vũ cất điện thoại rồi nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Lưu, giọng điệu thì cực kỳ khoe khoang: "Bạn gái tôi!" Phong Vũ vừa nói xong, Tiểu Lưu cười quái dị và lớn tiếng nói: "Sếp Vũ thoát kiếp FA rồi sao? Làm một ông chú còn trinh đúng là không dễ dàng!!! Chị dâu là ai vậy sếp?" Phong Vũ vừa tức vừa buồn cười, anh giơ chân đạp Tiểu Lưu một cái,"Cút đi, bảo bối nhà tôi làm sao có thể để cậu thấy? Nhìn cậu đã thấy sợ hết hồn rồi!" Tiểu Lưu uốn éo người tránh thoát, cậu ta oai oái kêu đau rồi co chân chạy mất. Sắc mặt Bành Yến rất khó coi, ngón tay cầm tư liệu hơi trắng bệch. Phong Vũ mà cũng yêu đương? Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Bọn họ ngày ngày làm việc cùng nhau mà lại không biết? Chẳng lẽ lần này Phong Vũ xin nghỉ có liên quan đến bạn gái? Không hiểu sao Bành Yến đột nhiên nhớ tới lần mình và Tiểu Lưu đưa Phong Vũ về nhà, trong đầu cô ta lập tức hiện lên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô gái nhỏ kia... Bành Yến lắc lắc đầu rồi cười khổ... sao có chuyện đó được?! Nhìn cô gái kia cũng chỉ mới thành niên, chắc là con cái của họ hàng nhà Phong Vũ. Mặc kệ bạn gái của Phong Vũ là ai, cô ta đều không có cơ hội. Bành Yến hít một hơi thật sâu, cô ta quyết định tối nay ra ngoài uống một chén để giải thoát cảm giác khó chịu trong lòng. Tan tầm buổi chiều, Phong Vũ đúng giờ về nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Kiều Nhiễm đang xào món cuối cùng, nghe thấy tiếng đóng cửa nhưng cô cũng không quay đầu lại, chỉ đơn giản nói: "Đi rửa tay." Người đàn ông tiến lại gần rồi ôm lấy eo thon của cô từ phía sau, khuôn mặt đẹp trai vùi ở hõm vai cô, anh hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm: "Bảo bối nhỏ nhà ai mà lại đáng yêu như vậy?! Vừa tri kỷ lại dịu dàng, người có được bảo bối nhỏ chắc kiếp trước phải cứu vớt cả thế giới?" Kiều Nhiễm bị anh chọc cười, cô phát hiện ra tuy Phong Vũ nhìn lạnh lùng khô khan nhưng khi yêu đương lại trở nên dịu dàng mềm mại và đặc biệt thích dính người. Quan trọng là cô còn rất thích dáng vẻ này của anh, mỗi lần ở trước mặt anh, cô không thể nào lạnh lùng thờ ơ nổi! Kiều Nhiễm nghiêng đầu thơm một cái lên má Phong Vũ, ngón tay chỉ chỉ vào phòng tắm. "Anh đi rửa tay đi, đồ ăn sắp xong rồi." Người đàn ông cọ qua cọ lại làm nũng một lúc, sau đó mới chậm chạp đi rửa tay. Cơm chiều khá là cầu kỳ, tuy Kiều Nhiễm ít nấu ăn, tay nghề cũng không bằng Phong Vũ nhưng lại rất có tâm. Kiều Nhiễm làm ba mặn một canh, khối lượng vừa tầm, ăn vừa đủ lại không bị thừa. Phong Vũ ngồi đối diện Kiều Nhiễm, anh ăn một miếng là đút cho cô ba miếng. Kiều Nhiễm thấy Phong Vũ không ăn gì, cô nhíu mày liếc mắt nhìn anh, lúc này người đàn ông kia mới không cam lòng thu tay lại, sau đó cúi đầu ngấu nghiến ăn. Ăn xong cơm, Phong Vũ chủ động thu dọn bát đũa, Kiều Nhiễm cầm trái cây đã rửa sạch ra bàn, cô véo một quả nho chín mọng rồi đút vào miệng cho anh. Phong Vũ cúi đầu ngậm cả ngón tay Kiều Nhiễm, dường như ngón tay của cô còn ngọt hơn cả nho.