Nói đến cũng thật trùng hợp, Kiều Nhiễm không ngờ có thể gặp được Phong Vũ ở bệnh viện.
Phong Vũ đến đây để xử lý vết thương trên cánh tay, sau khi ngỡ ngàng lúc nhìn thấy Kiều Nhiễm, anh lập tức đến bên cạnh cô gái nhỏ: "Nhiễm Nhiễm, sao cháu lại ở đây?"
Kiều Nhiễm cũng rất ngoài ý muốn, cô trả lời đúng sự thật: "Cháu đưa bạn học tới đây kiểm tra vết thương."
Phong Vũ nhíu mày nhìn về phía hai nam sinh mặt mũi bầm dập đang ngồi bên cạnh Kiều Nhiễm, vừa liếc mắt một cái là anh đã nhìn ra hai nam sinh kia có tình cảm khác thường với Kiều Nhiễm nhà anh.
Trong lòng Phong Vũ hiện lên một tia không vui, anh nhìn cô gái nhỏ và nói: "Lát nữa về trường học phải không? Để tôi đưa các cháu về."
Cao Dương đang cầm băng gạc, cậu bèn ngẩng đầu nhìn Phong Vũ khi nghe được lời vừa rồi, chỉ trong nháy mắt cậu đã cảm giác được sự uy hiếp mạnh mẽ.
Cao Dương chẳng để nắm đấm yếu như sên của Trần Tuấn vào mắt, nhưng người đàn ông kia lại khác, chỉ vừa đối mặt với anh ta là cậu có thể nhìn ra thân thể cường tráng, bắp tay săn chắc có lực.
Phong Vũ cảm nhận được ánh mắt của nam sinh, anh hơi cúi đầu nhìn xuống nam sinh phía dưới.
Cao Dương lập tức rùng mình, cậu nhanh chóng ngồi thẳng lưng, không cam lòng yếu thế mà nhìn lại.
Một loại cảm xúc chỉ đàn ông mới hiểu xuất hiện giữa hai người.
Bầu không khí quái dị này kéo dài đến lúc Cao Dương được băng bó xong, Kiều Nhiễm thấy vết thương của cả hai đều được xử lý tốt, cô quay sang nói với Phong Vũ: "Chúng ta đi thôi."
Phong Vũ chuyển tầm mắt rồi gật đầu với Kiều Nhiễm, anh kéo cổ tay cô gái nhỏ và xoay người đi trước dẫn đầu.
Cao Dương đứng dậy đi theo phía sau lưng, cậu nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm cổ tay Kiều Nhiễm thì rất khó chịu.
Trần Tuấn đều để mọi việc ở trong mắt, cậu chớp mắt một cái rồi cũng đuổi theo sau.
Đưa bọn họ về trường học, Phong Vũ dặn dò Kiều Nhiễm tan học đừng đi đâu, anh sẽ tới đón.
Kiều Nhiễm yên lặng nhìn anh và không nói một lời.
Phong Vũ "khụ" một tiếng rồi nói: "Lần này chắc chắn tôi sẽ không đến trễ!"
Kiều Nhiễm không tỏ ý kiến, cô chỉ đáp lại một câu "Hy vọng như thế" rồi xoay người vào cổng trường.
Vết thương trên mặt Trần Tuấn đều là vết thương ngoài da, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra không có vấn đề gì.
"Ngày mai hai người các cậu cùng tớ đến bệnh viện thay băng, những gì bác sĩ dặn thì phải nhớ kỹ, đừng để vết thương bị nhiễm trùng."
Hai nam sinh lẳng lặng đi ở phía sau.
Ba người trở về lớp của mình, không ai trong số họ để ý đến ánh mắt tò mò của người khác.
Trần Tuấn ngồi ở chỗ ngây người nhìn sách giáo khoa, suy nghĩ dần dần bay xa.
Tan học, Kiều Nhiễm vừa ra khỏi cổng trường đã thấy ô tô quen thuộc đỗ cách đấy không xa, Phong Vũ đứng bên cạnh xe vẫy vẫy tay với cô.
Ánh mắt mọi người xung quanh trở nên kỳ quái, có mấy nữ sinh không an phận lại bắt đầu nhỏ giọng suy đoán người đàn ông kia chắc chắn có quan hệ thân mật với Kiều Nhiễm.
Phong Vũ 31 tuổi nhưng nhìn chỉ như 26, 27 tuổi. Đúng là không hề giống trưởng bối của Kiều Nhiễm, nói là anh trai thì mọi người còn tin.
Kiều Nhiễm tiến về phía Phong Vũ, người đàn ông cầm lấy cặp sách trên lưng cô rồi cười nói: "Lần này tôi không đến trễ nhỉ?"
"Vâng, cũng không tệ lắm, tiếp tục duy trì phong độ."
Kiều Nhiễm cho anh một ánh mắt khen ngợi, sau đó cô vòng qua người anh để mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Phong Vũ lắc đầu cười, anh để cặp sách của cô gái nhỏ ra hàng ghế phía sau rồi lái xe rời đi.
Trần Tuấn nhìn ô tô biến mất trong tầm mắt, cậu rút điện thoại gọi một cuộc về nhà.
Đầu bên kia có người nhấc máy, giọng nói của một người phụ nữ vang lên, xung quanh có vẻ rất ồn ào.
"Tiểu Tuấn, có chuyện gì vậy con?"
Trần Tuấn nắm chặt điện thoại, cậu nhỏ giọng nói: "Mẹ, hôm nay con không về nhà, con làm bài tập ở nhà bạn."
Trong điện thoại truyền đến âm thanh mạt chược va chạm nhau, người phụ nữ thoải mái nói: "Ừm, con đi đi, mẹ cũng không về nhà! Ù rồi! Đưa tiền, đưa tiền đây!"
Giọng hét chói tai của mẹ truyền đến khiến Trần Tuấn cắn chặt răng.
"Tiểu Tuấn, mẹ đang bận. Con đến nhà bạn đi, nhớ chú ý an toàn, mẹ tắt máy trước đây!"
Cuộc gọi kết thúc, Trần Tuấn chết lặng cất điện thoại, sau đó cậu lang thang đi trên đường, không hề có mục tiêu.