Kiều Nhiễm vào lớp học thì phát hiện chỗ ngồi của mình có một túi bánh mì, cô nhìn trái nhìn phải rồi vỗ vai cô bạn ngồi bàn trước.
"Có người đến chỗ của tớ à?"
Phan Sảng quay lại nhìn Kiều Nhiễm rồi lắc đầu,"Không có."
Kiều Nhiễm mím môi cầm bánh mì để vào góc trong cùng của bàn học.
Đây không phải lần đầu tiên Kiều Nhiễm nhận được đồ ăn, chỉ vì ba năm cấp ba cô từ chối quá nhiều người, cũng thẳng thắn nói không nhận bất cứ thứ gì, cho nên những hành động kiểu như này mới dừng lại.
Chẳng mấy nữa mà tốt nghiệp, Kiều Nhiễm không có ý định yêu đương, vì vậy cô cũng không để chuyện này trong lòng.
Ăn xong cơm trưa, Cao Dương lớp thể chất số 8 bỗng nhiên chặn đường Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm nhìn nam sinh cao lớn trước mặt rồi hỏi: "Cậu có việc gì?"
Cao Dương gãi gãi đầu, sau đó hỏi một câu: "Cậu không có đối tượng phải không?"
"Không có."
Nam sinh có vẻ ngoài dữ tợn lập tức thở phào một hơi, cậu nhếch miệng cười vui vẻ.
"Tớ biết cậu muốn chuyên tâm học tập nên sẽ không quấy rầy cậu, nhưng cậu đừng ngăn cản tớ theo đuổi cậu được không?! Tạm thời cậu cứ quan sát xem tớ thế nào, nếu như cảm thấy hài lòng thì tốt nghiệp xong hãy cho tớ một cơ hội."
Lời này của Cao Dương không kiêu ngạo cũng không phải là nịnh nọt, nhưng có trời mới biết tay cậu chảy bao nhiêu mồ hôi.
Kiều Nhiễm suy nghĩ một lúc lâu, cô cảm thấy mình vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.
"Mấy lời tiếp theo sẽ khá là thẳng thắn, cho nên tớ xin lỗi cậu trước một câu. Cao Dương, tớ biết cậu nhưng tớ không thích cậu, cậu không phải mẫu người mà tớ thích. Tớ không muốn cậu đợi chờ tớ, chuyện này không cần thiết và cũng lãng phí thời gian."
Vẻ tươi cười trên mặt Cao Dương dần biến mất, biểu cảm cũng trầm xuống, cậu đứng im nhìn người con gái trước mặt.
"Tớ hiểu rồi."
Cao Dương bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Kiều Nhiễm thở dài nhìn theo bóng dáng Cao Dương, sau đó cũng trở về lớp học.
Phía sau gốc cây cách đó không xa, Phan Sảng chống cằm suy nghĩ, vẻ mặt sâu xa bước ra ngoài.
Buổi tối Phong Vũ muốn đến đón Kiều Nhiễm về nhà nhưng lại bị đám cấp dưới bám riết không chịu buông, bọn họ sống chết không cho anh đi, hơn nữa còn chuốc rượu liên tục.
Cuối cùng Phong Vũ bị người ta dìu về nhà.
Tiếng mở cửa vang lên, Kiều Nhiễm đang ở trong phòng làm bài tập liền ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ — đã 12 giờ đêm.
"Mệt chết tôi rồi, anh Vũ nặng quá!"
Tiểu Lưu vừa đỡ Phong Vũ vừa mở cửa, cậu lôi người đàn ông đến ghế sô pha, phía sau cậu ta còn có một cô gái đang ôm áo khoác của Phong Vũ.
"Anh nhẹ nhàng thôi, nhớ đỡ anh ấy cẩn thận."
Cô gái này tên là Bành Yến, cũng làm ở cục cảnh sát và là người của tổ Phong Vũ. Bành Yến đã đi theo Phong Vũ hai năm và cũng yêu thầm anh hai năm.
Tiểu Lưu cười hề hề nói: "Ui vâng, anh không dám, anh sẽ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng được chưa!"
Kiều Nhiễm lười biếng đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài, cô nhìn về phía ba người trong phòng khách.
Tiểu Lưu và Bành Yến nhìn thấy Kiều Nhiễm thì đều ngây ngẩn cả người.
Tiểu Lưu từng nhìn thấy Kiều Nhiễm một lần nên phản ứng khá hơn một chút, cậu ta chỉ thắc mắc tại sao cô gái này lại ở nhà của sếp.
Còn Bành Yến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kiều diễm như đoá hoa đào chớm nở thì trong lòng không nổi lên một cảm giác khó nói thành lời, cô không ngờ trong nhà sếp lại có con gái, cho dù Kiều Nhiễm chỉ là một cô gái nhỏ thì cũng đủ khiến cô ta nổi lên ghen ghét.
"A ừm... em là người hôm đó..."
Tiểu Lưu ấp a ấp úng chỉ vào Kiều Nhiễm, suýt chút nữa cậu đã buột miệng thốt ra cô là người đến khách sạn tìm trai bao để phá thân.
Cũng tại Kiều Nhiễm để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng Tiểu Lưu, cô gái nhỏ không chỉ xinh đẹp, miệng lưỡi còn mạnh bạo... thật sự quá mức độc lạ.