Chương 33: Hẹn gặp

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:58

Kiều Nhiễm học toán không tồi, cô làm bài rất nhanh, phát huy cũng ổn định. Sau khi thi xong, không ít người cau mày đi ra ngoài, còn Kiều Nhiễm lại cực kỳ nhẹ nhõm. Phong Vũ ngồi ngay ngắn ở trong xe, thấy Kiều Nhiễm đã trở lại, anh chủ động mở cửa xe ô tô. "Thế nào?" Kiều Nhiễm ngồi xuống ghế phụ, cô thắt dây an toàn và thoải mái trả lời: "Cũng không tệ ạ." "Nhiễm Nhiễm." Giọng nói quen thuộc truyền đến, Kiều Nhiễm thò đầu ra ngoài thì thấy Cao Dương vẫy tay với cô cách đó không xa. Thấy Cao Dương có chuyện muốn nói, Kiều Nhiễm cởi dây an toàn, cô xuống xe rồi tiến về phía Cao Dương. Phong Vũ đen mặt ngồi ở ghế lái, nhìn hai người kia đứng chung một chỗ cực kỳ hài hoà lại xứng đôi... trong lòng Phong Vũ càng nghẹn muốn chết. "Cậu thi thế nào?" Cao Dương gãi đầu, cậu ngượng ngùng trả lời: "Cũng được, tớ học toán rất kém, nhưng có vài bài tớ đều giải được, đó đều là những bài hình học mà cậu đã dạy, tớ có thể chắc chắn mình làm đúng!" Nghe Cao Dương nói làm được vài bài, Kiều Nhiễm âm thầm tính sơ qua số điểm, sau đó mỉm cười và nói: "Rất tuyệt, chắc chắn thành tích lần này của cậu còn cao hơn thành tích cuối kỳ. Nửa chặng đường đã qua được, ngày mai kiểm tra môn tiếng Anh, cậu phải nhớ rõ những phương pháp mà tớ đã dạy, câu nào không làm được cũng phải tích đáp án, không được bỏ trống. Còn môn ngữ văn nữa, chọn câu dễ và ngắn làm trước, sau đó đến phần viết, cuối cùng nhớ phải kiểm tra lại bài cẩn thận." Cao Dương gật đầu liên tục, miệng thì cười không ngừng. Đúng là cười dễ bị lây nhiễm, ngay đến Kiều Nhiễm cũng phải cười theo,"Sao cậu vui vẻ như vậy?" Tai Cao Dương ửng đỏ, cậu ấp úng nói: "Tớ thích được cậu dặn dò, thích được cậu quan tâm, tớ thực sự rất vui!" Kiều Nhiễm phát hiện ra người trước mặt cực kỳ đơn thuần, có đôi khi sẽ bá đạo như đàn ông trưởng thành, có đôi khi lại ngượng ngùng đáng yêu. Kiều Nhiễm thật sự coi Cao Dương là bạn, cho nên mới giúp đỡ cậu. "Cậu là bạn của tớ mà, thôi mau về nhà đi." Kiều Nhiễm không để ý tới vẻ mất mát trên mặt Cao Dương, dù sao hai người cũng không có khả năng ở bên nhau, cô không muốn cậu phải ôm ảo tưởng. "Chờ một chút!" Cao Dương cũng biết giữa mình và Kiều Nhiễm không có khả năng, càng tiếp xúc cậu càng phát hiện ra Kiều Nhiễm thực sự tốt đẹp và quá ưu tú. Cao Dương biết rõ chính mình không xứng với cô, cho nên cậu đã sớm từ bỏ ý định theo đuổi Kiều Nhiễm, cậu chỉ cần làm bạn với cô, yên lặng bảo vệ cô là đủ. "Làm sao vậy?" Kiều Nhiễm nghiêng đầu hỏi. "Ngày mai thi xong cùng nhau đi dạo chợ đêm được không? Tớ biết rất nhiều quán ăn vặt ngon, không phải cậu nói sẽ học đại học ở thành phố khác sao? Tranh thủ lúc cậu còn chưa đi, tớ muốn dẫn cậu đến nhiều nơi vui chơi ăn uống của thành phố chúng ta, trước đây cậu cũng không đi đâu chơi, lên đại học mà có người hỏi quê cậu có thứ gì nổi tiếng, cậu không biết cái gì thì sẽ rất mất mặt!" Cao Dương nói nhiều như vậy, kỳ thật chỉ muốn đi dạo cùng Kiều Nhiễm, thừa dịp cô vẫn còn ở đây. Cao Dương đã sớm chọn xong trường đại học, tuy rằng rất muốn đi theo Kiều Nhiễm nhưng cậu không đành lòng để mẹ ở nhà một mình, cho nên cậu lựa chọn học đại học ở đây. Thời gian còn hai tháng, Cao Dương muốn để lại nhiều kỷ niệm trong lòng Kiều Nhiễm, cậu không muốn Kiều Nhiễm quên mất mình. Tình cảm thời niên thiếu luôn hồn nhiên và tốt đẹp, Cao Dương thích Kiều Nhiễm nhưng cậu cũng nhận ra sự chênh lệch giữa hai người, cậu không cầu gì khác, chỉ cầu có thể ở bên cạnh Kiều Nhiễm thêm một thời gian ngắn. Cao Dương lo lắng nhìn Kiều Nhiễm, lòng bàn tay đều là mồ hôi, cậu sợ Kiều Nhiễm sẽ từ chối. Kiều Nhiễm chớp chớp mắt, sau đó gật đầu nói: "Được thôi, đúng là tớ chưa đi chơi ở chợ đêm, ngày mai thi xong thì đợi ở đây nhé." Cao Dương dần thả lỏng người, cậu vẫy tay với Kiều Nhiễm rồi chạy nhanh về hướng trạm xe.