Nghe xong câu hỏi của Võ Bích Trâm, đám bạn chau mày khó hiểu, nhưng họ vẫn tiếp tục quan sát xem cô nàng định làm gì tiếp theo. Võ Bích Trâm nghe vậy, vẻ mặt thoáng chút vui mừng, nhưng ẩn sâu trong đó là một nỗi sợ khó nói nên lời, cô nàng lẩm bẩm:
- Vậy... vậy... tôi sẽ tự nguyện lên giá treo cổ.
- Mày nói gì vậy Bích Trâm? Vừa nghe xong câu đó Điền Gia Huy lập tức đứng phắt dậy, kéo tay cô nàng, bực bội hỏi.
Cả đám cũng há hốc miệng kinh ngạc, Tăng Bảo Thắng tiến tới hỏi cô nàng:
- Cậu đang nói gì vậy?
- Haha... haha... mày có thể lên giá treo cổ rồi chết. Nếu mày là sói thì trò chơi sẽ kết thúc còn nếu không thì trò chơi vẫn tiếp tục mà thôi! - Tên quản trò cười phá lên, đoạn tiếp tục nói
Nghe đến đây Võ Bích Trâm chợt khựng lại, nhìn đám bạn, miệng lẩm bẩm:
- Nhưng... nhưng...
- Cậu bình tĩnh lại đi! Nếu cậu không phải là sói thì việc cậu hy sinh sẽ không giải quyết được gì đâu.
Tăng Bảo Thắng tiến tới, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô nàng. Đoạn Võ Bích Trâm ngồi thụp xuống, òa lên khóc nức nở:
- Huhu... huhu... nhưng mình không muốn bất kì ai phải chết nữa.
Câu nói của Võ Bích Trâm vang lên khiến đám bạn nghẹn ngào khó nói, họ nhìn nhau bằng những ánh mắt buồn bã. Tăng Bảo Thắng đưa tay ôm chặt cô nàng vào lòng, miệng không ngừng an ủi:
- Cậu yên tâm đi... sẽ còn có cách khác... chúng ta sẽ thoát khỏi đây... mà không mất thêm một ai.
Cả bọn cũng chỉ biết lặng im, không nói lên lời. Không gian rơi vào trầm mặc, chỉ còn tiếng khóc thút thít của Võ Bích Trâm cùng với giọng nói nhẹ nhàng của Tăng Bảo Thắng.
Điền Gia Huy kêu mọi người ngồi xuống, đoạn anh nhìn xung quanh. Bây giờ vẫn chưa có bất cứ bằng chứng nào để đoán được ai là kẻ nói dối và ai là người nói thật. Có lẽ phải đợi thêm đến đêm thứ hai. Trò chơi này liên quan tới mạng sống nên nhóm bạn phải cẩn thận từng li từng tí, không được có chút sai sót.
Anh chàng đang ngẫm nghĩ gì đó, chợt giật mình khi có ai đó nắm tay, anh quay sang thì phát hiện ra đó không ai khác chính là Phủ Nhân. Anh ta nhìn Điền Gia Huy, nhỏ giọng, ánh mắt long lanh:
- Chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây nhá!
Câu nói vừa dứt, trong lòng Điền Gia Huy dấy lên một cảm xúc gì đó rất khó tả. Đau lòng? Không hẳn, nó không hẳn là một cảm xúc đau buồn. Buồn bã? Cũng không hẳn là buồn. Nó giống như một sự hỗn loạn của nhiều cảm xúc trộn vào. Đau đớn một ít, buồn bã một ít, tiếc nuối một ít và ân hận một chút. Điền Gia Huy cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh chỉ gật đầu mỉm cười chứ không nói lời nào. Anh không muốn thất hứa với Phủ Nhân bất cứ điều gì. Việc gì chắc chắn làm được anh mới hứa, còn không thì anh sẽ không hứa hẹn gì trước. Huống chi cuộc chiến sinh tử lần này lành ít dữ nhiều nên việc để cùng cả hai sống sót thoát khỏi đây là một việc chưa thể chắc chắn được.
Dưới cái nắng gay gắt, tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên đều đều khắp thành phố. Ban đầu họ nghĩ đây có thể là một vụ bắt cóc tống tiền, nhưng cho đến giờ vẫn chưa nhận được bất cứ cuộc gọi nào của hung thủ và còn cái xác kia thì họ lại thay đổi suy nghĩ. Tên hung thủ vứt bỏ cái xác kia công khai như vậy là có mục đích gì? Đe dọa sao?
Với việc khám nghiệm tử thi cái xác chết cháy, họ đã tìm thấy một chiếc vòng gắn vào cổ tay nạn nhân. Sau một hồi tìm hiểu thì họ đã đưa ra kết luận, chiếc vòng này chính là nguyên nhân khiến nạn nhân bị cháy. Nó phát ra một nguồn điện cực mạnh làm cho nạn nhân chết trong vòng tích tắc. Điều tra thêm thông tin họ cho thấy chiếc vòng này không được thịnh hành nhiều cũng bởi vì sự nguy hiểm của nó. Và nó cũng chỉ được bán chủ yếu ở nước ngoài với số lượng ít.
Bên trong căn phòng, bà Thảo đang ngồi trên giường, đang chăm chú nhìn vào điện thoại, ánh mắt hoảng sợ, hoang mang xen lẫn lo lắng khi nhìn thấy vụ chết cháy, mà nạn nhân lại chính là một trong những người đang bị mất tích. Bất chợt giấc mơ về Đình Phủ Nhân người đầy vết xước, máu rỉ ra từ những vết thương lại hiện lên trong tâm trí bà, khiến cho những dòng lệ lại thi nhau chảy xuống gò má có phần hóp lại do bỏ bữa và lo lắng. Mới có mấy ngày trôi qua mà bà Thảo già đi trông thấy, trên gương mặt đã xuất hiện vài đường chân chim, mái tóc đã điểm thêm một vài sợi bạc.
Đoạn bà chắp tay cầu nguyện rằng con bà và những người mất tích sẽ trở về bình an. Khi con người ta rơi vào tuyệt vọng, thì họ sẽ tìm đến cái thứ gọi là tâm linh để mong muốn có thêm một chút hy vọng.
Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes trắng xé gió lao vun vút ngoài đường. Bên trong là một người đàn ông đang không ngừng gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc khác. Gương mặt ông ta lo lắng vô cùng. Từng làn khí mát lạnh của điều hòa cứ liên tục thổi vào người là thế, nhưng trên trán ông ta vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.
- Sao rồi? - Giọng nói vô cùng sốt sắng của ông vang lên.
- Thưa ông chủ, vẫn chưa thấy bất cứ thông tin gì ạ? - giọng nói từ đầu dây bên kia vọng lại.
Ông ta nghe vậy, thở dài một hơi, kìm nén sự bực bội trong lòng, ông nhẹ giọng:
- Cố gắng tìm kiếm cho tôi!
- Dạ thưa ông!
Ông Võ Tăng Bạch là một vị chủ tịch giàu có, tiếng tăm lừng lẫy khắp vùng. Trong khu vực này không ai là không biết đến ông. Và điều làm mọi người kinh ngạc, nể phục không chỉ là sự giàu có của gia đình ông, mà còn là việc ông Bạch đã đi lên với hai bàn tay trắng. Khoảng hơn hai chục năm về trước, ông Bạch chỉ là nhân viên trong một công ty nhỏ. Nhưng với sự cố gắng không ngừng của vợ chồng ông, kinh tế đã được cải thiện lên kha khá. Và cho đến một ngày, sự việc tồi tệ ập tới, vợ của ông vì hạ sinh cô con gái đầu lòng mà ra đi. Điều đó khiến ông Bạch vô cùng đau lòng, người đã cùng mình vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, gian lao của cuộc đời đến bây giờ đã không còn. Mọi thứ xung quanh ông Bạch dường như sụp đổ, ông rơi vào tuyệt vọng, bế tắc.
Nhưng sau đó, ông nhìn lại đứa con gái bé bỏng trên tay mình, lòng thầm nghĩ. Đứa con của mình vừa mới sinh ra còn chưa nhận được tình yêu thương của người mẹ mà đã phải chia ly. Nghĩ đến đó ông không khỏi chạnh lòng. Từ lúc đó ông đã quyết tâm sống vì đứa con gái của mình. Đứa con của ông đã thiệt thòi vô cùng khi phải thiếu thốn đi thứ tình mẫu tử thiêng liêng. Cho nên ông sẽ không để con bé phải thiếu thốn bất cứ thứ gì khác.
Chính vì suy nghĩ đó, ông cố gắng không ngừng, làm việc ngày đêm, học hỏi nhiều kinh nghiệm quý báu. Dù bận rộn là thế những người con gái của ông vẫn chưa bao giờ thiếu đi tình cảm phụ tử, ông luôn chăm sóc, dạy bảo con gái mình cẩn thận. Vài năm sau, nhờ sự cần cù, siêng năng chịu khó và học hỏi khắp mọi nơi ông đã gây dựng nên một công ty nhỏ. Ông vẫn không ngừng cố gắng, chẳng mấy chốc công ty ông phất lên trông thấy, và dần trở nên như bây giờ.
Và điều làm người ta nể phục ông, đó là thân gà trống nuôi con nhưng ông dạy bảo cô bé rất tốt. Cũng vì thế cô bé lớn lên ngày càng xinh đẹp, học giỏi, ngoan ngoãn. Liên tục đạt giải quốc gia, và luôn là con cưng của các thầy cô giáo, nhà trường. Và người đó không ai xa lạ, chính là Võ Bích Trâm.
Võ Bích Trâm là mục đích sống của ông Bạch, ông yêu chiều cô bé hết mực. Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Ấy vậy mà bây giờ nghe tin cô bị mất tích, ông ngày đêm không ngủ được, bỏ tất cả công việc để đi tìm kiếm cô con gái. Ngày đêm tìm kiếm, huy động lực lượng liên tục nhưng đến giờ vẫn chưa có bất cứ thông tin gì. Và điều đó làm ông vô cùng hối hận khi đã đồng ý cho cô bé đi chơi. Ông luôn dành vặt bản thân giá mà không cho cô bé đi thì điều này đã không xảy ra.
- Đã có thông tin gì về bọn trẻ chưa ông?
Bên trong ngôi biệt thự, ngồi trên chiếc ghế sofa là một người đàn ông trung niên, nhưng nhan sắc cùng với thần thái của ông toát lên khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ vì vẻ đẹp như một nam thần. Ông liếc ánh mắt sắc lạnh về phía ông Vĩ, cất giọng hỏi. Ông Vĩ nhấp ngụm trà, lắc đầu:
- Tôi đã cho người lùng sục khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm thấy bất cứ điều gì. Chỉ mới nghe bên phía cảnh sát nói, vụ này không hẳn là bắt cóc tống tiền. Chỉ sợ rằng kẻ bắt cóc bọn trẻ là... là...
Ông Vĩ nuốt ngụm nước bọt, cất giọng có phần run run:
- Là tên sát nhân giết người chỉ để thỏa mãn mà thôi.
Người đàn ông bên kia thấy vậy, vẻ mặt không khỏi lo lắng, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Đoạn ông hỏi tiếp:
- Ông đã cho người tìm kiếm khắp căn biệt thự chưa?
Ông Vĩ gật đầu:
- Rồi! Nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào. Camera cũng đều bị phá hỏng hoàn toàn.
Người đàn ông nghe vậy liền đứng phắt dậy, đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt có phần tức giận:
- Tôi cũng không hiểu hệ thống bảo vệ của căn biệt thự nhà ông như thế nào nữa? Lỏng lẻo đến thế là cùng. Con tôi mà có mệnh hệ gì thì gia đình ông cũng đừng hòng yên ổn!
Tâm trạng thay đổi đột ngột, ông ta đứng phắt dậy và quay gót ra về. Người đàn ông đó chính là Tăng Bảo Quyền ( bố của Tăng Bảo Thắng ). Mặc dù không nổi tiếng như gia đình Hoàng Quốc Lâm, nhưng là một gia đình có chỗ đứng vô cùng vững chắc trong xã hội. Ông là chủ tịch của một công ty xuất khẩu hàng hóa, mọi hàng hóa từ khắp các đất nước lớn nhỏ khác nhau đều đã từng qua công ty của ông.
Vừa mới lên trên xe hơi, ông Quyền đã nhận được một cuộc điện thoại từ phía cảnh sát. Ông vội bắt máy nghe. Sau một lúc ông cúp máy và phóng xe thẳng tới đồn cảnh sát.