Chương 59: Khai giảng

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:57

Ngày hôm nay, hai người bạn cùng phòng còn lại cũng lần lượt đến. Một người tóc ngắn nhìn thông minh lanh lợi, tên là Ninh Tiêu. Người còn lại nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược, người này tên là Hạ Tĩnh Nhu. Nữ sinh làm quen với nhau cũng rất nhanh, chỉ cần nói về chương trình TV yêu thích hoặc sở thích chung là không cần mất nhiều thời gian đã thân thiết. Trường học của Kiều Nhiễm phân phòng ngủ rất hợp tình hợp lý, bốn người bọn họ không những chung một khoa mà còn chung một lớp, mọi thứ vô cùng thuận tiện. Ba ngày sau chính thức khai giảng, giáo viên hướng dẫn thông báo cho tất cả sinh viên đến lớp. Phòng học náo nhiệt, sự hào hứng của các tân sinh viên vẫn còn chưa lắng xuống. Lớp học mới và bạn học mới, tất cả đều có lực hấp dẫn vô cùng lớn với bọn họ. Nữ sinh mới tốt nghiệp cấp ba nên vẫn còn tương đối giản dị, lên lớp cũng không trang điểm trưng diện gì nhiều, đại đa số nhìn khá bình thường, chính vì vậy bọn họ sẽ làm nền cho những nữ sinh xinh đẹp. Kiều Nhiễm có tướng mạo xuất chúng, cho dù không son phấn thì cũng là người nổi bật nhất trong lớp. Ánh mắt của nam sinh trong lớp đều vô thức bị cô hấp dẫn, các nữ sinh thì thầm khen cô xinh đẹp, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ, chỉ có duy nhất một người là đen mặt không nói lời nào. Bạch Vân Vân là người bản địa, vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, gia cảnh giàu có, ngày đầu tiên nhập học mà cả nhà đưa cô đến tận phòng ký túc xá. Anh trai Bạch Nham của cô không chỉ tâm lý, mà còn cao to đẹp trai. Bạch Nham đã tặng ba món quà nhỏ cho bạn cùng phòng của Bạch Vân Vân, làm mọi người ai cũng vui vẻ, lúc nào cũng coi Bạch Vân Vân là trung tâm. Bạch Vân Vân có nụ cười ngọt ngào nên khiến người ta có cảm giác dễ gần, thực tế thì Bạch Vân Vân lại cực kỳ khinh thường mấy cô bạn cùng phòng có gia cảnh và diện mạo bình thường. Nếu không phải mọi người trong nhà dặn dò Bạch Vân Vân ra ngoài phải thân thiện hoà nhã với bạn bè, thì cô ta cũng lười phải cười với mấy người kia. Bạch Vân Vân cho rằng bản thân hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu hoa khôi giảng đường, nhưng mà cô phát hiện ra dung mạo mà mình luôn tự hào lại không bằng một nữ sinh để mặt mộc! Trong lòng Bạch Vân Vân cực kỳ khó chịu và ghen ghét, cô ta cảm thấy sự chú ý thuộc về mình bị người khác cướp mất. Trong suy nghĩ của Bạch Vân Vân thì chỉ có cô ta mới xứng đáng là tiêu điểm của mọi người. Xung quanh có nhiều người đang nhìn nhưng Kiều Nhiễm lại nhạy cảm phát hiện có một ánh mắt không hề thiện cảm. Kiều Nhiễm quay đầu nhìn về phía sau, đối diện với ánh mắt u ám của Bạch Vân Vân. Bạch Vân Vân vốn kiêu ngạo, dù bị phát hiện cũng không hề hoảng loạn, thậm chí cô ta còn híp mắt trừng Kiều Nhiễm, ánh mắt mang theo ý xấu. Kiều Nhiễm nhíu chặt mày liễu, cô và đối phương không quen biết... vậy làm sao gây thù chuốc oán được đây?! Không hiểu người kia vì lý do gì mà lại dùng ánh mắt hung ác nhìn cô? Kiều Nhiễm âm thầm cảnh giác, sau đó quay đầu lại. Bạch Vân Vân thấy Kiều Nhiễm quay đầu đi, cô ta cho rằng Kiều Nhiễm sợ hãi, vì thế đắc ý cười cười, trong lòng thầm nghĩ Kiều Nhiễm đúng là nhát gan, chỉ được khuôn mặt mà thôi! Mọi người ngồi vào chỗ, những sinh viên có quan hệ tốt thì vui vẻ nói chuyện. Cả lớp đang ồn ào náo nhiệt thì có một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi kẻ ô bước lên bục giảng, anh ta vỗ vỗ tay. Ánh mắt mọi người đều dồn về phía người đàn ông trên bục giảng. Sau khi lớp học yên tĩnh, người kia cười sang sảng rồi lớn tiếng nói: "Chào mọi người, tôi là người hướng dẫn các bạn — Tần Phi, hoan nghênh các bạn đến Cẩm Thành! Nơi này rất đẹp, tôi đoán chắc các bạn cũng nhận thấy điều này, đăng ký học ở trường đại học của chúng tôi là sự lựa chọn chính xác nhất của các bạn! Đúng rồi, lớp mình có ai là người bản địa không?" Ba sinh viên giơ tay lên, Tần Phi gật đầu rồi tiếp tục nói: "Ba bạn sinh viên bản địa nhớ đưa mọi người trong lớp đi dạo khắp nơi ở Cẩm Thành, giới thiệu những đặc sản nổi tiếng của địa phương chúng ta. Phía sau trường có phố ăn vặt, hai ngày vừa rồi các bạn đã đi chưa? Nếu chưa đi thì hãy đi một lần cho biết, đồ ăn nơi đó rất ngon, đảm bảo chỉ trong một học kỳ, các bạn có thể tăng ít nhất năm cân!" Mọi người cười "ha ha", Kiều Nhiễm cũng nở nụ cười, người hướng dẫn này đúng là hài hước. Trêu đùa vui vẻ một lát, Tần Phi bắt đầu cho mọi người tự giới thiệu bản thân, để sinh viên trong lớp có thể hiểu nhau hơn. Từng người đứng dậy nói theo thứ tự, lúc đến lượt Bạch Vân Vân, phía dưới có nam sinh hưng phấn huýt sáo. Bạch Vân Vân kiêu ngạo vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh, cô ta tự tin mở miệng giới thiệu. Sau khi Bạch Vân Vân ngồi xuống đã có mấy nam sinh muốn xin số điện thoại. Màn giới thiệu diễn ra rất nhanh, có người sẽ nói về sở thích của mình, có người chỉ nói ngắn gọn vài câu. Lúc đến Kiều Nhiễm, cô mới vừa giới thiệu xong tên thì bỗng nhiên có nam sinh lớn tiếng hỏi: "Từ từ! Cậu đã có đối tượng chưa? Cậu thấy tớ thế nào?" Phòng học lập tức trở nên ồn ào, Tần Phi vui vẻ đứng trên bục giảng xem náo nhiệt. Mới vừa lên đại học, nhóm tân sinh viên vô cùng hăng hái năng động, hơn nữa bọn họ đã đủ tuổi tự do yêu đương, lại không bị bố mẹ quản lý, trường học cũng không xen vào, áp lực đều không còn nên mấy thiếu niên này đều rất hưng phấn. Kiều Nhiễm quay đầu nhìn nam sinh vừa hỏi, sau đó mỉm cười nói: "Tớ đã có đối tượng và sẽ kết hôn." Lời này của Kiều Nhiễm giống như gáo nước lạnh dội thẳng vào những nam sinh có ý với cô. Nam sinh bị từ chối nằm nhoài ra bàn, miệng lẩm bẩm: "Tớ thật đáng thương, mối tình đầu còn chưa bắt đầu đã kết thúc!" Kiều Nhiễm cười cười rồi tiếp tục giới thiệu. Sau khi tất cả sinh viên trong lớp giới thiệu xong, Tần Phi chọn Mao Tử Tuấn — người đã tự ứng cử làm lớp trưởng tạm thời, để cậu ta chỉ đạo nam sinh trong lớp đi lấy sách giáo khoa. Nam sinh được phân công lấy sách, nữ sinh thì ở lại lớp tổng vệ sinh. Bận bịu cả một buổi sáng, trước khi đến giờ cơm trưa, mọi người mới ôm sách giáo khoa ra khỏi phòng học. Kiều Nhiễm và bạn cùng phòng trở về phòng ngủ cất sách vở rồi mới cùng nhau đi ăn cơm. Kiều Nhiễm đã lấy thẻ cơm vào ngày nhận chìa khoá phòng, cô còn nạp vào đó ba trăm tệ. Đồ ăn ở đây khá phong phú, hương vị cũng rất ngon, giá cả lại phải chăng. Đại đa số sinh viên sẽ tới nhà ăn để ăn cơm, cho nên vừa đến giờ cơm là nơi đây vô cùng đông đúc. Trường học có tổng cộng bốn khu, vậy mà giờ đây trên dưới ba tầng đều ngồi đầy người. Lúc nhóm Kiều Nhiễm đến đã không còn sớm, chỗ ngồi trống không còn nhiều, vất vả lắm bọn họ mới tìm được bàn trống, cho nên Kiều Nhiễm được giao nhiệm vụ ở lại giữ chỗ, Lâm Nhã cầm thẻ cơm của Kiều Nhiễm và đi lấy cơm giúp cô. "Bạn học, chỗ này có người ngồi chưa?" Một nam sinh cao to bưng khay thức ăn đứng bên cạnh bàn Kiều Nhiễm, phía sau cậu ta còn có một nam sinh khác đi cùng, Kiều Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi nói: "Có người nhưng mà bọn tớ chỉ có bốn người, vẫn còn hai chỗ trống, các cậu có thể ngồi. Nhà ăn càng lúc càng đông, chỗ trống cực ít, nếu không có chỗ thì hai người bọn họ chỉ có thể đứng ăn. Thấy vẫn còn chỗ trống, nam sinh nói cảm ơn, sau đó hai người ngồi xuống và nhanh chóng ăn. Ba nữ sinh trở về đã thấy chỗ ngồi của mình xuất hiện hai soái ca, cả ba người lập tức ngây ngốc. Hạ Tĩnh Nhu chần chờ không tiến lên, Ninh Tiêu nhìn nhìn rồi nói với hai người: "Đi thôi, nam sinh thôi mà, có gì phải sợ?" Ninh Tiêu nói xong liền đi trước dẫn đầu, hai nữ sinh còn lại hơi do dự rồi cũng đi theo ở phía sau. Lâm Nhã đặt đồ ăn lên bàn, sau đó đẩy tô mì đến trước mặt Kiều Nhiễm. "Nhiễm Nhiễm, mì của cậu đây." Kiều Nhiễm nhận đũa rồi nói cám ơn. Ninh Tiêu ngồi gần một nam sinh, Hạ Tĩnh Nhu sợ hãi ngồi bên cạnh Ninh Tiêu. Lúc này chỉ còn một chỗ trống bên cạnh nam sinh còn lại, Lâm Nhã hơi khó xử, cô rất ngại khi ngồi cùng chỗ với nam sinh xa lạ, hơn nữa đối phương còn đẹp trai thế kia, khiến cô luôn có cảm giác không chỗ dung thân. Lâm Nhã do dự, sau đó ghé đầu nhỏ giọng cầu xin Kiều Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, cậu đổi chỗ với tớ được không, cậu ngồi vào bên trong, tớ hơi..." Kiều Nhiễm liếc mắt nhìn nam sinh đang ăn cơm rồi khẽ gật đầu, cô đứng dậy ngồi xuống ghế bên cạnh nam sinh. Lâm Nhã nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng ngồi vào chỗ. Kiều Nhiễm vừa ngồi xuống thì không cẩn thận cọ vào cánh tay nam sinh, nam sinh kia nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó coi như không có việc gì mà tiếp tục ăn cơm. Đối với bữa cơm này, Ninh Tiêu và Kiều Nhiễm cảm thấy rất bình thường. Nhưng Lâm Nhã và Hạ Tĩnh Nhu lại không được tự nhiên, hai người ngậm miệng không nói câu nào, khác hẳn với vẻ sôi động ngày thường. Mãi đến khi hai soái ca ăn xong đứng dậy, hai người kia mới thả lỏng. "Ôi chết mất, cuối cùng thì bọn họ cũng đi!" Hạ Tĩnh Nhu thở phào nhẹ nhõm, Ninh Tiêu nhìn dáng vẻ sợ hãi khoa trương này của cô bạn thì cảm thấy rất khó hiểu. "Bọn họ ngồi ăn cùng bàn thôi mà, chẳng lẽ đáng sợ vậy sao? Hơn nữa trông họ cũng chỉ cao to hơn nam sinh bình thường, bọn họ đâu có ăn thịt cậu!" Hạ Tĩnh Nhu chớp chớp mắt, cô nhỏ giọng nói: "Sao có thể không khẩn trương cho được! Đây là lần đầu tiên tớ ăn chung bàn với hai soái ca đó!" Ninh Tiêu không ngờ nguyên nhân lại là vậy, cô cười không ngậm được mồm,"Ha ha ha, nếu cậu thích như vậy thì sao không ngồi bên cạnh cậu ta?" Khuôn mặt Hạ Tĩnh Nhu đỏ bừng, cô xấu hổ nói: "Tớ không dám!" "Đồ nhát gan!" Cơm nước xong xuôi, mọi người trở lại phòng ngủ. Ngày mai bắt đầu tập quân sự, nhà trường đã gửi tin nhắn cho từng tân sinh viên vào chiều nay, thông báo mọi người đến chỗ chỉ định để nhận đồng phục quân sự, yêu cầu mang theo một trăm tệ. Mọi người về phòng ngủ đều làm chuyện của mình, Lâm Nhã thì ngủ trưa. Sau khi nhận được tin nhắn, Kiều Nhiễm nhẹ nhàng gọi Lâm Nhã dậy để bốn người đi lấy đồng phục. Người rất đông, tất cả tân sinh viên đều ở đây, nhóm người Kiều Nhiễm xếp hàng một tiếng mới lấy được đồng phục quân sự. Về đến phòng ngủ, Ninh Tiêu nhíu mày ghét bỏ nhìn vải thô trong tay. "Chất lượng kém quá!" Kiều Nhiễm mở ra nhìn, bên trong có một áo khoác, một quần, hai áo ngắn tay và một đôi giày, mọi thứ đều đầy đủ. "Nhiều như vậy mà chỉ có một trăm tệ, chắc chắn chất liệu chỉ bình thường. Thôi có mặc là được, dù sao chúng ta cũng chỉ học có một tháng!" Lâm Nhã vừa nói vừa bày tất cả đồ lên giường, hơn nữa còn rất vừa lòng. Ninh Tiêu vẫn không vừa lòng với mấy thứ đồ này, cô cầm chiếc áo ngắn tay lên xem rồi lắc đầu ghét bỏ. Kiều Nhiễm cầm quần áo để vào chậu và hỏi: "Các cậu có muốn giặt quần áo không? Chúng ta đánh dấu lại rồi giặt cùng nhau nhé." Mỗi tầng đều có một máy giặt công cộng, máy sử dụng tiền xu, công suất rất lớn. Vì để tiết kiệm thời gian, những người có quan hệ thân thiết trong một phòng đều giặt chung với nhau. Kiều Nhiễm vừa dứt lời, ba người đồng thanh nói: "Có!" Kiều Nhiễm cười cười: "Vậy các cậu đánh dấu lại đi rồi tớ đem đi giặt." Kể từ khi bắt đầu sinh hoạt tập thể, tính cách Kiều Nhiễm đã thay đổi không ít, cô không còn lạnh nhạt như trước, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với bạn cùng phòng, hai ngày vừa rồi cũng đi dạo phố với mọi người. Hạ Tĩnh Nhu là cô gái đến từ phương nam nên rất khéo tay, giỏi nhất chính là thêu thùa. Cô đi học còn mang theo một bộ kim chỉ, lúc này vừa hay có tác dụng. Hạ Tĩnh Nhu lấy kim chỉ trong ngăn kéo, cô quay sang nói với ba người: "Các cậu đưa quần áo cho tớ, tớ sẽ giúp các cậu thêu tên." Bọn họ đều biết Hạ Tĩnh Nhu thích thêu thùa, mấy ngày này không có việc gì làm, Hạ Tĩnh Nhu lôi một đống khăn tay ra để thêu hoa, khiến ba người trong phòng rất kinh ngạc. "Tiểu Nhu, cậu tốt quá!" Ninh Tiêu vội vàng cầm quần áo rồi dâng hai tay đến trước mặt Hạ Tĩnh Nhu. Hạ Tĩnh Nhu đặt quần áo lên đùi, cô cười nói: "Hai cậu cũng đưa quần áo qua đây, đừng ngại, thêu tên nhanh lắm. Các cậu muốn thêu ở chỗ nào?" Kiều Nhiễm và Lâm Nhã cầm quần áo để lên giường Hạ Tĩnh Nhu. "Tớ muốn thêu ở góc dưới của vạt áo." Kiều Nhiễm chỉ chỉ vào quần áo, Lâm Nhã nói mình cũng thêu giống vị trí của Kiều Nhiễm. "Cậu thêu ở cổ áo giúp tớ, tớ muốn tăng giá trị cho đống quần áo xấu xí này!" Ninh Tiêu đặt tay lên ngực trái, tóc ngắn cá tính nhìn càng chói mắt. Hạ Tĩnh Nhu cười cười đồng ý, cô thành thạo thêu tên cho mọi người, chưa đến ba mươi phút đã xong toàn bộ. Nhận được thành phẩm, cả ba đều vô cùng thích. Kiều Nhiễm nghiêm túc cám ơn, Ninh Tiêu vui vẻ ôm Hạ Tĩnh Nhu rồi hôn một cái, cô bạn còn cao hứng nói nếu mình là đàn ông thì nhất định sẽ cưới Hạ Tĩnh Nhu! Kiều Nhiễm ôm quần áo đi giặt, sau đó phơi ở ban công bên ngoài phòng ngủ, thời tiết gần đây rất đẹp, chỉ cần phơi một đêm là ngày mai đã có thể mặc.