Chương 36: Món quà "nho nhỏ"

Trò Chơi Tử Thần

Văn Nam 09-08-2023 22:23:46

Lộ Đào Yến chầm chậm bước tới bên cạnh Tuyết Lan, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô nàng. Đôi mắt to tròn ầng ậc nước của Tuyết Lan nhìn thẳng vào mặt của Lộ Đào Yến. Đoạn Đào Yến đưa tay khẽ gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má Tuyết Lan, ánh mắt thương cảm nhìn cô ta. - Tao... xin... Chưa để Tuyết Lan nói hết câu thì Lộ Đào Yến đã thẳng tay tát một cái thật mạnh vào má Tuyết Lan. Giọng nói nghẹn ngào của Lộ Đào Yến cất lên: - Đây là cái tát tao dành cho mày vì mày đã có ý định giết tao. Tuyết Lan ngã gục xuống sàn, cô uất ức nhưng không dám manh động thêm nữa. Cô hiểu trong tình cảnh này phải nhún nhường may ra mới có cơ hội sống. Tuyết Lan bắt đầu lết đầu gối tới bên chân của mọi người, cô ôm lấy chân họ cầu xin: - Xin chúng mày đó... làm ơn... làm ơn đi mà... nể tình chúng ta là bạn thân... - Bạn thân sao? - Lộ Đào Yến khẽ nhếch miệng, tông giọng cao hơn. Sau đó cô nói tiếp: - Bạn thân mà mày lại nhẫn tâm muốn giết chúng tao sao? Đấy mà là thân à? Tuyết Lan lúc này chỉ biết im lặng, cổ họng cô nghẹn lại, không thể cất lên lời, cô cúi gằm mặt xuống đất. Bỗng Võ Bích Trâm cúi xuống nâng mặt cô nàng lên, khẽ đưa tay vuốt đi giọt nước mắt của cô ta: - Mày đừng khóc nữa... bọn tao sẽ cố gắng tìm cách... - Tìm cách sao? Mày muốn giúp con khốn này à, Võ Bích Trâm? Nó chưa bao giờ thân với mày cả, nó chỉ muốn lợi dụng mày thôi! - Lộ Đào Yến chen ngang vào lời nói của Võ Bích Trâm, đoạn tiến tới đẩy cô nàng tránh xa Tuyết Lan. - Mày thì không lợi dụng nó chắc, đồ giả tạo! - Thấy vậy, Tuyết Lan tiến tới đỡ Bích Trâm, nhìn thẳng vào Lộ Đào Yến quát lớn. Thấy tình cảnh như vậy, Tăng Bảo Thắng tiến tới dìu Bích Trâm dậy, anh nắm lấy tay cô nàng: - Thật sự không có cách nào đâu, Trâm à. Võ Bích Trâm nhìn lên dòng thời gian đang chầm chậm trôi qua, những giọt lệ khẽ lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn, cô nàng nhìn Bảo Thắng rồi quay ra nói với mọi người: - Tao nghĩ sẽ có thôi. Sẽ có cách thôi! - Nó lợi dụng mày như thế mà mày vẫn muốn cứu à? Nó chưa bao giờ coi mày là bạn đâu! - Đứng khoanh tay, dựa vào tường, Hoàng Quốc Lâm cất giọng. Võ Bích Trâm khẽ mỉm cười: - Tao không quan tâm là họ có lợi dụng tao hay không. Chỉ cần họ chịu làm bạn với tao vậy là đủ rồi! Hơn nữa Tuyết Lan và Lộ Đào Yến đã luôn lắng nghe những lời tâm sự của tao! Nên tao rất trân trọng điều đó. Nghe xong câu đó, cả hai cô nàng kia chợt khựng lại, trong lòng dấy lên một cảm giác khó nói. Đình Phủ Nhân nhìn dáng vẻ thất thần của Tuyết Lan, bỗng anh có chút mủi lòng, quay sang Điền Gia Huy khẽ hỏi: - Nó cũng làm bạn với chúng ta lâu rồi. Thật sự là không còn cách nào khác sao? Điền Gia Huy vuốt lọn tóc rối đang chạm vào mắt Phủ Nhân, nắm chặt lấy tay anh ta, nhẹ nhàng lắc đầu: - Không mày ạ! Cách duy nhất để đưa mọi người qua màn khác đó là treo cổ sói mà thôi! Cả bọn chầm chậm tiến tới bên nút bấm, thở dài một hơi rồi nhấn chọn Đàm Tuyết Lan. Cùng lúc đo giọng nói của quản trò vang lên: - Tất cả chọn Đàm Tuyết Lan! Mày có một phút để biện luận trước khi lên giá treo cổ! Nghe vậy, Tuyết Lan cuống cuồng bò tới chỗ đám bạn, không ngừng dập đầu van lạy: - Tao xin chúng mày... làm ơn... làm ơn tha cho tao đi! Tao hứa! Tao hứa sẽ làm trâu làm chó cho chúng mày suốt đời. Làm ơn cho tao một con đường sống đi mà! Lộ Đào Yến có chút giật mình khi nghe Tuyết Lan hành xử như vậy. Một người luôn tỏ ra mình cao cao tại thượng như cô ta mà có ngày lại dập đầu cầu xin đám bạn sao? Trong đầu cô nàng bỗng nảy lên một ý nghĩ, cô ta tiến gần tới bên Tuyết Lan, nhẹ nhàng nói: - Sủa đi! Rồi tao bảo chúng nó tha cho mày! - Mày bị điên rồi sao, Đào Yến - Võ Bích Trâm chạy tới, lớn tiếng mắng Đào Yến. - Gâu... gâu... gâu... gâu - Giọng nói hòa lẫn tiếng khóc nấc lên từng cơn của Tuyết Lan vang lên. Võ Bích Trâm thấy thế đẩy Lộ Đào Yến ra: - Sao mày quá đáng vậy, Lộ Đào Yến? Điền Gia Huy cũng bước tới, anh chau mày tỏ vẻ bực tức: - Đúng đó! Mày quá đáng lắm Lộ Đào Yến à? Mày biết không thể cứu Tuyết Lan, vậy tại sao mày lại làm vậy chứ? Lộ Đào Yến bắt đầu vênh mặt lên nói: - Chúng mày bảo tao quá đáng sao? Vậy những gì nó làm với tao thì sao? Nó tính giết tao thì sao? - Thì bây giờ nó đã phải trả giá bằng mạng sống của nó. Nhưng khi nó sắp chết mà mày vẫn cố hạ nhục nó như vậy thì không phải quá đáng sao? - Điền Gia Huy bực giọng đáp. Đàm Tuyết Lan vẫn cứ không ngừng sủa, phải cho đến khi Võ Bích Trâm cúi xuống, bịt miệng cô lại rồi an ủi thì cô mới không sủa nữa. Đàm Tuyết Lan hướng ánh mắt cầu xin về phía Lộ Đào Yến: - Tao sủa rồi đó! Mày bảo chúng nó tha cho tao đi... mà... Lộ Đào Yến nghe thế lập tức cười phá lên, rồi cô nhún vai: - Được thôi! Tao sẽ giúp mày! Nhưng mày nhìn đồng hồ kìa! Tuyết Lan ngẩng mặt lên nhìn thì cùng lúc đó tiếng *tít* kéo dài vang lên. Sắc mặt cô đã trắng bệch nay càng hốt hoảng hơn bao giờ hết. Vậy là thời gian của cô nàng đã hết! Lộ Đào Yến đã chơi đểu cô nàng! Nhận thấy điều đó, Đàm Tuyết Lan cay đến đỏ mắt, ruột gan cô như bốc hỏa muốn thiêu rụi con khốn trước mặt, cô nàng nắm chặt lấy hai tay. Nhưng đột nhiên sắc mặt cô bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lộ Đào Yến, ẩn chứa bên trong nó là một sự căm thù đến ngút trời. Giọng nói của quản trò vang lên: - Hết giờ bàn luận. Và tao thấy số phiếu vẫn vậy, không thay đổi. Vậy đồng nghĩa với việc Đàm Tuyết Lan lên giá treo cổ! Như lần trước, căn phòng chìm ngập trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn chiếu trọn vào trung tâm. Tiếng *lạch cạch* của máy móc bắt đầu vang lên, giá treo cổ xuất hiện. Toàn thân Đàm Tuyết Lan cũng cứng đờ không thể di chuyển. Đám bạn lại tiếp tục đưa cô nàng tới chỗ giá treo cổ. Nhìn cảnh tượng đó, Bích Trâm không biết làm gì, chỉ có thể đứng lặng lẽ khóc. Mặc dù cô biết tính tình của Tuyết Lan không tốt nhưng cô ta cũng là bạn thân với cô, nên cô không nỡ nhìn cô ta phải bỏ mạng, trong lòng Bích Trâm đau như cắt, cô khóc nấc lên từng cơn. Tăng Bảo Thắng thấy vậy, ôm chặt cô nàng vào lòng, vỗ về, an ủi. Khi xong xuôi, Lộ Đào Yến xung phong là người quàng dây lên cổ Tuyết Lan, cô nàng ghé sát vào tai Đàm Tuyết Lan: - Chết đi! Con chó thấp kém! Rồi cô nàng lập tức nhảy ra bên ngoài vì sợ Tuyết Lan lại sẽ đạp mình như Bạch Hoa. Nhưng trái lại, Tuyết Lan vẫn rất bình tĩnh, miệng khẽ nở một nụ cười khiến Lộ Đào Yến khó hiểu. Cùng lúc đó, giọng nói của tên quản trò vang lên: - Gửi bạn thân yêu của mình, Lộ Đào Yến. Mình có món quà nho nhỏ muốn tặng cho bạn nhân ngày sinh nhật của bạn. Mong bạn hãy đón nhận lấy nó. Người gửi: Đàm Tuyết Lan! Nghe xong, cả bọn có chút ngạc nhiên. Và người khó hiểu nhất vẫn là Lộ Đào Yến, khi chưa kịp định thần lại sự việc thì quay lại chỗ Đàm Tuyết Lan đã thấy cô nàng cười phá lên, tay rút trong túi quần ra một nút bấm màu đen: - Hahaha... chúc mày có một sinh nhật tồi tệ, con đĩ! Cùng lúc đó, giữa không trung xuất hiện một đoạn một đoạn video. Vừa nhìn thấy qua hình ảnh bên ngoài, Lộ Đào Yến đã tái mặt mày, chân tay bất đầu run lẩy bẩy, đưa tay chỉ vào Tuyết Lan, miệng không thốt thành lời: - Mày... mày... Đàm Tuyết Lan nhếch miệng: - Chúc mọi người xem phim vui vẻ! Như hiểu ra điều gì, Lộ Đào Yến vội chạy tới giằng lấy nút bấm màu đen kia nhưng đã quá muộn, Tuyết Lan đã bấm nút. Cùng lúc đó, cô nàng ngã khụy xuống sàn. Hệ thống hoạt động, Tuyết Lan ngay lập tức bị kéo lên, cô nàng giãy giụa, đau đớn. Ngay trong khoảnh khắc đó, đoạn video được phát kèm theo một dòng chữ "đã đăng tải lên Facebook". Lộ Đào Yến vội chạy tới, vô thức che chắn giữa không trung nhưng làm sao có thể? Cả bọn há hốc miệng, ánh mắt trợn tròn kinh ngạc khi đập vào mắt họ là tấm thân trắng trẻo, nõn nà của Lộ Đào Yến đang trần như nhộng nằm quằn quại trên giường, bên trên là một gã đàn ông khoảng ngoài sáu mươi tuổi đang thở hổn hển. Lộ Đào Yến gào thét trong tuyệt vọng. Tiếng rên dâm loạn của cô nàng hòa lẫn với tiếng cười nghẹn ứ của Đàm Tuyết Lan vang lên trong căn phòng. Tuyết Lan dãy dụa nhưng sắc mặt lại vô cùng thỏa mãn, ánh mắt tràn ngập một sự điên cuồng khiến người ta phải khiếp sợ. Mọi thứ trước mặt Lộ Đào Yến dường như sụp đổ hoàn toàn, cô quỳ thụp xuống ôm mặt khóc lóc. Đoạn cô đứng dậy tiến tới đánh điên loạn vào cái xác của Tuyết Lan đang treo lủng lẳng: - Con chó! Con chó khốn khiếp! Tại sao? Tại sao mày lại làm vậy với tao? Tại sao? Tâm trạng cô nàng rối bời hơn bao giờ hết. Tựa như tấm thân của cô đang chìm sâu dưới đáy đại dương, nghẹn thở, khó chịu. Đoạn video đã được đăng lên mạng vậy là sự nghiệp, công việc của cô sẽ tan tành trong mây khói. Từ một công chúa của công chúng thì rất có thể sau vụ này cô sẽ bị đẩy xuống đáy xã hội. Nghĩ vậy, Lộ Đào Yến lại càng hoảng loạn hơn, cô đập liên tục vào cái xác của Tuyết Lan, gào thét khản cổ hỏng. Mọi sự kiêu ngạo đã hoàn toàn bị biến mất, thay vào đó là một sự sợ hãi, điên loạn đang bao trùm lấy thân thể của cô nàng. Bỗng dưng có một bàn tay nắm chặt cổ tay của Lộ Đào Yến lại. Cô nàng khựng lại, quay ra chưa kịp nhìn đã bị một cái bạt tai vào mặt khiến cô ngã lăn ra sàn, một dòng máu trong miệng chảy ra. Trước mặt cô là Hoàng Quốc Lâm, đôi mắt anh đỏ ngầu, từng dòng nước mắt chảy ra nghẹn ngào: - Con đĩ khốn khiếp! Tại sao mày lại làm vậy với tao? Tao để cho mày thiếu thốn gì sao? Tại sao mày lại ngủ với thằng già kia chứ? Anh ta gằn từng tiếng, đưa tay lên chỉ vào đoạn video vẫn đang được chiếu. Đoạn video kia như một viên đạn bắn thẳng vào trái tim của anh, khiến nó vỡ tan thành trăm mảnh. Từng mảnh vỡ găm vào da thịt, khiến anh đau đớn vô cùng. Người con gái mà anh yêu thương, chiều chuộng hết mực mà đến bây giờ lại đang lăn lộn trên giường cùng với một lão già, nghĩ đến đó thôi là anh tức đến điên người, máu não dồn lên chạm tới cảm xúc trong anh. Hoàng Quốc Lâm giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, anh muốn tự tay giết chết con đĩ trước mặt. Nghĩ vậy, Quốc Lâm tiến tới tính đưa tay ra bóp cổ Lộ Đào Yến đang ngồi thất thần ở dưới sàn nhưng đã bị bọn bạn kịp thời giữ tay lại. - Tao không ngờ mày lại là loại người đó luôn á, Lộ Đào Yến! - Tăng Bảo Thắng giữ chặt cánh tay to lớn của Quốc Lâm, ném ánh mắt khinh bỉ về phía Lộ Đào Yến khẽ đáp. - Thôi đừng có giết thêm bất cứ ai nữa! Nếu không chính mày cũng không thoát khỏi đây đâu! - Điền Gia Huy giữ tay bên kia của một con thú đang điên loạn, miệng không ngừng nói để giảm đi ngọn lửa trong hắn. Lộ Đào Yến lúc này mới hoàn hồn lại, nhận thấy tình hình nguy hiểm cô nàng vội vã đứng dậy, nước mắt rơi lã chã, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ, cô quỳ thụp xuống chân Quốc Lâm mếu máo: - Thật sự không phải như anh nghĩ đâu huhu... huhu... em bị... em bị lão ta cưỡng hiếp. - Mày nói dối đứa trẻ con lớp 1 à? Mặt mày phê thế kia mà cưỡng hiếp? Con đĩ khốn khiếp! Hôm nay tao phải giết chết mày! - Hoàng Quốc Lâm giãy giụa, muốn tiến đến giết chết Lộ Đào Yến ngay tức khắc. - Em bị hắn ta cho uống thuốc kích dục, em hoàn toàn không biết chuyện gì cả! Em hoàn toàn không biết! Huhu... huhu... Câu nói đó như một làn nước lạnh hắt vào người Quốc Lâm, làm giảm đi ngọn lửa đang cháy trong anh. Anh chau mày, cơ mặt hơi giãn ra: - Thuốc kích dục sao? - Dạ vâng ạ! Huhu... Hôm đấy em có gặp lão ta để bàn bạc về công việc nhưng em không ngờ sau cuộc gặp mặt ấy, tấm thân em... tấm thân em đã không còn trong trắng nữa rồi... huhu... huhu... Hắn ta cho em uống thuốc mê... rồi sau khi em tỉnh dậy thì thấy mình đang trên giường... huhu... huhu... sau đó hắn ép em muốn thuốc kích dục và rồi... em... em hoàn toàn không thể điều khiển được bản thân... huhu... huhu Nói đến đây, Lộ Đào Yến gục xuống khóc nấc lên từng cơn. Nghe xong câu chuyện, sắc mặt Quốc Lâm giãn ra hơn nhiều. Mọi người cũng lặng người khi nghe Lộ Đào Yến nói vậy. Chưa ai kịp suy nghĩ gì tiếp theo thì bất ngờ ánh đèn tắt hẳn, mọi thứ chìm ngập trong bóng tối. Cùng lúc đó, một đợt khí ập tới len lỏi vào khứu giác của đám bọn. Đầu óc họ bắt đầu mơ hồ, chân tay trở nên mềm nhũn, ý thức dần mất đi. Cả bọn ngã xuống đất, mí mặt nặng trĩu rồi khép lại. Xung quanh họ bấy giờ chỉ còn lại một màu đen tăm tối.