Chương 37: Ngăn cản

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:58

Lời vừa ra khỏi miệng, mặt Cao Dương lập tức đỏ bừng, trái tim không ngừng đập thình thịch. Cậu thấp thỏm nuốt nước miếng, đầu thì cúi thấp không dám nhìn biểu tình trên mặt Kiều Nhiễm. Nói thật thì thỉnh cầu này khiến Kiều Nhiễm rất bất ngờ, cô không hiểu rõ cảm giác thích một người là như thế nào. Nhưng thông qua biểu hiện của Cao Dương thì hôm nay cô đã hiểu... hoá ra khi thích một người thì nụ hôn cũng trở nên hèn mọn. Cô không có quan niệm về sự trinh tiết, chuyện với Phong Vũ chỉ là đơn thuần muốn nếm thử hương vị của đàn ông, hơn nữa thân thể của anh cũng đủ lực hấp dẫn đối với cô. Mỗi một giây chờ đợi đều giày vò Cao Dương giống như con kiến nằm trên chảo lửa, Cao Dương không biết Kiều Nhiễm sẽ có phản ứng gì, nhỡ may cô ấy tức giận rồi không để ý đến cậu nữa thì phải làm sao? Cao Dương càng nghĩ càng sợ hãi, cậu há miệng thở dốc rồi định nói mấy lời vừa rồi chỉ là nói đùa, mong cô đừng để ý. Nhưng ngay tại thời khắc cậu chuẩn bị nói ra, bên tai bỗng nhiên vang lên câu trả lời của Kiều Nhiễm: "Có thể." Nghe được câu trả lời của cô, Cao Dương đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn người trước mặt, hiển nhiên cậu không tin lời thỉnh cầu này của mình lại được đồng ý! Kiều Nhiễm cảm thấy không có vấn đề gì vì Cao Dương đã nói sẽ vứt bỏ tất cả, cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, không có gì ghê gớm. Niềm vui từ trên trời giáng xuống khiến Cao Dương đầu váng mắt hoa, cậu lau mồ hôi trên trán, nói năng cũng lộn xộn vì kích động. "Vậy cậu hôn tớ. Không đúng... là tớ hôn cậu, cậu nhắm mắt lại đi, tớ hơi khẩn trương..." Nam sinh cao lớn nói lắp ba lắp bắp, tim đập càng lúc càng nhanh, trong lòng nhộn nhạo như có con husky chạy lung tung. Kiều Nhiễm phì cười, sau đó nhắm hai mắt, đầu hơi ngửa ra sau và nhỏ giọng nói: "Bắt đầu đi." Ánh đèn đường chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp, rạng rỡ như bông hoa quỳnh của nữ sinh. Cao Dương nuốt một ngụm nước miếng, cậu tiến lên một bước rồi cúi đầu chậm rãi tới gần cánh môi căng mọng của nữ sinh. Phong Vũ bước nhanh tới chỗ hai người, đôi mắt anh đỏ rực, lửa giận trong lòng đã hoàn toàn thiêu đốt lý trí. Khi nhìn thấy môi hai người sắp chạm vào nhau, Phong Vũ đột nhiên chạy nhanh, bàn tay to ôm chặt eo nhỏ của Kiều Nhiễm rồi kéo cô vào trong lòng. Độ ấm ở lòng bàn tay biến mất, Cao Dương hôn vào không khí, cậu mở mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông đang ôm Kiều Nhiễm ở trước mặt. Kiều Nhiễm cũng bất ngờ, cô ngẩng đầu khỏi lồng ngực rắn chắc của Phong Vũ, chóp mũi quanh quẩn hương vị bá đạo của anh. "Chú, chú Phong?" Tuy Phong Vũ đeo khẩu trang nhưng quần áo vẫn không đổi, Cao Dương vừa nhìn đã nhận ra. Ánh mắt sắc bén của người đàn ông giống như lưỡi dao hung hăng cứa lên da thịt nam sinh. Khí thế của Phong Vũ quá áp đảo, khiến tâm Cao Dương vỡ vụn, cậu vô thức lùi về sau một bước. Ngực Phong Vũ phập phồng vì tức giận, phổi cũng sắp nổ tung. Phong Vũ không thể hiểu nổi sao Kiều Nhiễm có thể tuỳ tiện như vậy, làm loại chuyện kia với anh rồi coi như không có gì xảy ra, bây giờ còn suýt nữa hôn môi cùng nam sinh khác, cho dù giải thích như thế nào thì anh cũng không chịu nổi Kiều Nhiễm hôn người khác. Một ngọn lửa ghen ghét hừng hực thiêu đốt trái tim Phong Vũ. Lúc này anh đang cực kỳ kìm nén để bản thân mình không chửi tục. Cái gì mà tự do yêu đương, tự do kết bạn... anh phát hiện ra anh không muốn Kiều Nhiễm có quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào khác, nếu có thể thì anh hy vọng bên cạnh cô chỉ có mình anh là người khác giới! Dục vọng chiếm hữu ngày càng xâm lấn lý trí của Phong Vũ, anh dùng chút lý trí còn sót lại để ngăn chặn tính tình của mình. Cuối cùng Phong Vũ hung ác nhìn Cao Dương một cái, sau đó ôm Kiều Nhiễm rời đi.