Kiều Nhiễm mỉm cười trở lại xe.
Mặt Phong Vũ lúc này đen như đáy nồi, anh vừa lái xe vừa làm như vô tình hỏi: "Có chuyện gì mà hàn huyên lâu như vậy?"
Kiều Nhiễm nghịch túi đựng đồ trong tay, cô đáp lại một câu: "Cao Dương hẹn cháu ngày mai thi xong thì cùng đi dạo chợ đêm."
Phong Vũ nắm chặt tay lái, trong lòng dường như có một bình gia vị vừa bị đổ, khiến cảm xúc trở nên cực phức tạp.
Anh suýt chút nữa đã buột miệng nói "Không được đi", vì thế trong lòng càng nghẹn đến khó chịu.
Phong Vũ muốn ngăn cản Kiều Nhiễm, nhưng anh đột nhiên nhận ra mình lấy tư cách gì để xen vào chuyện cá nhân của cô gái nhỏ?
Nói không được yêu sớm là hoàn toàn không thể, Kiều Nhiễm đã thành niên, hơn nữa thi đại học xong là tha hồ có thời gian để giải trí, anh không có lý do để ngăn cản.
Với lại anh lấy thân phận gì để ngăn cản Kiều Nhiễm tiếp xúc với nam sinh khác... Thân phận dượng Phong? Hay thân phận người giám hộ?
Chó chết thật! Chính anh còn là một kẻ khốn nạn, vậy tư cách đâu để nói những người đàn ông quanh cô là không an toàn... trong khi bản thân anh lại là kẻ nguy hiểm nhất!
Phong Vũ đè nén một cỗ lửa giận không thể bùng phát ở trong lòng, anh chỉ có thể hoá giận dữ thành năng lượng để nấu cho Kiều Nhiễm một bàn thức ăn thật ngon, anh không biết mình làm như này là đền bù hay là lấy lòng cô gái nhỏ.
Kiều Nhiễm ăn rất vui vẻ, có người nấu cơm cho ăn là chuyện khiến cô vô cùng sung sướng, cho nên tâm tình buổi tối hôm nay của Kiều Nhiễm đặc biệt tốt, buổi tối ngủ cũng sâu giấc.
Một giờ rưỡi rạng sáng ngày hôm sau, cửa phòng ngủ của Kiều Nhiễm bị nhẹ nhàng đẩy ra, người đàn ông cao lớn chậm rãi đi đến trước giường cô gái nhỏ, anh lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan đang ngủ dưới ánh trăng.
Kiều Nhiễm ngủ thật sự say và không hề phát hiện.
Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ gẩy mấy sợi tóc xoã trên mặt cô gái nhỏ, làm lộ ra khuôn mặt bóng loáng xinh đẹp, hai cánh môi phấn nộn hơi hé mở, tư thế ngủ rất đáng yêu.
Vẻ mặt Phong Vũ trở nên u ám, anh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cong người xuống và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi mê người của Kiều Nhiễm, sau đó anh xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Kiều Nhiễm lập tức mở to hai mắt, trên cánh môi mềm mại vẫn còn lưu lại độ ấm và hương vị của người đàn ông.
Kiều Nhiễm vươn đầu lưỡi ra liếm môi, khoé miệng cong cong nở nụ cười.
Ngày hôm sau kiểm tra càng thêm thuận lợi, Kiều Nhiễm phát huy rất tốt, đa số đều được cô giải quyết nhanh chóng.
Buổi chiều sau khi thi xong, tất cả mọi người hoàn toàn được thả lỏng. Dù là phụ huynh, thầy cô giáo hay học sinh... tảng đá đè nặng trong lòng bọn họ đều đã biến mất.
Kết thúc kỳ thi đại học cũng là lúc học sinh bắt đầu ăn chơi xả láng.
Cao Dương vừa ra khỏi điểm thi, cậu lập tức chạy tới địa điểm đã hẹn để đợi Kiều Nhiễm. Không biết là trùng hợp hay cố ý, xe của Phong Vũ cũng đỗ ở chỗ này. Cao Dương vừa chạy đến đây đã thấy Phong Vũ đang đứng dựa người bên cửa xe ô tô.
Sau khi biết Phong Vũ là trưởng bối trong nhà Kiều Nhiễm, thái độ của Cao Dương lập tức thay đổi, cậu chạy tới lấy lòng Phong Vũ.
"Chú Phong! Chú tới đón Nhiễm Nhiễm ạ?"
Phong Vũ nhìn nam sinh trước mặt rồi đánh giá từ chân đến đầu, cuối cùng không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.
Thằng nhãi này hôm nay còn cố tình trưng diện, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, áo phông quần jean, phía dưới là đôi giày màu trắng, cả người toả ra sức sống thanh xuân, trông vừa tươi trẻ vừa đẹp trai.
Phong Vũ vô thức cúi đầu nhìn chính mình, trên người tuỳ tiện mặc sơ mi với quần thô, ngay cả giày cũng chọn bừa... So với thằng nhãi trước mặt mình, kết quả trông anh già dặn và cứng nhắc hơn rất nhiều.
Phong Vũ cắn chặt răng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt Cao Dương.
"Tý nữa đi chợ đêm với Nhiễm Nhiễm hả?"
Cao Dương bỗng nhiên có cảm giác bị phụ huynh của bạn gái tra hỏi, mặc dù Kiều Nhiễm không phải bạn gái của cậu.
Cao Dương khẩn trương nắm chặt góc áo, cậu mất tự nhiên đáp lời: "Vâng, cháu đưa Nhiễm Nhiễm đi dạo phố. Sau này tốt nghiệp ít có cơ hội gặp nhau, cháu muốn lưu lại những ký ức tươi đẹp."
Ký ức tươi đẹp? Phong Vũ nghe xong mà nghiến răng nghiến lợi, anh chỉ muốn giơ chân đá thằng nhãi này xuống cống thoát nước cách đó không xa.
Kiều Nhiễm đi ra khỏi dòng người, Cao Dương nhìn thấy Kiều Nhiễm liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, cậu vẫy tay với cô.
"Nhiễm Nhiễm!"
Kiều Nhiễm đã đi tới, không hiểu sao cô lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút khác thường, cô nhìn mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Cao Dương rồi lại nhìn sang Phong Vũ, vừa nhìn cũng có thể đoán được Phong Vũ hoàn toàn nghiền nát đối phương!
Ánh mắt Kiều Nhiễm mang theo ý cười, cô đưa túi đồ cho Phong Vũ và nói với anh: "Bọn cháu đi trước."
Phong Vũ nắm chặt túi đồ đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
"Không cần tôi đưa đi à?"
Kiều Nhiễm lắc đầu,"Cũng không xa lắm, hai đứa cháu tự đi được."
Cô gái nhỏ nói xong liền đi trước dẫn đầu, Cao Dương quay sang chào Phong Vũ: "Chú Phong, hẹn gặp lại."
Phong Vũ nhìn hai người sóng vai rời đi, trong lòng bí bách khó chịu, cuối cùng anh không nhịn được mà thốt lên: "Nhiễm Nhiễm, nhớ về nhà trước mười giờ tối!"
Kiều Nhiễm sửng sốt, cô quay đầu nhìn đôi mắt của người kia, một lúc lâu sau mới gật đầu đáp: "Cháu nhớ rồi."