Chương 55: Chia xa

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:57

Ngày hôm sau Kiều Nhiễm tỉnh lại thì Phong Vũ đã đi rồi, trên bàn để sẵn đồ ăn vẫn còn hơi ấm. Kiều Nhiễm cầm điện thoại mở tin nhắn wechat mà người kia đã gửi tới từ sáng. [ Bảo bối nhỏ, ngủ dậy nhớ hâm nóng lại đồ ăn trên bàn rồi hãy ăn, nhớ nhắn tin cho tôi nữa. ] Kiều Nhiễm nhìn thời gian, bây giờ là bảy giờ hai mươi, cách thời gian xuất phát còn rất lâu. Cô nhắn một tin thật dài gửi lại cho Phong Vũ, sau đó đi vào phòng vệ sinh để tắm rửa. Lúc đang hâm lại đồ ăn, điện thoại trên bàn có người gọi đến, màn hình hiển thị cuộc gọi của [ Chú Già ]. Kiều Nhiễm nhịn không được mà cười ra tiếng, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi. "Bảo bối nhỏ đang làm gì vậy?" Kiều Nhiễm vừa mở lò vi sóng vừa nói: "Em đang hâm nóng lại đồ ăn như lời anh dặn đây." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của Phong Vũ, anh lập tức khen ngợi: "Ngoan lắm, vậy em đã thu dọn hết hành lý chưa? Em nhớ xuất phát sớm một chút, khi nào lên xe thì gọi điện thoại cho tôi." Phong Vũ thật sự không thể phân thân, vụ án khiến anh bận tối mày tối mặt, mặc dù anh rất muốn đưa Kiều Nhiễm đi nhập học, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Trong thâm tâm anh vẫn không đành lòng, cho nên anh muốn nghe giọng cô gái nhỏ qua điện thoại nhiều hơn một chút. Hai người chưa nói được mấy câu, Kiều Nhiễm đã nghe thấy có người gọi Phong Vũ, cô đoán người này chắc là tranh thủ lúc rảnh gọi về cho cô. Ý cười trên mặt Kiều Nhiễm càng tươi, cô chủ động nói: "Đâu phải em đi là không về nữa, anh bận thì làm việc đi. Em sẽ về vào ngày mùng một tháng mười." Nhận được lời hứa hẹn, tâm trạng Phong Vũ mới bớt ủ dột. Hơn nữa công việc cũng không thể chậm trễ, Phong Vũ chưa kịp nói gì nhiều đã vội tắt điện thoại. Câu cuối cùng của người đàn ông trước khi tắt điện thoại vẫn còn văng vẳng bên tai Kiều Nhiễm, cô sờ sờ vành tai đỏ ửng của mình rồi nhỏ giọng nói: "Phong Vũ, em cũng yêu anh." Kiều Nhiễm ăn xong cơm thì tranh thủ dọn dẹp qua gian phòng, cô dập cầu dao tổng để ngắt toàn bộ nguồn điện trong nhà, sau đó mới kéo vali ra cửa. Đến ga tàu, thời gian vẫn còn sớm, Kiều Nhiễm buồn chán chơi game trên điện thoại, bỗng nhiên có tin nhắn wechat, lúc cô mở ra thì thấy tin nhắn của Tô Đường. [ Có phải em sắp khai giảng? Hôm nay có muốn ra ngoài làm vài chén với anh không? ] Ngón tay Kiều Nhiễm trượt trên màn hình, cô nhanh chóng nhắn lại. [ Hôm nay đi rồi nên không được. ] Có lẽ bị Kiều Nhiễm từ chối quá dứt khoát, đầu bên kia không thấy nhắn lại nữa. Nếu như chưa xác định quan hệ với Phong Vũ, có lẽ Kiều Nhiễm sẽ nhắn để hôm nào về rồi tụ tập, nhưng hiện tại cô và Phong Vũ đã ở bên nhau, cô cần phải tránh xa những người đàn ông khác. Nhớ tới dáng vẻ ghen nổ đom đóm mắt của người kia, Kiều Nhiễm liền bật cười. Rất nhanh đến giờ khởi hành, Kiều Nhiễm xếp hàng lên tàu rồi tìm chỗ ngồi của mình, cô nhanh chóng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tối qua xác thật quá mệt, hiện tại hai chân cô vẫn còn bủn rủn. Nhớ đến lời nói của Phong Vũ, Kiều Nhiễm bèn lấy điện thoại gọi cho anh. Chuông đổ khoảng 30 giây mới có người nhấc máy, đầu bên kia rất ồn ào, có vẻ đang thảo luận phá án. Phong Vũ ấn nhận cuộc gọi, sau đó mới đi đến một góc yên lặng để nói chuyện: "Nhiễm Nhiễm, lên xe rồi hả?" "Vâng, em ở trên xe, anh đang bận phải không? Đừng lo lắng, em đã lên xe rồi." Phong Vũ đúng là rất bận, anh nhanh chóng dặn dò vài câu rồi tắt điện thoại. Kiều Nhiễm cất điện thoại vào túi, cô ngả lưng xuống ghế, không lâu sau đã nặng nề chìm vào giấc ngủ. Lúc Kiều Nhiễm tỉnh dậy, mặt trời đã ngả về hướng tây, tia sáng ấm áp ôm lấy toàn bộ người cô. Bên cạnh Kiều Nhiễm là một bác gái khoảng năm mươi tuổi, thấy cô tỉnh thì bác gái cười nói: "Cô bé này ngủ khoẻ thật, vừa lên xe là ngủ đến tận bây giờ. Thôi đừng ngủ nữa, tàu sắp đến trạm rồi." Kiều Nhiễm gãi đầu cười cười, cô ngồi thẳng người rồi sửa sang lại quần áo, chờ đợi đoàn tàu vào trạm.