Chương 06: Ăn đêm

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:58

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên bên trong xe, Phong Vũ lái xe đưa Kiều Nhiễm đến một quán ăn nhỏ cách nhà không xa. Sau khi đỗ xe, Phong Vũ vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Quán ăn này có hương vị không tồi, trước đây tôi thường đến đây ăn." Do trước đây hai người rất ít khi giao lưu tâm sự, Phong Vũ quyết định thay đổi hình thức ở chung với Kiều Nhiễm, anh cố gắng giao lưu rồi nói chuyện nhiều nhất với cô khi có thể. Kiều Nhiễm xuống xe và nhìn quán ăn trước mặt. Vào trong quán, ông chủ béo mập tươi cười nhiệt tình tiến đến tiếp đón. "Đã lâu không thấy cậu đến đây, trông cậu vẫn không thay đổi." Phong Vũ ngồi xuống ghế rồi cười nói với ông chủ: "Gần đây bận quá, tôi cũng già mất rồi. Nhiễm Nhiễm, cháu ăn hoành thánh nhân gì?" Người đàn ông chỉ chỉ thực đơn trên tường, Kiều Nhiễm nhìn theo hướng ngón tay anh. Ông chủ và Phong Vũ tiếp tục trò chuyện. "Đây là..." Ông chủ béo hếch cằm về phía Kiều Nhiễm và tuỳ ý hỏi một câu. Phong Vũ mím môi rồi nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ nhà tôi." Ông chủ béo cười cười như hiểu rõ, ông cho rằng Kiều Nhiễm là con của họ hàng thân thích, dù sao Phong Vũ cũng chỉ mới 31 tuổi, sao có con gái lớn như vậy được. Phong Vũ biết ông hiểu lầm nhưng cũng không giải thích. Tất cả đồng nghiệp ở đơn vị không ai biết đến sự tồn tại của Kiều Nhiễm, cũng càng không biết được anh không chỉ đã kết hôn mà còn có cô con gái mười tám tuổi. Ở đơn vị có không ít người giới thiệu đối tượng cho Phong Vũ, tuy nhiên họ đều bị anh uyển chuyển từ chối. Nguyên nhân thứ nhất là do anh không muốn yêu đương, đến nay vẫn chưa rung động với bất kỳ cô gái nào. Nguyên nhân thứ hai, Kiều Nhiễm còn chưa lớn, anh không thể bỏ mặc cô. Kiều Nhiễm nhìn thực đơn và nói: "Cho cháu hoành thánh nhân thịt với nấm hương." Ông chủ cười ha hả nói: "Nhất trí!!!" "Hoành thánh ở đây đều đợi khách gọi rồi mới nặn và nấu lên, cho nên đợi hơi lâu." Phong Vũ đứng dậy lấy hai cái thìa rồi đến quầy lấy món ăn phụ. Kiều Nhiễm ngồi ở trên ghế nhìn bóng dáng cao lớn thon dài của người đàn ông, ánh mắt bất tri bất giác chuyển xuống mông của anh. Trông thật tròn... nếu mặc quần tây chắc sẽ rất gợi cảm. Trong đầu Kiều Nhiễm hiện lên cặp mông căng tròn khi mặc quần tây của Phong Vũ, gương mặt đẹp trai nam tính hơi ửng hồng, hai mắt thâm thuý hút hồn người. "Cháu nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy? Có phải đói đến mức thân thể muốn đình công rồi không?" Không biết người đàn ông đã trở lại từ lúc nào, anh ngồi vào ghế đối diện cô rồi đặt đồ ăn xuống, gương mặt vừa mang ý cười vừa nói đùa với cô. Kiều Nhiễm lấy lại tinh thần, thấy phần hông của Phong Vũ bị che dấu dưới mặt bàn, cô thở dài một tiếng rồi gật đầu thừa nhận. Cô cũng quên nhìn đũng quần anh có bị gồ lên hay không. Cô gái nhỏ tầm tuổi này luôn có nhiều tâm sự, muốn đoán cũng không đoán được. Tuy rằng Phong Vũ cố gắng tìm đề tài nói chuyện nhưng Kiều Nhiễm phản ứng quá mức lạnh nhạt, khiến anh không biết phải làm sao. Không lâu sau đó thì hoành thánh cũng được bưng lên, Phong Vũ từ bỏ việc tìm đề tài nói chuyện, hai người ngồi đối diện im lặng ăn hoành thánh. Kiều Nhiễm múc một ngụm canh để thử, cô phát hiện ra quán ăn này tuy không lớn nhưng hương vị lại rất ngon. Hoành thánh tươi ngon khiến người ăn không nhịn được mà muốn nhiều hơn. Kiều Nhiễm múc một miếng hoành thánh bỏ vào trong miệng, động tác nhẹ nhàng lại ưu nhã. Phong Vũ ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ một cái, thấy cô ăn ngon lành thì nhẹ nhàng thở ra. Anh không biết sở thích của cô gái nhỏ, cho nên chỉ có thể chậm rãi tìm tòi. Ăn đêm xong, Phong Vũ đưa Kiều Nhiễm về nhà. Khu chung cư thật yên tĩnh, bây giờ đã hơn mười một giờ tối, đại đa số đều đã nghỉ ngơi. Phong Vũ cất xe vào gara, sau đó hai người tiến vào thang máy.