Phong Vũ nhíu chặt mày, anh không thích Kiều Thành nói thế kia, lời nói ấy giống như anh và Kiều Nhiễm ở bên nhau là tội ác tày đình. Nếu bỏ qua việc anh và Vương Phương từng đăng ký kết hôn, vậy ngoại trừ tuổi anh và Kiều Nhiễm không quá tương xứng, anh không thấy có bất cứ vấn đề gì giữa hai người.
"Tôi và Nhiễm Nhiễm là quan hệ yêu đương, tuy tôi lớn tuổi hơn Nhiễm Nhiễm nhưng tôi yêu cô ấy, sẽ đối xử thật tốt với cô ấy."
Ánh mắt Phong Vũ kiên định và chân thành, Kiều Thành thở hổn hển nhìn người trước mặt:
"Cậu và Nhiễm Nhiễm ở bên nhau từ lúc nào? Khi con bé mười bốn, mười lăm tuổi?"
"Sao anh có thể suy nghĩ biến thái như vậy? Anh cho rằng ai cũng có sở thích yêu trẻ con như anh sao? Tôi và Nhiễm Nhiễm ở bên nhau khi cô ấy đã thành niên!"
Phong Vũ không thích Kiều Thành suy đoán như vậy, tuy rằng anh ta nói vậy là tự châm chọc chính bản thân mình, nhưng Kiều Nhiễm là cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Lúc mười bốn mười lăm tuổi, cô ấy còn đang chăm chỉ học tập.
Kiều Thành hít sâu một hơi, anh ta rất muốn động thủ đánh người đàn ông đối diện.
"Tôi có sở thích yêu trẻ con? Đúng vậy, lúc tôi hai mươi tuổi đã ngủ với Vương Phương mới mười bốn tuổi, nhưng chúng tôi khi đó là anh tình em nguyện, cô ấy nguyện ý đi theo tôi! Con mẹ nó, tôi làm sao biết được có phải cậu cưỡng ép con gái tôi hay không? Hơn nữa cậu là đồ biến thái, cũng chẳng tốt đẹp được hơn tôi ở điểm nào! Cô gái nhỏ mười tám tuổi mà cũng xuống tay được!"
Phong Vũ lười cãi nhau với Kiều Thành, anh cảm giác như hai học sinh tiểu học đang gây gổ với nhau, không thú vị gì cả.
Lời cần nói đều đã nói, Phong Vũ tới đây chủ yếu muốn để Kiều Thành biết anh với Vương Phương sẽ ly hôn, sau đó nói cho anh ta biết anh và Kiều Nhiễm đang yêu đương. Tuy bị Kiều Thành phản đối, nhưng vậy thì sao? Dù thế nào thì anh vẫn yêu Kiều Nhiễm, không ai có thể chia cách được bọn họ.
Phong Vũ là người một khi đã quyết định thì sẽ làm đến cùng, trừ phi Kiều Nhiễm chủ động nói lời chia tay, nếu không anh sẽ không để ý tới bất kỳ trở ngại nào, cho dù bị mọi người phản đối thì anh cũng không bao giờ buông tay Kiều Nhiễm.
"Tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện, tôi đi trước!"
Phong Vũ đứng dậy, Kiều Thành không ngờ người này lại dứt khoát rời đi như vậy, cơn giận dữ đang nghẹn ở trong lòng khiến anh ta càng khó chịu.
"Mẹ kiếp! Cậu quay lại đây cho tôi!"
Phong Vũ không để ý đến Kiều Thành, anh đi thẳng ra khỏi phòng thăm nom.
Kiều Thành thấy Phong Vũ thật sự rời đi, anh ta lo lắng vội vàng hét lên: "Con mẹ nhà cậu, lần tới phải đưa con gái tôi đến đây! Nếu không ông đây tuyệt đối không nhận cậu làm con rể!"
Nói ra lời này chứng tỏ Kiều Thành đã nhận thức mình đang ở thế bị động, anh ta hoàn toàn không có cách nào ngăn cản chuyện xảy ra bên ngoài.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vẫn phong độ như xưa, nhưng giờ đây anh ta lại bất lực nhìn ra cửa, khuôn mặt đẹp trai dần dần suy sụp.
Phong Vũ nghe được lời này thì cong môi cười nhẹ, ít nhất anh cũng đã thu phục được Kiều Thành.
Trên đường về nhà, Phong Vũ gửi một tin nhắn qua wechat cho Kiều Nhiễm, nói anh gần một tiếng nữa sẽ về đến.
Lúc về đến nhà thì trời đã tối đen, Phong Vũ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Kiều Nhiễm bưng món ăn cuối cùng lên bàn, cô liếc mắt nhìn anh và nói: "Anh đi rửa tay rồi ăn cơm."
Trong lòng Phong Vũ ngập tràn thoả mãn, thật ra thứ mà anh mong muốn không nhiều lắm, chỉ đơn giản là về nhà được ăn bữa cơm nóng hổi và còn có vợ yêu đang đợi anh mà thôi.
Nhìn Kiều Nhiễm trong chiếc tạp dề đang dọn bát đũa ra bàn, Phong Vũ bước lại gần, hai tay ôm chặt lấy eo cô, anh ôm cô từ phía sau lưng.
Phong Vũ vùi đầu vào cổ cô gái nhỏ, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người cô, mặt mày hạnh phúc hoà tan với vẻ dịu dàng.
"Bảo bối nhỏ, tôi yêu em."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến bên tai, khiến trong lòng Kiều Nhiễm không ngừng rung động.
Kiều Nhiễm buông chiếc đũa trong tay, cô đặt tay mình lên tay anh và nhẹ nhàng nói: "Phong Vũ, em cũng yêu anh."