- Tí mấy giờ live stream vậy mày?
Đàm Tuyết Lan ngồi trên chiếc ghế sofa, tay với lấy một gói bim bên cạnh bóc ăn, rồi quay sang Đào Yến hỏi.
- Tầm độ chín giờ!
Lộ Đào Yến ngồi trên chiếc bàn trang điểm, tay với lấy cây cọ, dặm ít phấn, đoạn lấy cây son bôi ít lên môi. Thấy Đàm Tuyết Lan hỏi, cô không quay lại, miệng đáp. Xong xuôi, cô đứng dậy, lấy một chiếc khẩu trang đen đeo vào.
Nhìn thấy Lộ Đào Yến đang sửa soạn đồ, Đàm Tuyết Lan lại liếc mắt lên chiếc đồng hồ đang treo tường thì thấy đã tám giờ tối:
- Mày đi đâu vậy? Có về kịp để livestream không?
- Kịp!
Dứa lời, Lộ Đào Yến buộc gọn mái tóc bồng bềnh của cô lên, sau đó với lấy một cái mũ rồi đội lên. Đào Yến mở cửa rồi bước ra ngoài. Đàm Tuyết Lan nhìn theo bóng dáng của Đào Yến cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại, cô mới lẩm bẩm:
- Nó đi đâu mà phải kín đáo vậy?
Căn hộ chung cư này là do Đào Yến và Đàm Tuyết Lan góp tiền vào để mua lại. Nhưng phải đến sáu mươi phần trăm là tiền Lộ Đào Yến bỏ ra. Hai người họ là bạn thân từ thời cấp ba, sau đó cả hai lại thi vào cùng một ngôi trường đại học. Do xa nhà, nên cả hai đã phải lên thành phố để học tập.
Gia cảnh của cả hai thì không có gì nổi bật, nhưng do sự nổi tiếng của Lộ Đào Yến đã giúp cô kiếm được một khối tài sản lớn. Từ năm lớp mười, Lộ Đào Yến đã nổi tiếng trên mạng với vẻ đẹp làm đốn tim người nhìn. Sau đó là lần lượt các hãng sản phẩm lớn nhỏ tìm tới cô để nhờ Đào Yến giới thiệu sản phẩm. Đỉnh điểm năm lớp 11, cô còn là gương mặt thương hiệu cho một nhãn hàng nổi tiếng.
Nhìn thấy bạn mình phất lên như vậy, nên Đàm Tuyết Lan cũng rất muốn được nổi tiếng, cô cũng quay video rồi đăng lên các trang mạng. Nhưng tất cả video ấy đều bị bóp tương tác, khiến cô rất bực bội. Sau đó cô mới nhớ tới đứa bạn thân của mình là Đào Yến. Nên đã quyết định dựa hơi Lộ Đào Yến để nổi
Bằng việc livestream cùng với Đào Yến cộng với sắc đẹp của cô, Đàm Tuyết Lan cũng được lên báo vài lần, và kiếm được một khoản thu nhập kha khá. Cả hai cô gái còn được biết cư dân ngưỡng mộ bởi tình bạn tốt đẹp. Nhưng do sắc đẹp của cô nàng không được nổi bật như Đào Yến nên chỉ khoảng chừng đến năm lớp 12 là đã bị chìm xuống. Và giờ, cô đang bám theo Hải Yến để leo lên lại. Còn Lộ Đào Yến thì cũng không còn nổi như thời ấy, nhưng vẫn còn giữ được phong độ của mình, độ hot giảm đi không đáng kể.
Ở giữa lòng thủ đô, nổi bật nhất là căn biệt thự xa hoa với muôn vàn ánh đèn được bật sáng lên, nhìn tựa như một viên đá quý sáng chói giữa màn đêm. Từ ngoài đường nhìn thẳng vào, đập vào mắt người ta là một cánh cổng to được đúc bằng đồng nguyên khối, cùng với những hoa văn được điêu khắc cầu kỳ.
Bên trong sân được trồng biết bao là những loài cây quý hiếm, cùng với một vài bức tượng bạc dùng để trang trí. Tiến sâu vào bên trong, nổi bật ở giữa nhà là bộ nội thất được thiết kế kiểu Pháp. Phía trên trần nhà là chiếc đèn chùm pha lê đang tỏa ra thứ ánh sáng xanh nhẹ dịu. Mọi thứ trong căn hộ đều toát lên một vẻ sang trọng, quý phái.
Hoàng Quốc Lâm từ trên cầu thang bước xuống, đang tính đi ra khỏi biệt thự. Thì một người quản gia đi tới, ông ta nhẹ nhàng cúi người xuống:
- Ông chủ đã dặn tôi là không được để cậu chủ ra khỏi nhà.
- Ái chết tiệt! Phiền phức!
Nghe vậy, gương mặt anh tỏ vẻ chán nản, sau đó cảm thán một câu. Rồi cứ thế bước ra khỏi nhà, mặc kệ cho quản gia đang gọi ý ới đằng sau.
Hoàng Quốc Lâm là cậu con trai duy nhất của Hoàng Quốc Vĩ. Vì vậy nên ông ta rất cưng chiều cậu quý tử này. Chính vì vậy khiến cậu ta ngày càng sinh hư, tính cách hống hách, ngang bướng và kiêu căng. Hầu hết đêm nào cậu ta cũng đi vào những quán bar để ăn chơi, đàn đúm, rồi đến sáng hôm sau cậu ta mới về. Đỉnh điểm là gần đây, cậu ta đã bị phát hiện sử dụng heroin. Ngay sau đó, ông Vĩ đã cấm không cho cậu ta ra ngoài vào bên đêm khi chưa được sự cho phép của ông.
Nhưng cậu ta coi những lời nói của ông chỉ như gió thoảng qua tai, không đáng bận tâm. Ông Vĩ là chủ tịch của một tập đoàn lớn nên không có nhiều thời gian để quản lý thằng con ngỗ ngược. Chỉ có thể bảo người quản lý cậu ta. Nhưng tất cả đều như không, hắn ta vẫn ăn chơi lêu lổng.
Có một lần, ông Vĩ đã thuê thám tử đi theo dõi cậu ta rồi về báo cáo với ông. Nhưng không lâu sau, Hoàng Quốc Lâm phát hiện và đã thuê người đánh thám tử, khiến cho tên thám tử phải nhập viện. Ông đã thử rất nhiều cách khác nhau, tâm lý có, bạo lực có nhưng vẫn không hiệu quả. Mẹ của Quốc Lâm cũng đã nhiều lần khuyên cậu, dùng hết những lời nói ngon ngọt, dỗ dành nhưng nghĩ gì mà hắn nghe theo.
Bên trong con hẻm tối om, chỉ có duy nhất một ánh đèn đường chập chờn, không đủ sáng chiếu rọi vào hai bóng dáng đang đứng trò chuyện.
- Mày có sao không?
Một người đeo khẩu trang, đội mũ đưa tay lên chạm nhẹ vào vai của người đối diện, lo lắng hỏi han. Người kia nhẹ nhàng lắc đầu. Ngay sau đó, kẻ đeo khẩu trang lập tức tiến tới ôm chặt người đối diện:
- Tao xin lỗi mày! Tao sẽ không để mày phải khổ sở nữa đâu!
Trong ánh mắt căm phẫn của kẻ đó, từng giọt bắt đầu lăn xuống. Người đối diện gằn giọng:
- Tao sẽ bắt chúng nó phải trả giá gấp trăm, nghìn lần!
Người đeo khẩu trang khẽ lau đi nước mắt:
- Phải đó! Mày yếu đuối quá đủ rồi!
Ánh mắt vằn lên từng tia máu của kẻ đối diện nhìn vào một góc tối của con hẻm, khóe môi khẽ cong lên. Ấn chứa trong đôi mắt ấy là sự hận thù của một con quỷ dữ đã bị đánh thức sau những năm tháng ngủ quên.
Bấy giờ đã là tám giờ ba mươi, cũng là lúc cánh cửa căn hộ được mở ra. Lộ Đào Yến bước vào, trên tay cầm một số vật dụng cần thiết. Cô nàng đặt túi đồ lên bàn, rồi cởi bỏ khẩu trang và kính ra. Đàm Tuyết Lan đi từ phòng ngủ ra, cô nàng đã chuẩn bị sửa soạn rất kĩ càng cho buổi livestream, cô muốn mình thật nổi bật trong hôm nay.
- Mày đi mua mấy thứ này đó à?
- Đúng đó!
Lộ Đào Yến cởi bỏ búi tóc ra, miệng đáp. Đoạn ánh mắt của Đàm Tuyết Lan va phải vào đôi mắt hơi đỏ của Đào Yến:
- Mắt mày sao vậy Yến? Sao lại đỏ thế?
Lộ Đào Yến nghe vậy, vẻ mặt trở nên bực bội:
- Mẹ chứ! Vừa đang đi đường thì có con gì nó bay vào mắt. Nhưng tao lấy nó ra rồi!
Tuyết Lan ánh mắt nghi hoặc nhìn vào chiếc khẩu trang và chiếc mũ, liền hỏi:
- Mà sao mày đi mua đồ mà phải đeo khẩu trang với cả đội mũ thế!
Lộ Đào Yến đi vào phòng, ngắm nghía mình trong gương, nói vọng ra:
- Thì tao bận đi mua đồ. Sợ về không kịp để sửa soạn nên đã trang điểm chút ít, giờ về chỉ cần kẻ mắt, dặm chút phấn má nữa là xong. Đang dịch covid nên tao phải đeo khẩu trang chứ!
Rửa tay xong, cô nàng bước vào phòng ngủ, trang điểm lại chút:
- Còn đội mũ vì tao mới gội đầu. Và tí nữa bận livestream nên sợ ra ngoài đường bụi bẩn bám vào.
Nghe vậy, Đàm Tuyết Lan gật đầu, sau đó ngắm nghía mình trong gương. Còn Đào Yến thì mở tủ đồ, kiếm một bộ quần áo phù hợp để mặc.
Khi đồng hồ điểm đúng chín giờ, hai cô nàng đã ngồi trước màn hình livestream:
- Hello các viên ngọc quý của Yến!
- Chào mọi người thân yêu của Lan nha!
Chỉ trong phút chốc, livestream của cô nàng đã lên tới hàng trăm người xem. Ngay sau đó là một dãy dài các lời bình luận được hiện lên màn hình:
- Chị Yến hôm nay xinh quá nè!
- Hello chị yêu.
- Hai chị xinh quá ạ!
- Ngắm hai chị cả ngày không chán luôn!
- Hóng mãi mới thấy chị Livestream
Hai cô nàng cứ vậy giao tiếp vui vẻ với những người hâm mộ.
Trong căn phòng vẫn còn sáng đèn, Đình Phủ Nhân đang chăm chú học bài. Ánh mắt cậu liếc từng câu hỏi, đôi tay thì thoăn thoắt viết những dãy số, miệng thì lẩm bẩm tính toán. Trong căn phòng tĩnh lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng quạt thổi, xen lẫn tiếng thì thầm của cậu vang lên.
Hôm nào cũng vậy, cứ đến tối là cậu lại vùi đầu vào đống bài tập, sách vở rồi đến tận một hai giờ sáng mới đi ngủ. Rồi đến đúng sáu giờ sáng dậy ăn uống và đi học. Đình Phủ Nhân như một cái máy hoạt động theo lập trình vậy. Chính vì vậy, nên Điền Gia Huy mới muốn giúp cậu thoát khỏi thế giới tẻ nhạt này.
Bình thường trông Phủ Nhân lúc nào cũng uể oải, mệt mỏi. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ cậu lười biếng. Nhưng không, cậu rất chăm chỉ học tập, cũng như dọn dẹp nhà cửa. Khắp căn phòng cậu mọi thứ đều rất ngăn nắp theo một trật tự nhất định. Cũng bởi vì cậu mắc phải triệu chứng ám ảnh cưỡng chế. Cứ hễ khi thấy thứ gì lộn xộn, là cậu lại muốn dọn cho sạch.
Và cậu còn mắc thêm một triệu chứng đó là rối loạn lo âu hoảng loạn. Cậu luôn sống trong tình trạng sợ hãi, hoảng loạn kinh hoàng. Những cảm xúc này có lúc thì âm ỉ nhưng đôi khi lại kéo đến một cách dữ dội, bất chợt mà không cần bất cứ tác động ngoại lực nào. Chính vì vậy cậu muốn cô lập bản thân, không muốn tiếp xúc với mọi thứ xung quanh nhằm mục đích bảo vệ bản thân.
Cậu cũng đang được điều trị tâm lý về những triệu chứng này, và tình trạng cũng đang được cải thiện tốt. Và cũng nhờ có Điền Gia Huy bên cạnh, luôn quan tâm, chăm sóc và an ủi cho cậu nên Phủ Nhân cũng an tâm hơn được phần nào.
Đang chăm chú học tập, thì đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía cửa sổ kế bên bàn học. Dưới ánh đèn đường chớp tắt liên tục, Phủ Nhân nhìn thấy một người mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo khẩu trang, ánh mắt người ấy đang nhìn lên phòng học của cậu.