Chương 11: Quan tâm

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:58

Kiều Nhiễm bưng bát mì ra khỏi phòng bếp rồi đặt ở trên bàn. "Nấu cho chú đó, chú mau ăn đi. Cháu đã gọi điện bảo người ta ship thuốc cảm cúm đến đây, chắc là cũng sắp đến rồi." Kiều Nhiễm vừa nói xong, tiếng chuông cửa lập tức vang lên. Cô đang định ra mở cửa đã bị Phong Vũ ngăn lại. "Để tôi." Cô gái nhỏ đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng cao to vững chãi của người đàn ông, cô khẽ cười rồi thầm nghĩ: Người này đúng là rất cẩn thận. Phong Vũ nhìn qua mắt mèo, thấy bên ngoài là người ship hàng, anh mới mở cửa ra. "Thuốc của anh đây." "Cảm ơn." Phong Vũ khoá cửa rồi cầm thuốc tiến về phía bàn ăn. "Lại bệnh nghề nghiệp hả chú?" Kiều Nhiễm ngồi đối diện với anh, cô nghi ngờ mà hỏi một câu. Phong Vũ ngồi xuống bàn, tay vừa cầm vào đũa đã lập tức gắp mì, một lúc sau anh mới bớt thời gian trả lời cô gái nhỏ: "Cẩn thận vẫn tốt hơn." Phong Vũ không sợ nóng, anh vừa húp nước vừa ăn mì, ăn nhanh lại còn gắp miếng to. Kiều Nhiễm nhìn anh ăn thì không nhịn được mà nói: "Trong nồi vẫn còn." "Ừm." Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, anh đáp lại một câu rồi tiếp tục ăn. Ăn được ba bát mì lớn, Phong Vũ mới lau miệng thoả mãn. Kiều Nhiễm để nước và thuốc đến trước mặt anh. "Chú uống thuốc rồi tắm rửa đi, trên người chú toàn mùi thuốc lá, cháu đau đầu." Sắc mặt Phong Vũ hơi ửng đỏ, anh cúi đầu ngửi mùi trên người mình, quả nhiên rất nặng mùi. Anh không được tự nhiên mà khụ khụ vài tiếng, sau đó liền giải thích: "Lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không ai để ý đến chuyện này, bây giờ tôi sẽ đi tắm rửa." Phong Vũ nhanh chóng cầm cốc nước lên uống thuốc rồi đứng dậy vào phòng tắm. Kiều Nhiễm thu dọn bát đũa trên bàn, cô liếc nhìn thời gian, sau đó về phòng làm bài tập. Nửa tiếng sau, cửa phòng bị người ta gõ, Kiều Nhiễm nhìn ra cửa và nói: "Chú vào đi, cửa không khoá." Phong Vũ đẩy cửa đi vào, bàn tay không bị thương đang bưng một ly sữa bò nóng. Anh đi đến gần bàn học của Kiều Nhiễm, đặt sữa bò nóng ở bên cạnh rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng thức muộn quá." Kiều Nhiễm ngẩng đầu thấy nước vẫn còn đọng lại trên tóc Phong Vũ,"Cháu cảm ơn. Chú đang bị cảm, phải sấy khô tóc rồi hãy ngủ." Mấy giọt nước rỏ xuống phía dưới rồi rơi trên áo phông của Phong Vũ, Kiều Nhiễm nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, lần đầu tiên cô cảm thấy quần áo trên người Phong Vũ quá là chướng mắt. Phong Vũ dùng tay tuỳ tiện lau nước đọng lại trên cổ, sau đó xoa xoa đầu nhỏ của cô. "Ừm, tôi đi sấy tóc bây giờ." Phong Vũ mang theo tâm tình không tồi đi ra khỏi cửa rồi vào phòng tắm sấy tóc. Cô nhóc này gần đây có vẻ thay đổi, giống như áo bông nhỏ tri kỷ biết quan tâm người... chuyện này khá là tốt. Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Vũ tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Anh nhìn đồng hồ, bây giờ mới năm rưỡi sáng. Đợi đến khi anh ra ngoài phòng bếp thì đã thấy Kiều Nhiễm đang nấu cháo và rán trứng. "Chú rửa mặt đi." Cô gái nhỏ không buồn quay đầu lại, chỉ đơn giản nói một câu. Phong Vũ tươi cười hớn hở rời đi, trong lòng thì thầm nghĩ: Đây đâu đơn giản chỉ là áo bông nhỏ, mà là áo lông chồn mới đúng! Kiều Nhiễm lạnh nhạt hiếm khi quan tâm chăm sóc người khác như này, bởi vì cô bỗng nhiên phát hiện ra Phong Vũ càng lúc càng đẹp trai, so với trai bao mà cô tìm được đêm ngày hôm đó thì Phong Vũ lại càng chuẩn MEN hơn! Ăn xong bữa sáng tình yêu, Phong Vũ lái xe đưa cô gái nhỏ đến trường rồi mới đến cục cảnh sát. Lần này tổ của bọn họ lập được công lớn, Phong Vũ vừa đến đã nghe thấy tiếng hoan hô reo hò, thành viên trong tổ của anh cũng chạy đến, nhao nhao nói anh mời khách. "Anh Vũ, hôm nay anh nhất định phải mời bọn em ăn một bữa thật ngon. Mấy ngày vừa rồi em phải gầy mất mấy cân!" Tiểu Lưu xoa mỡ thừa trên bụng mình, cậu cười híp cả mắt. Mấy cảnh sát ở bên cạnh cũng ồn ào phụ hoạ theo. Phong Vũ không hề keo kiệt, anh vung tay thoải mái để bọn họ chọn địa điểm. Nhiệm vụ lần này đúng là rất vất vả, ngay đến anh cũng suýt chút nữa không chịu nổi.