Chương 30: Tỏ ra thản nhiên

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:58

Kiều Nhiễm cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy Phong Vũ, cô cho rằng người đàn ông này trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay trở lại. Phong Vũ cởi tạp dề xuống, dáng vẻ thản nhiên cười nói với Kiều Nhiễm,"Lại đây ăn cơm. Tôi sợ cháu ăn đồ bên ngoài sẽ đau bụng, vẫn nên ăn đồ nhà làm thì yên tâm hơn." Kiều Nhiễm đánh răng rửa mặt và đi ra ngoài, cô tự nhiên kéo ghế ngồi xuống phía đối diện rồi bưng bát cháo lên uống, cháo được ninh nhừ, vừa thơm vừa ngậy, uống rất ngon. Trên bàn còn có rau dưa, trứng ốp và thịt hun khói, nhìn cũng biết người nấu rất có tâm. Cơm nước xong xuôi, Kiều Nhiễm lau miệng rồi không ngần ngại khen ngợi: "Bữa sáng rất ngon, cám ơn chú." Phong Vũ nhìn đôi mắt trong vắt của người đối diện mà âm thầm thở dài, dáng vẻ của Kiều Nhiễm rất thản nhiên, dường như cô gái nhỏ không để chuyện ngày hôm đó trong lòng. Phong Vũ nhìn Kiều Nhiễm, nhất thời không biết phải làm sao, anh rối rắm lâu như vậy nhưng có vẻ như chẳng ý nghĩa gì, cô gái nhỏ này đúng là không tim không phổi, không hề để bụng chuyện đó. Trong lòng hơi ngứa ngáy khó chịu, Phong Vũ đứng dậy nói với Kiều Nhiễm: "Đi thôi, tôi đưa cháu đến điểm thi, mọi thứ đã chuẩn bị hết chưa? Đồ dùng học tập, giấy tờ tuỳ thân, giấy báo dự thi đủ cả chứ?" Kiều Nhiễm cầm chiếc túi đã chuẩn bị đầy đủ từ tối qua quơ quơ trước mặt Phong Vũ,"Cháu chuẩn bị xong lâu rồi." Phong Vũ gật gật đầu, anh cầm chìa khóa xe và đi ra cửa. Lúc tới điểm thi thì thời gian vẫn còn sớm, Phong Vũ đã xin nghỉ hai ngày để đưa Kiều Nhiễm đi thi. Kiều Nhiễm không có bố mẹ, những học sinh khác đều có người đi cùng, cô gái nhỏ nhà anh cũng không thể không có. Phong Vũ là người giám hộ, tuy rằng bản thân không xứng với chức giám hộ, nhưng anh không muốn khi cô ra khỏi điểm thi, ngay đến người đón cũng không có. Hai người ngồi ở trong xe, Kiều Nhiễm lẳng lặng xem tài liệu ôn tập trong tay. Phong Vũ ngồi ở ghế lái và nhìn ra cửa sổ, không gian bên trong yên tĩnh đến lạ thương, tầm mắt của Phong Vũ vô thức nhìn sang người bên cạnh. Anh hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Kiều Nhiễm, càng nhìn càng cảm thấy cô ngày một xinh hơn. Kiều Nhiễm không hề giống mẹ ruột, cũng không giống với người bố đang ở trong tù. Mẹ của Kiều Nhiễm là loại xinh đẹp lẳng lơ, nhìn một cái đã biết không chịu an phận thủ thường. Kiều Nhiễm lại trái ngược hoàn toàn, vẻ đẹp của cô giống như đoá hoa sen thuần khiết, nhã nhặn yêu kiều, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Ở người Kiều Nhiễm toát lên một loại khí chất lạnh lùng thanh cao, khiến người ta nhìn một lần là khó có thể quên. Lông mi Kiều Nhiễm vừa dài lại cong vút, mỗi khi chớp mắt giống như cánh bướm run rẩy vỗ cánh bay. Đôi mắt to tròn do bị cận nhẹ mà hơi hơi nheo lại, khiến người ta có cảm giác vừa lười biếng lại vừa yêu mị. Sống mũi dọc dừa thẳng tắp, môi đỏ nũng nịu hấp dẫn hồn người... Phong Vũ đã được nếm qua hương vị đó, xúc cảm mềm mại làm anh vừa ngậm liền không muốn buông ra. Trong lòng Phong Vũ ngứa ngáy, một tia rung động len lỏi dâng lên khỏi đáy lòng. Anh nắm chặt tay lái, sau đó quay đầu không dám tiếp tục nhìn cô gái nhỏ. Phong Vũ phát hiện Kiều Nhiễm giống như yêu hồ làm anh mê muội, làm anh không thể kiềm chế và đắm chìm mãi trong đó. Phong Vũ hơi sợ hãi... anh sợ chính mình lại không khống chế được, bây giờ anh còn chưa suy nghĩ kỹ mình nên làm như nào cho đúng, vì thế anh không thể chạm vào Kiều Nhiễm, anh phải giữ khoảng cách với cô... nếu không anh sẽ lại mất khống chế lần nữa. Thấy sắp đến giờ thi, Kiều Nhiễm cất tài liệu rồi nhàn nhạt nói với Phong Vũ một câu: "Chú Phong, cháu đi thi đây." Một tiếng "chú Phong" này khiến Phong Vũ suýt chút nữa thì đột tử. Trước kia anh vẫn thấy không sao cả, hiện tại mới phát hiện anh không hề muốn Kiều Nhiễm thản nhiên gọi mình là "chú" như thế. Rõ ràng không lâu trước đó, hai người còn thân mật với nhau như vậy... sao cô ấy có thể không để bụng một chút nào như vậy??? Những suy nghĩ như phải kiềm chế hoặc giữ khoảng cách hoàn toàn tan biến, trong lòng Phong Vũ chua lòm, anh khó chịu đến mức không thở nổi, khuôn mặt tuấn tú cũng trầm xuống. Anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Kiều Nhiễm cũng không để ý, cô mở cửa xe rồi bước xuống. Một lúc lâu sau, Phong Vũ mới bình tĩnh lại, anh cắn chặt răng rồi tức giận với chính mình, tức giận bản thân mình không nên rối rắm nhiều ngày như vậy, cô nhóc xấu xa kia cần phải xử lý!