Chương 60: Tập quân sự

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:57

Tập quân sự khiến mọi người mệt gần chết, huấn luyện viên thì hà khắc, tuổi cũng chỉ tầm tầm bọn họ nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc, không ít người nói đùa đã bị phạt theo quân pháp. Sau vài lần như vậy, đám sinh viên nghịch ngợm cũng ngoan ngoãn hơn. Ngày quân sự đầu tiên, bọn họ được huấn luyện những thứ cơ bản như đứng tư thế quân đội, nghiêm nghỉ, tiến lùi, quay tại chỗ... quay đến nỗi bọn họ chóng cả mặt. Mỗi khi đứng tư thế quân đội là phải đứng hai mươi phút, rất nhiều người không chịu nổi, có nữ sinh lười biếng còn nói dối là đang đến tháng. Nhưng huấn luyện viên vẫn vô cùng nghiêm khắc, họ yêu cầu về phòng ngủ đưa ra bằng chứng, sau đó mới giảm một nửa thời gian đứng. Đây đã là nhượng bộ cực hạn của huấn luyện viên, dù nữ sinh có nũng nịu cầu xin thì cũng không có tác dụng. Tuy nhiên huấn luyện viên vẫn có điểm tốt, anh ta tìm một nơi râm mát để huấn luyện, giúp sinh viên không bị ánh mặt trời thiêu đốt. Dù vậy thì bị huấn luyện vất vả cả ngày, mọi người vẫn mệt mỏi nằm liệt ra giường, có người còn bị phồng rộp dưới bàn chân. Nam sinh đứng nắng một ngày, cả người toàn mùi mồ hôi, la hét rủ nhau đi tắm rửa. Phía nữ sinh cũng không khá hơn, lúc cởi quần áo thì vùng da phần mặt và phần thân biến thành hai màu khác nhau. Có nhiều người hồi học cấp ba không tiếp xúc với đồ trang điểm, cũng không trang điểm nên căn bản không nhớ đến chuyện mua kem chống nắng... đây là điều mà bọn họ hối hận nhất. Mấy đàn chị có đầu óc kinh doanh đã ra tay gõ cửa từng phòng để đẩy mạnh kem chống nắng và mặt nạ dưỡng da, chẳng mấy chốc mà bán hết sạch sành sanh! Kiều Nhiễm vẫn còn may, cô là kiểu người phơi nắng không bị đen. Nhưng lúc đàn chị tới đẩy mạnh tiêu thụ, cô cũng mua một tuýp kem chống nắng và mặt nạ giấy ướt. Bảo vệ làn da luôn không thừa, cô muốn mình luôn tươi trẻ để ngày mùng một tháng mười này còn về với chú già nhà cô. Vừa nghĩ đến chú già, Kiều Nhiễm lại thấy nhớ anh. Nhìn thời gian lúc này là sáu giờ, Kiều Nhiễm mở wechat đã offline cả một ngày để nhắn tin cho Phong Vũ, hỏi anh đã tan làm chưa. Nhưng cô vừa mở wechat thì có rất nhiều tin nhắn được gửi đến. Kiều Nhiễm click vào phần tin nhắn được báo đỏ của Phong Vũ, tin nhắn mới nhất được gửi cách đây ba phút. [ Nhiễm Nhiễm, em dậy chưa? ] [ Hôm nay phải tập quân sự đúng không? Em nhớ uống nhiều nước để tránh bị cảm nắng, nếu khó chịu thì phải nói với huấn luyện viên, đừng cố chịu đựng. ] [ Em có chịu được huấn luyện không? Mệt thì phải nói đó! ]... [ Nhiễm Nhiễm, đã ăn chưa? Em ăn món gì vậy? Trưa nay đồng nghiệp chỗ tôi đặt cơm hộp ăn rất ngon, cửa hàng này mới mở, khi nào em về thì tôi sẽ đưa em đi ăn thử. ] [ Hôm nay tôi không bận lắm, tan làm là lập tức về nhà. Nếu buổi tối em rảnh thì gọi điện thoại cho tôi được không, nhớ em... v(ಥ ̯ ಥ)v ] Phong Vũ còn kèm thêm một icon biểu tình đáng thương ở phía cuối tin nhắn, không biết có phải đàn ông bắt đầu yêu đương đều thích tỏ ra dễ thương hay không? Nhưng đọc mấy lời này, Kiều Nhiễm vừa thấy ấm áp, vừa thấy buồn cười. Kiều Nhiễm đi ra khỏi phòng ngủ, cô tìm một góc không người để gọi điện thoại cho người đàn ông đã đợi mình cả một ngày. Lúc này Phong Vũ đang tắm rửa, nghe thấy tiếng chuông đặt riêng cho Kiều Nhiễm, anh vội vàng chạy ra phòng khách cầm lấy điện thoại, ngay cả bọt sữa tắm trên người cũng không thèm xả sạch. Trước khi ấn nhận cuộc gọi, Phong Vũ hắng giọng một cái để giọng mình trở về trầm thấp như bình thường, sau đó anh mới hài lòng nghe máy. "Alo, bảo bối nhỏ!" Giọng nói từ tính của người đàn ông vang ở bên tai, giống như một dòng điện chạy qua người Kiều Nhiễm, khiến đũng quần lót của cô bị dâm thuỷ làm cho ướt nhẹp. Kiều Nhiễm kẹp chặt chân, cố gắng chịu đựng sự trống rỗng ở phía dưới. "Nghe nói anh nhớ em?! Em cũng nhớ anh, muốn anh đâm vào em!" Kiều Nhiễm dựa đầu vào ghế, ngón tay gõ gõ lên bắp đùi và bắt đầu trêu chọc thần kinh của người bên kia. Phong Vũ nắm chặt điện thoại, gậy thịt ngủ đông hoàn toàn bị thức tỉnh, ngơ ngác ngỏng đầu về phía trước.