- Dậy đi mày!
Đàm Tuyết Mai đưa tay vỗ nhẹ vào má Lộ Đào Yến, lên tiếng gọi.
Lộ Đào Yến lờ đờ mở mắt, đưa tay dụi dụi, uể oải ngồi dậy:
- Mấy giờ rồi mày?
- Mười hai giờ!
Mặt trời đã lên tới đỉnh, từng tia nắng chói chang chiếu xuống khiến bầu không khí trở nên nóng nực. Ở giữa căn Resort, đám bạn đang ngồi trò chuyện trong lúc chờ đợi Lộ Đào Yến.
Điền Gia Huy đi ra bên ngoài, đưa tay lên che nắng, nheo mắt nhìn lên bầu trời, miệng lẩm bẩm:
- Nắng quá!
Nói rồi, anh đi vào nhìn mọi người một lượt, đưa ra ý kiến:
- Trời nắng thế này để tầm độ chiều thì đi bơi!
Võ Bích Trâm đang ngồi trên chiếc ghế sofa đọc sách, thấy vậy ngẩng đầu nhìn ra ngoài một lúc, rồi gật đầu đồng tình:
- Tao thấy Gia Huy nói đúng đó! Bơi tầm này cũng không phải ý hay!
- Đúng! Đúng!
Tăng Bảo Thắng đang nghịch điện thoại, nghe thấy giọng nói của Võ Bích Trâm cất lên, liền gật đầu lia lịa. Anh nhìn Bích Trâm mỉm cười, nói tiếp:
- Tao thấy ý kiến của Bích Trâm rất hợp lý!
- Ủa? Là ý kiến của Gia Huy mà!
Đình Phủ Nhân ngồi im một chỗ, thấy hơi vô lý, đôi lông mày chau lại, nhỏ giọng.
Tăng Bảo Thắng biết mình đã nhầm, nên
cười gượng, đánh trống lảng:
- À... thôi có gì ăn không? Đói quá rồi!
- Không!
Hoàng Quốc Lâm lườm Bảo Thắng một cái, gằn giọng. Tăng Bảo Thắng sợ hãi, ngồi lại xuống ghế, không dám ho he. Bầu không đột ngột trở nên căng thẳng, thấy vậy Điền Gia Huy vỗ vai Quốc Lâm:
- Tao nghĩ ai cũng đói rồi!
Cùng lúc đó hai cô nàng bước từ trên xuống. Lộ Đào Yến đi tới bên Quốc Lâm, xoa bụng:
- Có gì ăn không vậy?
Hoàng Quốc Lâm cười tươi, ánh mắt say mê nhìn gương mặt xinh đẹp của Lộ Đào Yến:
- Có chứ! Đi theo tao!
Dứt lời hắn đi về thẳng về phía trước, cả bọn lẽo đẽo theo sau. Hoàng Quốc Lâm đi vào một căn phòng, đám bạn cũng vậy. Trước mặt họ là một dãy bát đĩa sứ, bên trên đang được đậy kín. Hoàng Quốc Lâm vỗ tay, ngay lập tức một vài người hầu bước tới, mở ra. Chỉ trong tích tắc, hương vị khó cưỡng lan tràn khắp căn phòng khiến ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực. Không kiềm chế được sức hút của chúng, đám bạn chạy tới lấy đồ đựng, rồi ăn ngấu nghiến.
Lộ Đào Yến gắp miếng thịt bò Kobe, nhẹ nhàng để xuống đĩa, từ từ thưởng thức. Hương vị tuyệt đỉnh lan tỏa khắp khuôn miệng khiến cô nàng trợn tròn mắt kinh ngạc:
- Quá đỉnh!
- Tao chưa bao giờ ăn thứ nào ngon thế này!
Điền Gia Huy đứng ở một góc, ăn liên tục, tấm tắc khen ngợi.
Thấy vậy, Hoàng Quốc Lâm đứng ra giữa lớn tiếng:
- Chúng mày cứ ăn nhiều vào! Ăn cho no đi! Toàn là món ăn do đầu bếp năm sao nổi tiếng chế biến đó!
Khoảng chừng hơn tiếng sau, cả đám ăn uống no nê xong xuôi. Họ nghỉ ngơi một lúc, rồi cùng nhau đi tới bể bơi.
Hoàng Quốc Lâm đang nằm tắm nắng, vừa thấy Lộ Đào Yến bước ra, anh vội ngồi dậy, tháo chiếc kính râm, miệng há hốc khi thấy ba vòng quyến rũ của cô nàng.
Lộ Đào Yến và Đàm Tuyết Lan cứ đi qua đi lại trước mặt Tăng Bảo Thắng nhằm gây chú ý. Nhưng nào có thành công, Bảo Thắng không bận tâm gì tới hai kẻ kia mà chỉ mải mê ngắm người mình thầm thương. Anh chạy ngay tới để trò chuyện với Bích Trâm.
Đột nhiên Hoàng Quốc Lâm đứng thẳng dậy, vẻ mặt không cảm xúc nhảy tùm xuống hồ. Rồi bơi ra giữa bờ. Anh hét lên:
- Bơi ra đây này!
Cả đám quay lại nhìn thấy anh chàng đang vẫy tay. Đột nhiên Quốc Lâm dường như bị ai đó kéo tụt xuống. Cứ nghĩ anh đùa nên cả đám cười hả hê.
- Thằng này chỉ được cái đùa!
Điền Gia Huy lắc đầu, kéo Phủ Nhân xuống bơi cùng, khẽ lên tiếng.
- Cứu... Cứu
Hoàng Quốc Lâm ngoi lên, rồi lại lặn xuống, từng ngụm nước tràn vào miệng khiến cậu không thốt rõ lời.
Cả đám đứng sững người, nhìn cảnh tượng trước mặt. Hoàng Quốc Lâm đã chìm nghỉm. Điền Gia Huy và Tăng Bảo Thắng vội vã bơi sải ra chỗ Quốc Lâm. Chưa tới nơi, thì thấy Hoàng Quốc Lâm nổi lên, không một chút cử động.
- Aaaaaaa...
Cả ba cô gái đồng thanh hét. Lộ Đào Yến và Đàm Tuyết Lan chạy tán loạn, Bích Trâm thì ánh mắt lo lắng nhìn về hướng hai chàng trai. Gương mặt của Phủ Nhân đã tái xanh vì sợ hãi, anh vội trèo lên bờ, chân tay run lẩy bẩy. Khi Quốc Lâm nổi lên, Gia Huy và Bảo Thắng dừng lại một chút, ngỡ ngàng, như không tin vào mắt mình. Rồi cũng gạt bỏ những suy nghĩ sợ hãi, tiến tới. Vừa chạm vào người Hoàng Quốc Lâm thì:
- A!
Ngay tức khắc cả hai bị dìm xuống khiến họ chỉ kịp thét lên một tiếng. Hoàng Quốc Lâm kéo hai người lên, cười khoái chí:
- Tao bắt được hai con gà! Haha
Nói rồi, anh tạt nước vào mặt hai người rồi bơi vào bờ với vẻ mặt thích thú. Để lại hai người họ gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Họ đã rất sợ hãi và lo lắng cho anh. Rốt cục, họ lại là trò đùa của hắn.
- Thằng điên, làm bố mày lo suýt chết!
Điền Gia Huy lẩm bẩm rồi cũng bơi vào.
- Rồi đến ngày chết thật thì đừng có mà trách ai!
Tăng Bảo Thắng không nhịn được, cảm thán một câu.
Mọi người trên bờ lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ có duy nhất Đình Phủ Nhân vẫn đang đứng run rẩy, sợ hãi. Anh nhận thức được Quốc Lâm chỉ giả vờ, nhưng cái cảm giác bất an lại một lần nữa bao quanh lấy cơ thể. Hoàng Quốc Lâm đang cười khoái chí, bỗng thấy dáng vẻ yếu đuối của Phủ Nhân liền nhấc bổng anh rồi ném ùm xuống.
Do quá hoảng sợ, Phủ Nhân không thể phản kháng. Nước sộc vào mắt, mũi làm anh ho sặc sụa. Phủ Nhân chìm nghỉm xuống dưới đáy, đang tính ngoi lên thì đột nhiên bắp chân của anh cứng đờ, đau nhức, không thể di chuyển, đôi tay quơ quào trong vô vọng.
Ở trên bờ, Đàm Tuyết Lan chỉ tay xuống nước cười phá lên:
- Haha! Thằng yếu đuối!
Lộ Đào Yến không kém, cô nàng nhếch miệng khinh bỉ. Còn Võ Bích Trâm thì lo lắng nhìn xuống dưới hồ bơi, miệng không ngừng gọi:
- Đình Phủ Nhân! Mày ổn không? Đình Phủ Nhân!
Cô nàng không dám xuống vì không biết bơi, chỉ có thể đứng trên bờ xem xét.
Đình Phủ Nhân ở phía dưới, nhìn thấy bóng dáng của Võ Bích Trâm đang cúi xuống mà không tài nào lên tiếng. Nước tràn vào cơ thể, khiến anh không thể thở nổi. Đôi tay quơ quào cũng chậm dần, rồi dừng hẳn. Một màu xanh xung quanh bấy giờ trở nên đen kịt, lạnh lẽo.
Mãi không thấy Đình Phủ Nhân ngoi lên, Bích Trâm mới chạy vội tới chỗ ba con người kia, hét lên:
- Cứu! Thằng Phủ Nhân bị gì rồi kìa! Chúng mày ơi!
Nghe vậy sắc mặt của Lộ Đào Yến và Đàm Tuyết Mai có chút nghiêm trọng. Cùng lúc ấy, Điền Gia Huy vác Phủ Nhân trên lưng, chật vật leo lên bờ. Gia Huy lo lắng, ánh mắt sợ hãi nhìn đôi môi xám xịt, gương mặt tái nhợt của Phủ Nhân, anh vừa sơ cứu, vừa gọi liên tục:
- Phủ Nhân! Phủ Nhân! Mày tỉnh dậy đi! Phủ Nhân!
Nước mắt anh đã lăn dài trên gò má, động tác cứ lặp đi lặp lại nhưng Đình Phủ Nhân vẫn không có chút phản ứng nào.
Cả ba con người kia thấy vậy liền đứng im, gương mặt xanh như tàu lá chuối. Lộ Đào Yến lúc này chậm rãi đi tới chỗ Hoàng Quốc Lâm, trách móc:
- Tại mày đấy! Tại mày đẩy nó xuống đấy! Rảnh háng không có chuyện gì làm à?
Tăng Bảo Thắng cũng đi tới trách móc hai cô nàng:
- Chúng mày thấy vậy mà không cứu nó! Còn đứng đấy cười! Tao bơi ở ngoài kia thấy hết rồi!
- Tao... biết... đéo gì đâu!
Lộ Đào Yến hơi run, lắp bắp nói, quay lưng chạy vội vào trong Resort. Đàm Tuyết Lan cũng sợ hãi chạy theo.
Vậy là hình tượng mà cả hai cô nàng cố gắng xây dựng cho Tăng Bảo Thấy thấy, đến bây giờ đã sụp đổ hẳn xuống.
Điền Gia Huy không bỏ cuộc, anh vẫn cố gắng hết sức:
- Mày không được ngủ! Tao đã hứa sẽ cho mày một chuyến đáng nhớ nhất rồi mà! Tỉnh lại đi! Còn nhiều thứ hay mày chưa được xem! Tỉnh lại đi tao dẫn mày đi! Tỉnh lại đi mà!
Đôi mắt anh đã đỏ hoe từ bao giờ, lòng như thắt lại. Anh đã hứa sẽ luôn bên cạnh Phủ Nhân! Anh đã hứa sẽ luôn bảo vệ Phủ Nhân! Chẳng lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây sao?
- Phủ Nhân ơi! Tỉnh lại đi mày!
Võ Bích Trâm ngồi bên cạnh, cũng không ngừng gọi.
Một lúc sau, những cố gắng của họ cũng đã được đáp trả. Đình Phủ Nhân ho lên sặc sụa, nước trong miệng không ngừng trào ra. Khung cảnh trước mắt cậu mờ ảo rồi rõ dần. Thấy Điền Gia Huy, Phủ Nhân gắng gượng dậy, ôm chặt Gia Huy, òa lên khóc nức nở:
- Tao sợ lắm!
Điền Gia Huy vui mừng khôn xiết, anh đưa tay lên xoa đầu Phủ Nhân:
- Có tao ở đây! Ổn rồi!
Tăng Bảo Thắng vội với lấy chiếc khăn tắm, choàng lên người Phủ Nhân.
Hoàng Quốc Lâm lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đang tính rời đi, thì bất ngờ từ đâu một cú đấm giáng thẳng vào mặt. Trước mặt hắn là Điền Gia Huy, anh vung tay đấm liên tiếp vào người của Quốc Lâm:
- Thằng chó! Mày bị điên à? Thằng khốn! Mày suýt nữa thì giết người đấy!
Hoàng Quốc Lâm không chịu khuất phục, hắn vùng dậy, đá một cái vào bụng Gia Huy khiến anh ngã ngửa. Hắn tính chạy tới đấm thì ba người kia đã đứng ra để ngăn cản. Hắn không muốn lằng nhằng nên dứt khoát bỏ vào trong Resort.
- Sao không mày?
Võ Bích Trâm cùng với hai chàng trai đỡ Gia Huy dậy, nhẹ giọng hỏi han. Điền Gia Huy lắc đầu, ánh mắt căm phẫn nhìn theo bóng dáng của Hoàng Quốc Lâm đang khuất dần:
- Thằng chó! Tao không thể ở đây tiếp được nữa! Tao đi về!
- Đúng rồi! Tao cũng về! Mấy bọn cầm thú!
Tăng Bảo Thắng đồng tình. Hai người còn lại cũng đồng ý ra về.
Bên trong căn phòng, Điền Gia Huy và Phủ Nhân đang thu dọn đồ đạc bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Cứ nghĩ là do những đứa bạn tồi tệ tới, hai người cũng mặc kệ. Bỗng dưng cánh cửa mở tung ra, cả hai chưa kịp nhìn đã bị ai đó bịt chặt miệng, một mùi khó chịu sộc thẳng lên đại não, khiến đầu óc choáng váng, rồi ngất lịm đi.