Sau khi tàu cao tốc đến trạm, Kiều Nhiễm xách hành lý xuống tàu, cô chưa đi được bao xa thì đã thấy sinh viên tình nguyện của trường giơ cao tấm biển đón tiếp tân sinh viên đang đứng ở bên ngoài.
Sinh viên năm hai của trường đại học đứng cách đó không xa, bọn họ đang đợi tân sinh viên xuống tàu. Người rất đông, mới đầu mọi người không chú ý đến Kiều Nhiễm, mãi đến khi cô đi tới gần.
"Ôi trời nhìn kìa... lão... lão Thất, cậu nhìn học muội kia đi! Quá xinh đẹp!"
Đàn anh đang giơ biển nhìn thấy Kiều Nhiễm, anh ta chọc chọc khuỷu tay vào bạn cùng phòng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Bạn cùng phòng đang nói chuyện với mọi người, thấy bạn mình gọi thì xoay sang nói: "Cậu nhìn ai mà chẳng thấy đẹp, lần trước nhìn thấy cô gái vừa béo vừa lùn cũng khen đẹp, bây giờ chắc là vừa gầy... để tôi đi, sao có thể xinh đẹp thế kia?!"
Kiều Nhiễm bước tới ngày một gần, hai nam sinh cao gầy ngơ ngác nhìn cô không chớp mắt.
"Xin chào đàn anh, em là tân sinh viên của trường."
Giọng nói lành lạnh của người con gái vang lên, hai nam sinh nhanh chóng lấy lại tinh thần, nam sinh đang giơ biển vội vàng hạ tay xuống, anh ta đẩy đẩy gọng kính để che đi xấu hổ.
"À ừm... chào đàn em, anh là đàn anh năm hai, học ngành quản lý. Em là sinh viên mới đúng không, để anh đưa em lên xe."
Nam sinh kia nói xong liền đưa biển cho bạn cùng phòng đứng ở bên cạnh, sau đó dẫn Kiều Nhiễm đi về hướng xe bus của trường.
Nam sinh cầm biển tức giận trừng mắt khi bị cướp mất cơ hội, nhưng hai người đã đi rồi, anh ta phải ở lại chỗ này để đón những tân sinh viên khác. Cuối cùng do không còn cách nào khác, anh ta đành phải ngậm ngùi giơ cao biển.
"Chào đàn em, tên anh là Tống Vũ, em học ngành gì vậy?"
Tống Vũ mất tự nhiên nói chuyện với Kiều Nhiễm, vẻ mặt anh ta hơi khẩn trương, mỗi khi liếc trộm sườn mặt xinh đẹp của Kiều Nhiễm là trái tim anh ta lập tức đập thình thịch.
Trời ơi, đàn em này xinh quá, da lại rất trắng, đôi mắt to tròn, miệng nhỏ chúm chím... ôi, chỗ nào cũng đẹp!
Kiều Nhiễm đã nhận ra ánh mắt không hề che giấu của nam sinh, cô giả vờ như không phát hiện rồi nghiêng đầu mỉm cười, trả lời người bên cạnh: "Tên em là Kiều Nhiễm, em học ngành văn học."
Nụ cười của Kiều Nhiễm khiến nam sinh càng khẩn trương.
Tống Vũ nuốt nước bọt, đầu óc lâng lâng, trái tim rung động.
Cũng may anh ta tự biết thân biết phận, biết chính mình không xứng với người xinh đẹp như vậy, cho nên Tống Vũ đã kịp thời lấy lại tinh thần, anh ta mất tự nhiên đẩy đẩy gọng kính, vành tai thì ửng đỏ.
"Vậy, vậy thì... em lên xe đi, đưa hành lý cho anh, anh giúp em cất lên xe."
"Vâng, vậy làm phiền đàn anh rồi, em cảm ơn."
Tống Vũ nhếch miệng cười cười, anh ta vươn tay nhận hành lý, sau đó mở cốp bên hông xe rồi đút hành lý vào trong. Kiều Nhiễm nhìn thoáng qua một cái rồi cũng lên xe.
Xe bus này là xe chuyên dụng của nhà trường dùng để đưa đón tân sinh viên, lúc này trên xe đã có hơn hai mươi người, bọn họ đều là tân sinh viên vừa xuống khỏi tàu cao tốc. Mỗi khi có lượt người mới thì xe sẽ rời đi, sau đó quay trở lại đón người khi đoàn tàu cao tốc tiếp theo vào trạm.
Vì chuyến tàu cao tốc cuối cùng về ga quá gần với chuyến này, vì vậy xe vẫn chưa đi, người trên xe cũng hơi đông.
"Xin chào, em ngồi đây đợi một lát nhé, tí nữa chúng ta sẽ xuất phát."
Kiều Nhiễm gật đầu, cô nhỏ giọng nói: "Vâng, cảm ơn đàn anh."
Đàn anh cao to đẹp trai hiển nhiên còn muốn nói chuyện, anh ta tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhiễm, mặt mày vui vẻ gợi đề tài nói chuyện.
"Đàn em tên gì vậy?"
"Kiều Nhiễm."
"Kiều Nhiễm... tên này rất dễ nghe, anh học ngành phát thanh truyền hình, nếu có việc gì thì em cứ đến tìm anh. Chúng ta thêm wechat nhé?"
Nam sinh cười tươi tắn trông lại càng đẹp trai, mấy nữ sinh ngay từ đầu đã chú ý đến anh ta liền bĩu môi.
Kiều Nhiễm day day huyệt thái dương,"Em hơi nhức đầu."
Nam sinh lập tức hiểu ý, tuy rằng bị từ chối nhưng cũng không tức giận, ngược lại thức thời đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh ghế lái.
Cao Hàn bắt đầu nói chuyện phiếm với tài xế, trong lòng thì vô cùng tự tin với việc tiếp cận Kiều Nhiễm. Dù sao cũng học cùng trường, anh ta không việc gì phải vội, cơ hội còn rất nhiều.