Buổi nói chuyện kết thúc sau nửa giờ, Kiều Nhiễm đi ra khỏi phòng học thì đột nhiên bị gọi lại, cô quay lại thì thấy Trần Tuấn mặc sơ mi trắng đứng cách đó không xa.
"Cậu đỗ trường gì?"
Sau chuyện lần trước, hai người chưa từng gặp lại nhau. Lần này Trần Tuấn chủ động hỏi chuyện, Kiều Nhiễm tuy rằng thấy lạ nhưng vẫn trả lời đúng sự thật.
Nhận được câu trả lời, Trần Tuấn cúi đầu không nói, ngón tay nắm chặt thư thông báo trúng tuyển trở nên trắng bệch.
Đúng lúc này Cao Dương đi tới từ phía sau, cậu nói với Kiều Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, tớ đỗ rồi!"
Kiều Nhiễm quay đầu mỉm cười: "Chúc mừng, cậu nỗ lực như vậy nên thi đỗ là chuyện đương nhiên!"
Cao Dương gãi gãi đầu, hai người bọn họ vô cùng thân thiết, cũng chưa từng khách sáo.
"Cậu rảnh không? Cạnh trường mới khai trương một quán đồ uống, tớ thấy cũng không tồi."
Kiều Nhiễm gật gật đầu, Trần Tuấn đứng bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Tớ cũng đi."
Dù sao không phải là hẹn hò, Cao Dương thấy không sao cả, Kiều Nhiễm cũng thấy không vấn đề gì, cho nên ba người sóng vai đi ra cổng trường.
Kiều Nhiễm chọn trà sữa trân châu rồi ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, hai nam sinh chọn xong đồ uống thì cũng ngồi xuống, không ai nói với ai câu nào, mỗi người ngồi ở một bên của Kiều Nhiễm.
Một lát sau, Cao Dương chủ động tìm đề tài nói chuyện với Kiều Nhiễm, Trần Tuấn nhìn bọn họ, ánh mắt ảm đạm mang theo hâm mộ.
Ngồi trong quán suốt một giờ, đa phần đều là Cao Dương và Kiều Nhiễm nói chuyện, còn Trần Tuấn ngồi ở một bên yên lặng uống nước.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Kiều Nhiễm đứng dậy chào tạm biệt hai người, Cao Dương và Trần Tuấn đi tính tiền, sau đó một trước một sau đi ra khỏi quán.
"Cao Dương, cậu học đại học ở đây à?"
Trần Tuấn đi ở phía sau, mặt không biểu cảm hỏi một câu, vừa nãy cậu nghe Cao Dương và Kiều Nhiễm nói về trường mới.
Cao Dương quay đầu trả lời: "Đúng vậy, thành tích này của tôi còn có thể thi được trường nào nữa? Có thể đỗ đại học đã khiến mẹ tôi phải vui mừng khóc lóc thảm thiết rồi. Còn cậu, cậu học trường nào?"
Trần Tuấn cầm thư báo trúng tuyển trong tay, sau đó nở một nụ cười nhạt.
"Tôi học cùng trường với cậu."
Tuy rằng trước kia từng đánh nhau, nhưng Cao Dương không phải loại người thù dai, chuyện kia đã qua là qua, hơn nữa Trần Tuấn cũng không tệ lắm, ngoại trừ bề ngoài yếu đuối thì không có tật gì xấu, cho nên Cao Dương khá là có hảo cảm với cậu ta.
"Đúng là duyên phận, đợi mấy nữa nhập học rồi xem phân lớp thế nào, nếu cậu có việc thì đều có thể tới tìm tôi."
Cao Dương nói xong liền xoay người hoà vào dòng người, Trần Tuấn mỉm cười nhìn bóng dáng cao lớn đang dần biến mất.
Kỳ nghỉ hè đã trôi qua phân nửa nhưng Phong Vũ chưa từng về nhà dù chỉ một lần, Kiều Nhiễm cũng không nhận được điện thoại của anh, nhưng có một lần ra ngoài cô đã gặp phải một người không ngờ đến.
Kiều Nhiễm ra khỏi trung tâm mua sắm, trên tay là hai túi đồ mới mua, cô vừa đi được hai bước thì bị gọi lại.
"Nhiễm Nhiễm!"
Giọng nói dễ nghe vang lên ở phía sau, Kiều Nhiễm quay đầu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai trước mặt.
Tô Đường tươi cười bước nhanh lại gần.
"Đúng là em rồi!"
Lại một lần nữa gặp được Kiều Nhiễm, Tô Đường thấy rất vui vẻ. Kể từ ngày hôm đó, anh ta chưa từng gặp lại cô, cô gái nhỏ xinh đẹp giống như tiểu yêu tinh để lại dấu ấn trong tim anh ta, khiến anh ta luôn nhớ tới cô.
Kiều Nhiễm nhìn người trước mặt, lúc này cô mới nhớ ra anh ta là trai bao mà mình đã tìm để phá thân. Tô Đường có ngoại hình rất đẹp, cho nên lúc ấy cô khá vừa lòng với giá trị nhan sắc của anh ta.
"Thật trùng hợp."
Tô Đường bước lại gần, ánh mắt hiện lên vẻ ngỡ ngàng, mới mấy tháng không gặp mà Kiều Nhiễm ngày càng đẹp, nếu nói lúc trước Kiều Nhiễm là nụ hoa e ấp, vậy bây giờ cô rực rỡ mềm mại như đoá hoa tươi thắm.
Hơn nữa còn quyến rũ tựa như trái cây chín mọng, khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.