Chương 22: Gương

Trò Chơi Tử Thần

Văn Nam 09-08-2023 22:18:02

Tin tức về cái xác chết cháy làm chấn động khắp khu vực. Người nhà của nạn nhân cũng đã tới nhận xác. Theo lời khai của người nhà nạn nhân, cô gái ấy hay thường xuyên gây gổ đánh nhau, ỉ mạnh hiếp yếu. Nên có khả năng cô nàng đã bị một kẻ nào đó vì hận thù cá nhân mà tước đoạt đi mạng sống của cô nàng. Cảnh sát cũng đã tiếp tục điều tra những người có quan hệ bạn bè với cô gái ấy, kể cả những kẻ hay bị cô bắt nạt. Hầu hết những người bị cô nàng bắt nạt đều thuộc phe yếu, tính tình hiền lành và họ đều có bằng chứng ngoại phạm nên cũng không có gì mấy khả quan. Nhưng vẫn còn thiếu một người bạn đã từng học chung cùng với nạn nhân mà cảnh sát không thể nào tìm thấy. Họ tìm tới địa chỉ của người ấy nhưng những người hàng xóm đều nói người cảnh sát muốn tìm đã chuyển đi nơi khác. Lực lượng công an cũng đã đi tới địa chỉ do những người hàng xóm chỉ nhưng vẫn như vậy. Có người nói kẻ ấy đã chuyển tới nơi khác. Cứ như vậy, họ cứ phải chạy hết nơi này đến nơi khác, mà không để ý đến phía xa có một người thanh niên đầu đội mũ lưỡi chai đen nhìn họ khẽ nhếch miệng cười. Đội lực lượng công an khác thì tìm kiếm quanh các con đường biên giới. Vì họ nghĩ việc mất tích tập thể như này, cũng có khả nằm trong đường dây buôn bán người. - Các anh làm ơn tìm giúp con trai tôi với! Tôi chỉ có một mình nó thôi. - một người phụ nữ ở trong sở cảnh sát thành phố, khóc lóc, miệng không ngừng thúc giục. Một nữ cảnh sát đi tới, nắm chặt lấy đôi tay đang run lên của bà, nhẹ nhàng trấn an: - Chúng tôi đang cố gắng hết sức. Có thông tin, chúng tôi sẽ báo ngay với bác. - Làm ơn tìm nó hộ tôi! Nó có mệnh hệ gì chắc tôi sẽ không thể nào mà sống nổi. Nữ cảnh sát vẫn nhẹ nhàng an ủi rồi dẫn bà Thảo đi ra ngoài. Bà Thảo lững thững bước đi như người mất hồn giữa dòng người xô bồ, tấp nập. Kể từ ngày nghe tin con trai bà bị mất tích cho đến bây giờ, bà chưa ăn uống một thứ gì. Ngủ cũng không đủ giấc. Chỉ có vài ngày trôi qua mà mái tóc của bà đã điểm thêm nhiều sợi tóc bạc. Về tới nhà, bà Thảo ngồi thụp xuống giường, toàn thân ủ rũ, mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc quá nhiều, toàn thân mềm nhũn, thiếu sức sống vô cùng. Đoạn hai mí mắt nặng trĩu, toàn thân bà Thảo cứ thế đổ sầm ra giường. Xung quanh bà bấy giờ chìm ngập trong bóng tối. Màn đêm dần buông xuống, bóng tối bao trùm mọi cảnh vật, lấn át những tia nắng ấm áp, sáng sủa của ban ngày. Mọi thứ tăm tối tựa như tương lai của đám bạn vậy. Bà Thảo đang nằm ngủ, bỗng cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Bóng dáng một người bước vào, chậm rãi tiến tới chiếc giường bà Thảo đang nằm, nhẹ nhàng đưa đôi tay chạm vào gương mặt nhăn nhó, ủ rũ vì lo lắng của bà. Giọng nói thì thầm cất lên: - Mẹ ơi! Bà Thảo nghe thấy giọng nói này rất quen thuộc. Bà vội vã mở mắt ra thế rồi từng dòng lệ cứ thế tuôn trào, cảm xúc bà vỡ òa. Bà Thảo dang cánh tay rồi ôm trọn bóng dáng trước mặt. Ánh đèn đường bên ngoài chiếu rọi vào căn phòng lộ rõ gương mặt của hình bóng ấy. Và đó không ai khác chính là Đình Phủ Nhân. Bà Thảo mừng hơn bao giờ hết, bà lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc. Bà vội xuống giường, đi ra bật điện, miệng hỏi: - Con có sao... - Ôi! Con bị sao vậy? Ánh đèn được bật lên, bà Thảo quay lại về phía Phủ Nhân, chưa kịp nói hết câu thì bà đã trợn mắt, trái tim như quặn thắt lại, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng khi nhìn thấy thân thể của Phủ Nhân lúc bấy giờ. Quần áo của cậu bị rách lộ ra những vết xước sâu còn đang rỉ máu. Trên đầu cậu ươn ướt, một dòng máu đỏ chảy xuống cằm. Cùng với dòng lệ lăn dài trên gò má hốc hác, đen sạm của Phủ Nhân. Cậu không nói câu nào, chỉ nhìn bà Thảo mà khóc. Bà Thảo vội vã chạy tới chỗ Phủ Nhân nhưng kì lạ, bà chạy mãi, chạy mãi mà vẫn không thể tới chỗ con trai. Bất giác, bà Thảo giật mình tỉnh dậy. Tấm lưng áo ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim bà đập loạn xạ, từng suy nghĩ tiêu cực cứ thế dồn dập vào tâm trí. Nghĩ lại giấc mơ ban nãy làm bà vô cùng lo lắng, bà Thảo lập tức chạy ra gian giữa, thắp một nén nhang lên trên bàn thờ: - Anh sống khôn thác thiêng. Phù hộ cho con mình bình an vô sự! Cầu xin anh hãy bảo vệ nó khỏi những nguy hiểm! Sau đó, bà lại ngồi thụp xuống khóc. Những dòng nước mắt của sự bất lực, tuyệt vọng trước tình cảnh hiện tại. Cũng là những nỗi nhớ, thương xót của tình mẫu tử. Đã mười phút trôi qua, đám bạn thấy Điền Gia Huy vẫn bình thường, không hề có bất cứ biểu hiện khác thường nào. Nhưng để chắc ăn, họ đợi thêm mười phút nữa. Cuối cũng vẫn không có điều gì xảy đến với Điền Gia Huy. Cả đám mới vội vã lấy những món đồ có trong bọc, ăn ngấu nghiến. Trải qua hai cửa ải khó khăn cũng đủ để vắt kiệt sức lực của đám bạn. Đàm Tuyết Lan đang ăn, bỗng buột miệng nói ra: - Tao không ngờ hắn ta lại cho chúng ta ăn uống á. Hình như còn băng bó vết thương cho tao nữa này. Có khi hắn ta đã nhận ra sai lầm khi bắt cóc một cô gái xinh đẹp như tao phải không? Lộ Đào Yến đang uống ngụm nước, nghe Tuyết Lan nói vậy, suýt nữa thì sặc. Cô nàng uống xong, quay sang hỏi: - Nó băng bó cho mày sao? Tuyết Lan gật đầu, khẽ mỉm cười: - Biết đâu nó lại có cảm tính với tao thì sao? Nên mới không nỡ nhìn tao chết! - Tao không nghĩ vậy đâu! Tao nghĩ mục đích của nó không phải là giết chúng ta càng sớm càng tốt. Mà là... - Hành hạ chúng ta càng nhiều càng tốt sao? Bạch Hoa chưa nói hết câu, Tăng Bảo Thắng như nảy ra một câu trả lời liền cắt lời. Điền Gia Huy cũng gật đầu: - Đúng đó! Nếu hắn muốn giết chúng ta thì hắn đã giết ngay từ đầu rồi! Không phải để chúng ta vượt qua những thử thách như vậy. Nghe vậy, Đàm Tuyết Lan bĩu môi, nói thầm: -, Chắc gì? Có khi hắn thấy tao đẹp nên không lỡ nhìn tao chết thì sao? Vừa bỏ được miếng bánh vào miệng, Võ Bích Trâm chợt khựng lại, cô nàng chau mày thắc mắc: - Chúng mày có thấy lạ khi hắn cho chúng ta ăn không? Chẳng lẽ chỉ là trêu đùa tâm lí của chúng ta giống như việc uống viên thuốc ở ải trước sao? Vừa nghĩ đến ải trước, ai nấy đều rùng mình, gương mặt lộ rõ sự sợ hãi cùng với ánh mắt né tránh. Tăng Bảo Thắng bất ngờ lên tiếng: - Tao thấy uống viên thuốc ở ải kia xong, đều không có ai bị gì cả? Không lẽ giống như Bích Trâm nói. Hắn ta muốn trêu đùa tâm lí sao? - Đấy là chúng mày chọn đúng thuốc. Còn nếu thử chọn sai xem sao? - Tuyết Lan đặt chai nước xuống đất, phản bác ý kiến. - Số chúng ta số may vậy luôn? - Tăng Bảo Thắng vẫn thấy có gì đó không đúng, cất giọng Lộ Đào Yến ngồi một hồi, rồi lên tiếng: - Có thể chứ! Số tao may mắn mà! Điền Gia Huy đứng dậy, đi xung quanh, chợt trong đầu cậu nảy ra một cái gì đó. Liền quay sang hỏi mọi người: - Nếu hắn ta giống như tao nói ở trên. Chỉ muốn hành hạ chúng ta, chứ không muốn giết luôn. Và muốn trêu đùa tâm lí của chúng ta. Thì nếu một trong hai viên thuốc có độc. Thì làm sao hắn ta có thể chắc chắn rằng chúng ta sẽ chọn trúng viên không có độc chứ? - Chỉ có một sự lí giải thôi. Đó là cả hai viên thuốc đều không có độc. Hắn ta cũng không hề nói rõ là một trong hai viên thuốc có độc. Mục đích để cho chúng ta hoang mang và sợ hãi. Và cho dù chúng ta có chọn viên nào đi nữa thì vẫn sống và hắn cũng thực hiện được chiêu trò trêu đùa tâm lí của hắn. Nhưng không lẽ mục đích của hai viên thuốc ấy chỉ có như vậy thôi sao? Dứt lời, Bạch Hoa đưa tay lên cằm nghĩ ngợi. Đoạn Võ Bích Trâm cúi gằm mặt xuống, lắp bắp hỏi: - Ở ải mê cung gương, chúng mày... có... có... thấy điều gì... bất... bất thường không? Nghe đến đó, ai nấy đều nổi da gà, không dám nghĩ về nó. Mọi người đều im lặng, chỉ có duy nhất Tăng Bảo Thắng hít thở một hơi rồi lên tiếng: - Có... Sau tiếng đó là mọi người cũng bắt đầu gật đầu chứng nhận. Nhưng không ai nói về những điều họ thấy là gì. - Tao thấy ma... nhiều ma lắm. Những linh hồn cứ vất vưởng quanh tao! - Võ Bích Trâm vẫn cúi gằm mặt, mấp máy miệng, đoạn đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt dò xét phản ứng của đám bạn. Cả đám thấy vậy cũng bắt đầu nói mình thấy ma giống như Bích Trâm. Tuyệt nhiên không ai dám nói ra sự thật về những điều mình đã chứng kiến. Những thứ khiến mình sợ hãi, day dứt, đau đớn, hay hạnh phúc, sung sướng. - Chúng ta đều thấy ma. Và tao đoán khả năng đó là do chúng ta tưởng tượng ra thôi! Chứ ma... ma quỷ làm gì có thật! - Tăng Bảo Thắng cố chối bỏ đi những gì mình đã thấy. Người đã chết thì làm gì có chuyện quay trở lại. - Nhưng tự nhiên chúng ta tưởng tượng sao? Trước đó chúng ta có thấy ma quỷ gì đâu? Tại sao vào bên trong mê cung gương lại thấy? - Điền Gia Huy đưa tay lên cằm ngẫm nghĩ. Bạch Hoa bỗng à lên một tiếng, trong đầu nảy số. Cô liền đưa ra lí luận của mình: - Tao đã hiểu rồi. Viên thuốc hắn đưa cho chúng ta uống. Thực chất không hề có độc, nó là viên thuốc gây ra những ảo ảnh, như ma quỷ đó. Mục đích của hắn có lẽ vừa để chơi đùa tâm lí của chúng ta và vừa để phục vụ cho ải mê cung gương. Bên trong mê cung gương, nơi đâu cũng là gương, hình ảnh phản chiếu của chúng ta. Và khi thuốc phát huy tác dụng thì chúng ta sẽ nhìn thấy những thứ ảo ảnh đáng sợ do thuốc mang lại ẩn hiện trong những tấm gương. Điều ấy càng làm giảm tầm nhìn cũng như đánh thẳng vào tâm lí của chúng ta rất dễ dàng. - Đúng đó! Và có khi hình ảnh phản chiếu bên trong tấm gương mà chúng ta thấy. Có thể không phải là chúng ta mà là bản chất thật sự sau lớp mặt nạ của mỗi người thì sao? - Từ đầu đến giờ, Đình Phủ Nhân chỉ biết im lặng, lắng nghe mọi người nói. Và cho đến bây giờ cậu mới lên tiếng. Cậu nói không to, có chút hơi nhỏ. Nhưng ai cũng nghe rõ từng câu, từng chữ trong câu nói của Phủ Nhân. Họ rơi vào trạng thái tĩnh lặng, ánh mắt ai nấy đều ánh lên tia sợ hãi. Và điều họ sợ ở đây là gì? Là hình ảnh ma quỷ do ảo ảnh hay là sợ chính bản thân của mình? - Mày nói cái đéo gì linh tinh vậy? Thằng lập dị - Tuyết Mai bực bội, cáu gắt đẩy người Phủ Nhân một cái. Điền Gia Huy ngẫm nghĩ những lời Phủ Nhân nói, chợt cười nhẹ: - Biết đâu như vậy thật?