Bọn họ không dám hỏi Kiều Nhiễm, cho nên đã chặn Trần Tuấn ở nhà vệ sinh để hỏi cho rõ mọi chuyện.
"Cậu và Kiều Nhiễm quen nhau?"
Nam sinh to cao cường tráng ngậm điếu thuốc trên miệng, cậu đứng trước Trần Tuấn, vẻ mặt đầy khinh thường.
Trần Tuấn nhíu mày, không nói chuyện.
"Mẹ kiếp, tôi hỏi cậu đó!"
Nam sinh thấp bé đứng ở bên cạnh lấm la lấm lét đẩy Trần Tuấn một cái.
Trần Tuấn cau mày, cậu không kiên nhẫn nói: "Liên quan quái gì đến cậu, tránh ra!"
Trần Tuấn bị nam sinh to cao kéo sang một bên, nam sinh thấp bé tưởng đại ca nhà mình sẽ ra tay đánh người.
"Trần Tuấn, tôi cũng thích Kiều Nhiễm. Tôi nghĩ sắp phải thi tốt nghiệp nên không muốn làm ảnh hưởng đến việc học tập của Kiều Nhiễm, nhưng hiện tại mọi người lại nói hai cậu là đối tượng của nhau, chuyện này giống như một tảng đá đè nặng trong lòng tôi, khiến tôi nghẹn muốn chết. Cậu nói thật cho tôi biết, chuyện của cậu và Kiều Nhiễm có phải thật hay không?!"
Cao Dương ném điếu thuốc xuống đất, cậu dùng chân dập tàn thuốc, hai mắt nghiêm túc nhìn cậu ta.
Trần Tuấn nhìn thẳng vào Cao Dương, một lúc sau cậu mới trả lời: "Lời đồn."
Lời này vừa được nói ra, Cao Dương vui vẻ vỗ vỗ bả vai Trần Tuấn, sau đó mang người rời khỏi nhà vệ sinh.
Kiều Nhiễm không hề biết những việc này, cô vẫn duy trì cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mình.
Buổi tối ngày thứ năm, chuyện khiến Kiều Nhiễm không nghĩ tới là Phong Vũ trở về nhà, hơn nữa trên người còn có vết thương.
Mười giờ tối, Kiều Nhiễm về đến nhà, điện phòng khách vừa được bật lên, cô mới phát hiện ra Phong Vũ đang ngủ say trên ghế sô pha.
Kiều Nhiễm lặng lẽ đi đến bên cạnh rồi nhìn chăm chú vào anh.
Phong Vũ gầy, mới chỉ mấy ngày không gặp mà đã gầy rõ rệt, trên mặt thì râu ria xồm xoàm, đôi mắt nhắm chặt cùng khuôn mặt cương nghị... nhìn rất lôi thôi nhưng lại có hương vị đàn ông.
Hô hấp của người đàn ông trên ghế sô pha vừa nặng nề vừa khó khăn, hình như là bị cảm, do nghẹt mũi nên phải thở cả bằng mồm.
Nửa thân trên của anh thì hoàn toàn trần trụi, một tay được băng bó, Kiều Nhiễm có thể nhìn thấy rõ vết máu bị thấm ra ngoài trên nền vải trắng.
Tầm mắt Kiều Nhiễm di chuyển xuống phía dưới, yết hầu của người đàn ông nổi lên rõ ràng và hơi chuyển động theo nhịp hô hấp, làn da bánh mật trên lồng ngực khiến người ta có cảm giác an toàn, xuống tiếp phía dưới là cơ bụng săn chắc thon gọn, trông rất quyến rũ.
Cuối cùng tầm mắt của Kiều Nhiễm dừng lại ở bộ phận giữa hai chân người đàn ông, đũng quần cộm lên một đống lùm lùm, nhìn có vẻ không nhỏ... Ừm, rất lớn!
Kiều Nhiễm liếm môi rồi khẽ cười.
Phòng khách hơi lạnh, Kiều Nhiễm suy nghĩ một lát rồi lấy chiếc chăn mỏng trong phòng mình để đắp cho Phong Vũ, sau đó cô cất cặp sách, rửa tay và đi vào phòng bếp.
Lúc Phong Vũ tỉnh dậy, điều đầu tiên là anh ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm.
Mấy ngày đi làm nhiệm vụ toàn ăn uống qua loa, không được nổi một miếng cơm nóng. Bây giờ trong bụng Phong Vũ trống rỗng, đói đến mức dạ dày cũng đau, mùi thơm này đúng là muốn hút hồn anh.
Người đàn ông ngồi dậy, chăn mỏng màu lam trượt xuống bên hông.
Phong Vũ sửng sốt, anh cầm chiếc chăn lên nhìn, mê mang suy nghĩ nửa ngày thì anh khẳng định chiếc chăn này không phải của mình. Phong Vũ quay đầu nhìn một vòng, đây đúng là nhà của anh, chứ không hề đi nhầm.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng nấu cơm, Phong Vũ day day huyệt thái dương đau nhức, anh cầm điện thoại lên xem giờ, không ngờ đã hơn mười giờ tối, anh lập tức lảo đảo đứng dậy.
Kiều Nhiễm vào bếp nấu mì, vừa mới quay người lại đã thấy Phong Vũ đang đứng ở cửa.
Người đàn ông nửa thân trần trụi dựa người vào khung cửa, trông giống như đang triển lãm thân thể hoàn mỹ.
Kiều Nhiễm chớp chớp mắt rồi hỏi: "Chú đỡ hơn chưa?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm bát mì trong tay Kiều Nhiễm, anh nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói thì khàn khàn: "Không sao, tôi định chợp mắt một lát rồi dậy đi đón cháu, kết quả ngủ quên mất. Bát mì kia là làm cho tôi sao?"
Ở trong mắt Kiều Nhiễm, dáng vẻ này của Phong Vũ trông giống như một con chó săn đói bụng vừa ngầu vừa đáng yêu.