Phan Sảng tuyệt vọng ngồi thụp xuống đất mà nức nở, thân thể run rẩy sợ hãi.
Kiều Nhiễm nghe cũng thấy phiền, giọng điệu lạnh lùng nói: "Câm miệng! Những lời đó do chính miệng cậu nói ra, nếu dám nói ra thì phải dám nhận lấy hậu quả."
Phan Sảng khóc thút tha thút thít, đũng quần ướt đẫm bị gió thổi qua lạnh căm căm, cô ta khép hai chân lại rồi khụt khịt nói: "Tớ, tớ không nên bịa chuyện cho các cậu. Tớ thật sự không ngờ tới mình sẽ gây lớn chuyện như vậy. Tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Phan Sảng khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lem nhem. Cao Dương chán ghét lui ra phía sau một bước, Kiều Nhiễm cũng cảm thấy cực phiền, cô rất khinh thường loại người như vậy. Lúc bịa chuyện thì đơm đặt đủ kiểu, sau đó trốn ở sau lưng người khác và tỏ ra mình vô tội, đến khi bị lộ thì chỉ biết khóc lóc xin lỗi, đúng là làm người ta phải xem thường.
"Thôi, cậu đi đi, chuyện này dừng ở đây, cậu cũng đừng có ý định mách giáo viên hay phụ huynh. Cao Dương không đánh cậu, trên người cậu cũng không hề có vết thương, cậu có mách thì cũng không ai tin, với lại đây đều là báo ứng do cậu đặt điều nói bậy. Đừng để tôi biết cậu tiếp tục đi bơm đểu, nếu không hậu quả không phải đơn giản như này đâu, cậu hiểu chưa?"
Kiều Nhiễm cảnh cáo xong liền thả người.
Phan Sảng vừa cảm ơn rối rít vừa khóc lóc chạy đi, cô không còn mặt mũi nào mặc nguyên cái quần ướt nước tiểu ở trường học, vì thế Phan Sảng nhanh chóng chạy ra cổng trường và về thẳng nhà.
Kiều Nhiễm dẫn Cao Dương đi vòng qua đường nhỏ tránh người khác nhìn thấy, đến lúc ấy Cao Dương lại bị phê bình.
"Cảm ơn cậu."
Về tới khu lớp học, Kiều Nhiễm trịnh trọng nói cám ơn với Cao Dương. Thật ra chuyện này cậu ta không cần để ý, chẳng may xử lý không tốt sẽ dễ dàng bị Phan Sảng trả đũa, chẳng mấy chốc sẽ thi đại học, bị kỷ luật không phải là chuyện đùa.
Cao Dương đã đeo thắt lưng cẩn thận, cổ và hai tai cậu hơi ửng hồng.
"Cậu cần gì phải cảm ơn tớ, nếu không phải do tớ tỏ tình với cậu thì cậu cũng không bị nữ sinh kia nhìn thấy."
Kiều Nhiễm bỗng nhiên phát hiện ra nam sinh này khá đáng yêu, không ngờ cậu ta lại dễ dàng xấu hổ như vậy.
"Hôm nào tớ mời cậu ăn cơm. Sắp tốt nghiệp rồi, cậu phải thi năng khiếu đúng không? Cố lên!"
Nói xong, Kiều Nhiễm lập tức về lớp trước. Cao Dương đứng ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Kiều Nhiễm, trong lòng cậu âm thầm thề mình nhất định phải nỗ lực, đợi đến một ngày mình xứng đôi với Kiều Nhiễm thì cậu sẽ theo đuổi cô!
Buổi tối, Phong Vũ tới trường đón Kiều Nhiễm về nhà.
Kiều Nhiễm vừa lên xe, Phong Vũ đã đưa cho cô một túi giấy.
Kiều Nhiễm nhận lấy túi và hỏi: "Đây là gì vậy ạ?"
"Cháu mở ra nhìn xem."
Kiều Nhiễm mở túi giấy, bên trong là một chiếc điện thoại di động. Cô bóc lớp túi bóng bọc hộp điện thoại, nhìn thấy chiếc điện thoại cảm ứng màu trắng ngọc bên trong, Kiều Nhiễm hơi kinh ngạc.
"Sao đột nhiên đưa điện thoại cho cháu?"
Phong Vũ vừa lái xe vừa nói: "Lúc muốn liên lạc cho cháu mà không được thì rất phiền toái, trường học không cho dùng điện thoại phải không? Cháu nhớ giấu kỹ, đừng để bị phát hiện."
Kiều Nhiễm không nghĩ tới cảnh sát hình sự chính trực như Phong Vũ lại nói ra lời như này, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Phong Vũ nghiêng đầu nhìn Kiều Nhiễm, cô gái nhỏ cười rộ lên thật sự rất đẹp, giống như hoa mai nở giữa ngày đông, lộng lẫy lại mềm mại.
"Cười gì vậy?"
"Chú đang dạy hư cháu đó!"
Phong Vũ nắm tay lái, anh cười biện minh: "Tôi suy nghĩ đến vấn đề an toàn của cháu, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi, cháu lưu số tôi vào đi."
Kiều Nhiễm mở điện thoại, cô lưu số của Phong Vũ rồi để tên trong danh bạ là "Chú già".
Sau khi lưu xong số, nhìn cả danh bạ chỉ có duy nhất số điện thoại của "Chú già", Kiều Nhiễm liền toét miệng cười không ngừng.
Phong Vũ nghi ngờ nhìn sang Kiều Nhiễm, anh tưởng rằng cô gái nhỏ vui vẻ vì nhận được món quà ưng ý. Phong Vũ dời tầm mắt rồi thầm nghĩ: Đúng là trẻ con.