Chương 38: Đấu tranh

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:58

Nguy hiểm được giải trừ, áp lực chợt biến mất, Cao Dương đứng yên tại chỗ, thân thể căng cứng sụp đổ trong nháy mắt. Cao Dương tưởng rằng mình muốn hôn Kiều Nhiễm nên mới chọc giận phụ huynh nhà cô, trong lòng cậu vừa trống rỗng vừa thấp thỏm, lo lắng Kiều Nhiễm sẽ bị mắng. Tưởng tượng đến cảnh Kiều Nhiễm bị răn dạy, Cao Dương đột nhiên xoay người muốn đuổi theo để giải thích, cậu muốn nói với chú Phong là do cậu sai. Đáng tiếc vừa quay đầu lại, bóng dáng hai người kia đã hoàn toàn biến mất giữa đám đông. Lôi Kiều Nhiễm vào trong xe, Phong Vũ đen mặt lái xe về nhà. Kiều Nhiễm bình tĩnh thắt dây an toàn, cô cũng không hỏi vì sao anh lại xuất hiện ở chợ đêm. Bầu không khí trong xe rất căng thẳng, Phong Vũ tràn đầy lửa giận, còn Kiều Nhiễm lại không nói một câu, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong Vũ phi xe về nhà với tốc độ nhanh nhất, đỗ xe xong, anh lại hung hăng kéo cổ tay Kiều Nhiễm đi lên nhà. Vào đến nhà, người đàn ông cởi nút thứ ba trên áo sơ mi của mình, cơ ngực rắn chắc bên trong lập tức hấp dẫn ánh mắt của Kiều Nhiễm, cô ngồi trên ghế sô pha và thưởng thức thân thể của người đàn ông. Phong Vũ cởi nút áo cho dễ thở, ngực anh không ngừng phập phồng, anh đi đi lại lại trong phòng hai vòng để giải toả lửa giận trong lòng, sau đó mới kéo ghế ngồi đối diện với Kiều Nhiễm. Dáng vẻ này của anh cực giống với lúc anh bắt cô về nhà hỏi tội khi biết cô đi tìm trai bao để phá thân. Kiều Nhiễm thả lỏng người dựa về phía sau, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. Phong Vũ hận cay hận đắng cái dáng vẻ lúc nào cũng không để chuyện gì trong lòng của Kiều Nhiễm, anh rất muốn nắm chặt bả vai cô và hỏi cô có lương tâm hay không? Trong lòng cô rốt cuộc có anh hay không có anh?! Phong Vũ càng thêm bực bội, anh rút hộp thuốc từ trong túi quần ra ngoài, sau đó lấy một điếu và ngậm trong miệng, anh đang định bật lửa thì lại đụng phải ánh mắt của cô gái nhỏ, động tác trên tay lập tức khựng lại. Anh đặt thuốc lá xuống bàn, giọng điệu trầm thấp nói: "Nhiễm Nhiễm, cháu đã mười tám tuổi, là tuổi thành niên, hơn nữa còn vừa thi đại học xong. Đúng là tôi không nên quản cháu, nhưng tôi nghĩ cháu nên hiểu chỉ có người cháu yêu thương mới có thể hôn môi, mới có thể làm nhiều chuyện thân mật hơn, cháu hiểu không? Đừng tuỳ tiện để người ta nắm tay rồi hôn cháu!" Kiều Nhiễm nhìn người đàn ông trước mặt, cô hiểu rõ ý anh. Phong Vũ là người đàn ông mạnh mẽ và kỷ luật, lúc trước anh làm tình với cô cũng vì trùng hợp ngẫu nhiên nhìn thấy thân thể cô, sau đó bị mê hoặc, cuối cùng lăn lộn một chỗ với cô. Nhưng ngày hôm sau Phong Vũ rời đi, anh lựa chọn trốn tránh, không muốn đối diện với hiện thực. Ngay tại thời khắc ấy, Kiều Nhiễm đã biết người đàn ông này quá chính trực, trong thế giới quan của anh... đen chính là đen, trắng chính là trắng! Anh không thế tiếp thu được chuyện mình đã làm tình với con gái riêng... cho dù cô đã lớn, cho dù anh đã động tình. Kiều Nhiễm tưởng rằng anh đã quyết định, cho nên khi anh trở về, cô không chủ động quyến rũ anh, mặc dù cô vẫn thèm nhỏ dãi thân thể của anh... nhưng cô không thích ép buộc. Hiện tại dáng vẻ này của Phong Vũ lại khiến cô nhìn không thấu, nếu thích thì sao lại trốn tránh? Còn nếu anh đã quyết định cắt đứt, vậy sao còn muốn xen vào chuyện của cô? Chẳng lẽ anh đang ghen? Nhưng vì sao phải tức giận, chuyện cũng không liên quan đến anh! Phong Vũ chưa bao giờ hiểu thấu Kiều Nhiễm, cô gái nhỏ giống như một mê cung phức tạp, mang theo lực hấp dẫn thần bí. Nhưng lúc này đây Phong Vũ phát hiện ra anh đã hiểu... anh hiểu biểu tình trên mặt Kiều Nhiễm. Từng cơn đau đớn trào ra khỏi đáy lòng anh, hai tay trên đầu gối nắm chặt thành quyền, ngay cả mắt cũng nhắm lại. Tối nay chơi rất vui, Kiều Nhiễm cũng mệt mỏi, cô thấy cứ giằng co như vậy cũng không giải quyết được gì. Phong Vũ vẫn bị mắc kẹt trong cơn lốc xoáy, mà cô thì không giúp được, chỉ có thể để anh tự suy nghĩ cẩn thận. Kiều Nhiễm ngáp một cái, sau đó đứng dậy đi về hướng phòng tắm. Phong Vũ ngồi trên ghế, anh lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Kiều Nhiễm, đôi mắt tràn đầy đấu tranh.