Chương 30: Kẻ ẩn danh

Trò Chơi Tử Thần

Văn Nam 09-08-2023 22:21:16

- Mẹ kiếp! Cũng may hành lang tắt điện chứ nếu không sẽ lộ hết. Sói đứng bên trong phòng, miệng lẩm bẩm với giọng bực bội. Nhưng sau đó, hắn lại đứng một góc, ngẫm nghĩ. Có vẻ tên đeo mặt nạ cũng muốn giúp ích cho sói về vụ việc này. Cùng lúc đó, bên trong phòng, vang lên một giọng nói: - Tuyệt vời lắm! Mày là nhất sói à! Không ai có thể ngăn cản được mày! Con nhỏ đó không là gì đối với mày. Mày luôn là nhất! - Ai? Ai vậy? - Thấy có một giọng khác vang lên trong căn phòng mình, sói giật mình, nhìn xung quanh. Nhưng kỳ lạ, thiết bị giúp sói nhìn mọi thứ xung quanh, đến bây giờ lại hoàn toàn vô dụng. Xung quanh sói lúc bấy giờ chỉ toàn một màu đen kịt. Tiếng bước chân vang lên trong căn phòng, cùng với tiếng cười nhè nhẹ: - Mày không cần biết tao là ai? Mày chỉ cần biết tao là người giúp mày. Mày cần tao và tao cũng cần mày! - Hở? Mày... giúp tao? - Nghe câu đó xong, sói có chút ngạc nhiên, cô ấp úng hỏi lại. - Phải đó! Mày cứ chờ xem! Hahaha Cùng lúc đó, thiết bị giúp sói nhìn mọi thứ trong bóng đêm, lại có thể sử dụng lại. Hắn vội vã nhìn xung quanh nhưng không thấy bất cứ ai trong phòng mình cả. Trong đầu hắn khẽ thoáng qua một vài câu hỏi. - Rốt cuộc kẻ vừa nói là ai? Và kẻ đó liệu có giúp mình thật không? Mình sẽ thoát khỏi đây được sao? Mặc dù không biết người vừa nói là địch hay ta, nhưng sói vẫn mang theo một chút hi vọng, những điều kẻ đó nói là thật. Và nghĩ đến thiết bị giúp sói nhìn mọi thứ trong bóng đêm, cô nàng lại cảm thấy những điều kẻ đó vừa nói là sự thật. Một mình sói thì khó có thể thoát khỏi đây, nhưng có thêm đồng minh thì độ khó sẽ được giảm đi. Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng đủ để sói cảm thấy tự tin hơn hẳn. Bên trong căn phòng của Đình Phủ Nhân, một bóng dáng đang ngồi co rúm, úp mắt xuống đầu gối thì bỗng có tiếng bước chân đi đến bên cạnh. Đôi tay của kẻ đó bất chợt vào người của hắn: - Aaaaa... ai đó? Ai đó? Cảm nhận có ai chạm vào mình, hắn giật nảy mình, ngẩng mặt lên, đưa tay khua tứ tung, miệng không ngừng gào thét. Cùng lúc đó, bảo vệ đang đứng sát cửa, nghe thấy có người hét lên. Hắn vội lên tiếng: - Mày làm sao vậy, Phủ Nhân? Mày đang ở đâu vậy? - Huhu... góc phòng... huhu Bảo vệ nghe vậy, nói vội: - Đừng đứng đó nữa! Chạy đi! Chạy đi bất cứ nơi nào! Không suy nghĩ gì nhiều, người đó vội vã đứng dậy chạy một mạch về phía trước. Do quá vội vã cộng với sợ hãi, hắn lập tức trượt chân ngã xuống sàn. Bảo vệ nghe thấy tiếng như có ai đó trượt ngã, lập tức hỏi, trong khi đó tay vẫn không ngừng quơ quào trong bóng tối: - Mày bị sao vậy? Ổn chứ? - Không... sao. - Người đó nhăn nhó mặt mày, chậm rãi lên tiếng. Sau đó lại vội đứng dậy để chạy đi. Bảo vệ chau mày, hét toáng lên: - Mày động thủ rồi sao sói? Giỏi ra đây đấu với tao! Câu nói vừa dứt, mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng. Không có lời hồi đáp, chỉ có tiếng thở gấp của ai đó vang lên trong căn phòng. Lúc bấy giờ bảo vệ nhìn xung quanh, tay cầm chặt cây gậy, toàn thân trở về thế phòng thủ, miệng vẫn hét lên: - Có giỏi thì mày tới đây! Nhưng vẫn vậy, không lời hồi đáp. Bảo vệ nghĩ chắc nó cũng đang ẩn nấp đâu đó xung quanh đây thôi. Nhưng một thắc mắc cũng dấy lên trong tâm trí của hắn: - Tại sao nó lại có thể tiến tới bên Phủ Nhân. Không lẽ nó nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối sao? Nghĩ vậy, bảo vệ lại càng cảm thấy sợ hãi hơn. Nếu như vậy thì chẳng phải hắn sẽ rất bất lợi sao? Cùng lúc đó, bên trong một căn phòng sáng đèn, có một dân làng đang ngồi thảnh thơi, miệng không ngừng huýt sáo. Đoạn hắn ta đưa tay gỡ bỏ cái đầu bông xuống: - Mọi thứ đúng như kế hoạch, hahaha Cùng lúc đó, giọng nói quản trò vang lên: - Mày thật thông minh đó! Đột nhiên dân làng nắm chặt tay, nghiến răng kèn kẹt: - Tao đã nói rồi! Tao sẽ cho lũ chó đó phải trả giá! Từng đứa, từng đứa một! Mày đã phải chịu khổ đủ rồi! Mà hết giờ rồi đó. Gọi bọn nó dậy đi. Tao đảm bảo cuộc thảo luận lần này sẽ khác hoàn toàn lần trước. Câu nói của dân làng vừa dứt, cũng là lúc quản trò thông báo màn đêm đã kết thúc. Những người có vai trò cũng phải lập tức quay trở về căn phòng của mình. Ánh đèn trong tất cả phòng lập tức sáng bừng lên. Dân làng chậm rãi cởi bỏ đồ hóa trang của mình ra, ưỡn vai một cái: - Ôi cái lưng của mình. Sau đó chậm rãi đi ra cánh cửa dẫn đến phòng thảo luận. Nét mặt sắc lạnh của hắn lúc bấy giờ, lập tức biến mất thay vào đó là khuôn mặt lo lắng, hoảng sợ. Cánh cửa vừa được mở ra. Mọi người đều chạy vội ra bên ngoài, riêng Lộ Đào Yến chậm rãi bước ra, tay cầm chiếc giày ném sang một bên, rồi lững thững bước đi kéo theo từng giọt máu chảy từ trên tay cô nàng xuống sàn. Đàm Tuyết Lan thấy vậy, hốt hoảng chạy tới, vội hỏi: - Mày... mày bị sao vậy, Đào Yến? Máu nhiều quá này! Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mệt mỏi, tái xanh của Lộ Đào Yến, cô lắp bắp: - Ta... o... tao bị sói tấn công! Nói xong cô òa khóc. Giọng nói của Lộ Đào Yến đủ to để cho mọi người nghe thấy. Lập tức cả đám vội chạy tới. Điền Gia Huy đang nắm chặt tay Phủ Nhân, vội hỏi: - Cái gì? Mày bị sói tấn công sao? - Mày có biết nó là ai không? - Bạch Hoa hỏi. Lộ Đào Yến quay sang nhìn Bạch Hoa, khẽ nhếch miệng cười, trong lòng nghĩ thầm: - Con chó mày diễn giỏi lắm! Để tao xem hôm nay mày có thoát được không? Lộ Đào Yến lập tức tránh xa chỗ Bạch Hoa, núp sau lưng Tuyết Lan, với ánh mắt hoảng sợ nhìn Bạch Hoa, cô ấp úng: - Bọn mày... bảo... bảo Bạch Hoa tránh ra đi. Tao... kể cho! - Tao làm đéo gì mày chứ? - Thấy Đào Yến có thái độ như vậy, Bạch Hoa bực bội, lớn tiếng. Nghe cô nàng lớn tiếng, Lộ Đào Yến làm bộ sợ hãi tột độ, cô nàng nhắm chặt mắt lại. Điền Gia Huy nhìn nét mặt cả hai, đoạn gật đầu. Sau đó quay ra nói nhỏ với Bạch Hoa: - Tao không biết mày với nó làm sao. Nhưng mày có thể tránh xa nó chút được không? Có gì chúng ta nghe nó kể xem sao, như vậy chẳng phải dễ biết được ai là sói hơn sao? Mặc dù khó hiểu trước thái độ của Đào Yến, nhưng khi nghe Điền Gia Huy nói vậy. Bạch Hoa cũng gật đầu, lùi ra xa Lộ Đào Yến. Thấy vậy, Lộ Đào Yến nhăn nhó mặt mày, ôm chặt vết thương trên tay: - Chuyện là đêm hôm qua, tao đã bị sói tấn công. Ban đầu tao đang ngồi im trong phòng, tao sợ lắm, tao sợ bóng tối. Thì sau đó có đứa bước vào phòng tao. Lúc đó tao càng sợ hơn huhu... huhu Nói đến đó, nước mắt cô nàng lăn dài. Cô ngừng một lúc rồi tiếp tục câu chuyện: - Tao thì cầm sẵn một cái cây treo quần áo để phòng thủ. Sợ quá tao cứ khua lung tung. Tao sợ lắm huhu. Rồi từ đâu có một cái gì đó ném vào người tao. Tao... tao sợ quá nhảy sang một bên rồi chạy vội đi. Tao còn nghe thấy kẻ đó bảo... bảo là mày có mà chạy đằng trời, mày phải chết. Ban đầu tao không biết sói đó là ai. Nhưng rồi... đến khi nó nói câu này là tao biết nó là ai. Nó bảo tao là người giết Kim Cúc huhu... Đang nói, bất chợt cô nàng ném ánh mắt sợ sệt về phía Bạch Hoa. Nghe thấy nhắc đến Kim Cúc, Bạch Hoa trợn mắt, tính chạy ra nhưng đã bị Điền Gia Huy và Tăng Bảo Thắng ngăn cản. Lộ Đào Yến khóc nấc từng cơn, rồi tiếp tục kể: - Nó còn nói... tao... tao phải trả mạng cho Kim Cúc, bạn thân của nó. Và... và nó còn nói nó phải báo thù cho Kim Cúc... Nhưng... nhưng tao đâu có giết Kim Cúc huhu... tao thật sự... không có giết cô ấy mà... tao không có... huhu - Vậy mày nghĩ sói là Bạch Hoa sao? - Tăng Bảo Thắng chau mày hỏi Lộ Đào Yến Lộ Đào Yến vẫn ném ánh mắt sợ sệt về phía của Bạch Hoa, cô nhẹ gật đầu. - Mày nói láo! Đêm hôm qua tao làm gì vào phòng mày! Con chó! Mày nói láo. - Bạch Hoa nghe vậy, nhảy dựng lên đối đáp. - Tao không hề nói dối chúng mày... tao... tao còn giữ lại đôi giày của nó kìa? Nói rồi, Lộ Đào Yến chỉ tay về phía đôi giày đang được để bên cạnh cánh cửa. Điền Gia Huy thấy thế lập tức đi tới bên cạnh cánh cửa lấy chiếc giày đó mang tới cho mọi người xem. Cả bọn chăm chú nhìn thì quả thật đó là chiếc giày của sói. Sở dĩ họ biết vì bên trên màn hình hiện các vai trò nhân vật thì họ cũng sẽ nhìn thấy từng bộ trang phục của từng vai trò khác nhau. Điền Gia Huy ngẫm nghĩ rồi gật đầu xác nhận: - Đúng thật! Rất có thể hôm qua Lộ Đào Yến đã bị sói tấn công. Nhưng người đó có là Bạch Hoa hay không thì vẫn chưa rõ. - Sao lại không rõ? Muốn trả thù Kim Cúc thì chắc chắn là Bạch Hoa rồi. Vì hai chúng nó là bạn thân mà. Nó còn tấn công Lộ Đào Yến như thế. - Nghe Điền Gia Huy nói vậy, Tuyết Lan bực bội lên tiếng bảo vệ cô bạn thân của mình. Lộ Đào Yến sụt sùi, liếc mắt sang Bạch Hoa: - Chắc... chắc là Bạch Hoa thấy tao đi bên cạnh Kim Cúc ở ải 1 nên... nên cô ấy đổ cho tao tội giết Kim Cúc... nhưng... nhưng tao nào có! Tao thật sự không giết Kim Cúc... huhu - Đúng đó! Lộ Đào Yến nó chắc chắn không bao giờ giết chết Kim Cúc. Là do cô ta không tìm thấy thẻ nên chết mà thôi! - Đàm Tuyết Lan ôm chặt Lộ Đào Yến, lớn tiếng. Bạch Hoa nghe mọi tội lỗi đổ hết lên đầu mình liền đứng ra cãi: - Hai con chó mày nói láo! Đêm hôm qua tao không hề ở trong căn phòng của con Đào Yến. Nói đến đó, đoạn cô nàng cúi gằm xuống, nghiến răng: - Còn về cái chết của bạn thân tao. Chắc chắn tao sẽ tìm ra đứa nào hại Kim Cúc. Và lúc đó thì tao sẽ cho nó chịu đau đớn gấp trăm lần Kim Cúc. - Đó! Đó. Chúng mày thấy chưa? Thấy thái độ của Bạch Hoa, Lộ Đào Yến càng làm vẻ mặt sợ hãi, chỉ tay vào cô nàng. Đoạn Lộ Đào Yến nhìn sang Tăng Bảo Thắng hỏi: - Trước mày nói, mày là cô bé. Thì đêm hôm qua mày có đứng trước phòng tao đúng không á? Tao còn bảo là mày... mày bắt sói lại đúng không? Tăng Bảo Thắng gật đầu: - Đúng đó! Tao có nghe thấy ai đó nói bắt sói lại. Nhưng câu nói vừa vang lên thì... thì toàn bộ đèn ở hành lang tắt ngúm. Sau đó tao còn bị ai đó đẩy. Đến khi có đèn, cánh cửa phòng con Yến đóng chặt lại, nhìn xung quanh thì không thấy ai nữa cả. Tính đi xem thì tao bị gọi về. - Đó! Tao không nói dối mà. Bạch Hoa muốn giết tao... huhu - Lộ Đào Yến lại ôm mặt khóc, nhưng nào ai biết bên trong lòng bàn tay, khóe miệng của cô ta khẽ nhếch lên. Bạch Hoa nghe vậy, tính nói gì nhưng đã bị Điền Gia Huy ngăn cản, anh nhìn cô nàng rồi hỏi: - Đêm hôm qua mày ở đâu?