Lộ Đào Yến ôm chặt đầu, không ngừng lắc lắc, miệng gào thét:
- Không! Không! Tao không có giết mày? Tao không có!
Sau đó cô nàng hất đổ mấy tấm gương, chạy thục mạng.
Cùng lúc đó Bạch Hoa cũng đang gào thét trong vô vọng, cô nàng đưa tay đấm vỡ mấy tấm gương xung quanh. Từng lời nói xen lẫn với tiếng khóc vang vọng trong đầu cô nàng:
- Tại sao mày lại đánh đập tao?
- Tao có thù oán gì với mày sao? Tại sao mày lại hành hạ tao?
Tuyết Lan đứng bên cạnh, thấy cô nàng điên loạn vậy cũng chạy đi nơi khác cùng với sắc mặt vô cùng hoang mang.
Về phía của Bích Trâm, cô nàng đang quỳ thụp xuống, không ngừng khóc lóc, van xin:
- Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi... huhu. . Làm ơn tha cho tôi đi! Huhuhu... Làm ơn...
Ẩn hiện bên trong những tấm gương là hình ảnh một người đàn bà toàn thân đẫm máu, gương mặt nát bét, còn vương những mảng não ở trên mặt. Bà ta đưa đôi tay trầy xước, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Cứu... tôi... cứu tôi với!
Dứt lời, gương mặt bà trở nên giận giữ, hàm răng cái gãy cái không, cắn chặt vào nhau, ánh mắt trợn tròn đầy hận thù nhìn thẳng vào dáng vẻ sợ hãi của Bích Trâm. Đoạn bà bước ra khỏi gương, tiến tới bóp chặt lấy cổ của Bích Trâm, gằn lên từng tiếng:
- Trả mạng cho tao! Trả mạng cho tao!
Cô nàng dãy dụa, khóc lóc trong vô vọng, miệng ú ớ:
- Tôi... xin... lỗi
Bích Trâm đưa tay cào cấu đôi tay của người đàn bà trước mặt. Kỳ lạ thay cô nàng cào cấu đến đâu là từng mảng da toạc theo tới đó, cứ như cô nàng đang bóc từng lớp bùn vậy.
Xung quanh cô bỗng chốc chìm ngập trong bóng tối, toàn thân trở nên mềm nhũn, hô hấp khó khăn. Đôi mắt cô nàng cũng dần nhắm lại, đầu óc trở nên trống rỗng. Lúc bấy giờ cô nàng như rơi xuống vực thẳm, không có chỗ nào bấu víu. Khi toàn thân đáp đất cũng đồng nghĩa với việc. Bích Trâm sẽ chết!
- Chúng mày phải trả giá! - Từ đâu đó ở trong căn phòng vang lên tiếng nói cùng với tiếng nghiến răng kèn kẹt hòa lẫn với sự ồn ào do tiếng la hét của đám bạn.
Đang hớt hải chạy trốn, thì bỗng Tăng Bảo Thắng đứng khựng lại khi thấy dưới chân mình ươn ướt. Đôi giày anh đã cởi ra lúc tháo tất để đeo cho Phủ Nhân rồi nên bây giờ anh chỉ có thể chạy chân trần. Tăng Bảo Thắng đột nhiên tá hỏa khi nước từ đâu cứ ồ ạt đổ ra từ những chiếc gương xung quanh. Kì lạ thay, toàn thân anh cứng đờ, không thể di chuyển. Vô lý hơn nữa là trong căn phòng rộng lớn như vậy mà nước không hề lan ra chỗ khác, chúng bao quanh người Tăng Bảo Thắng tựa như có một thứ gì cô lập chúng với bên ngoài vậy.
Mực nước ngày càng dâng lên, Tăng Bảo Thắng sợ đến thất sắc, anh không ngừng kêu gào trong nước mắt:
- Cứu tao! Cứu tao với!
Chỉ vài phút nước đã ngập quá đầu anh. Tăng Bảo Thắng nín thở, không cho nước xâm nhập vào bên trong. Nhưng nào ai có thể nín thở được mãi, không chịu được nữa. Anh thở mạnh ra, đồng nghĩa với việc nước cứ ồ ạt chảy vào miệng, tai của anh. Chỉ vài giây thôi, gương mặt Tăng Bảo Thắng đã tái nhợt, tím tái. Các cơ quan nội tạng ngày càng yếu dần, có lẽ bọn chúng cũng không thể nào chịu được sức lực của từng đợt nước cứ dồn vào liên tục. Đầu óc anh choáng váng, mơ hồ.
Trong đầu hiện lên hình ảnh của một cô gái xinh đẹp cùng với nụ cười tươi tắn vui vẻ. Cô nàng vẫy tay, đôi môi đỏ thắm khẽ mấp máy:
- Đi với em nào anh Thắng! Đi với em! Chúng ta cùng đi thôi!
Bất chợt trái tim anh quặn thắt như có ai đó bóp chặt. Đôi mắt dần nhắm lại, ẩn hiện trong dòng nước là bóng dáng của ai đó đang chạy tới. Đoạn người đó đưa tay, kéo tay Tăng Bảo Thắng ra khỏi nước. Anh giật mình mở mắt, toàn thân ướt đẫm vì mồ hôi. Bảo Thắng chống tay xuống đất thở hổn hển.
Thấy gương mặt cắt không còn giọt máu của Bảo Thắng. Điền Gia Huy vỗ vai hỏi han:
- Mày bị gì thế? Tao chạy tới thì thấy mày đứng im một chỗ, hai mắt nhắm chặt. Cứ giãy giụa cái gì á. Rồi còn ú ớ nói cái gì ý, tao không nghe rõ. Sau đó tao mới chạy tới kéo tay mày thì thấy mày ngã xuống đất. Rồi tao kéo mày ngồi dậy, thì lúc đấy mày mới tỉnh.
Hình ảnh của cô gái vừa nãy khiến Tăng Bảo Thắng vẫn còn sợ hãi đến tột độ. Có chết anh cũng không ngờ cô ta lại quay trở lại. Những điều vừa nãy là mơ sao? Hay thật sự cô ta đã quay về?
Bỗng Tăng Bảo Thắng lạy vài cái, mong rằng vừa nãy chỉ là giấc mơ. Chứ người chết thì làm sao quay trở lại được. Nghĩ vậy nên anh cũng an tâm hơn phần nào. Tăng Bảo Thắng hít thở một hơi rồi quay sang Điền Gia Huy, gượng cười đáp:
- À... tao gặp ác mộng đấy mà...
- Cút! Tránh xa tao ra! Cút đi! Đừng lại gần tao! - Chưa kịp để Bảo Thắng nói hết câu. Sắc mặt Điền Gia Huy hiện rõ sự sợ hãi tột độ, anh đẩy Bảo Thắng rồi quay lưng bỏ chạy.
Cũng như mấy người khác, Gia Huy chạy tới đâu là đẩy những tấm gương tới đó. Bảo Thắng ngạc nhiên vô cùng. Anh ngồi thẫn thờ một chỗ, chỉ khi tiếng la hét của Gia Huy vang lên thì anh mới vội vã ngồi dậy, chạy đi tìm Gia Huy.
- A! - Đàm Tuyết Lan đang chạy, bỗng vấp phải cái gì đó. Cô nàng ngã sõng soài ra đất. Khi nhìn lại thì giật mình, đôi mắt sáng lên khi đó là một cục tiền polyme có mệnh giá là năm trăm nghìn đồng. Tuyết Lan dụi mắt, rồi nhìn lại. Thì tá hỏa khi một cục đã được nhân lên làm hai. Cô nàng hớn hở, dụi lần nữa. Cứ mỗi lần dụi mắt thì số tiền ấy lại nhân đôi.
Đàm Tuyết Lan điên loạn dụi liên tục. Chẳng mấy chốc số tiền đã ngập tràn nơi đó. Cô nàng không ngần ngại, nhảy vào một đống tiền, bơi lội trong đó. Cô nàng cầm từng cọc tiền tung lên sung sướng.
Khỏi phải nói, cô nàng đang rất sung sướng. Chưa bao giờ cô nhìn thấy một số tiền lớn đến như vậy. Đã rất nhiều lần cô nằm mơ mình sẽ được tắm trong tiền. Nhưng khi tỉnh dậy thì lại hụt hẫng. Nghĩ vậy cô nàng đưa tay lên vả mấy cái vào mặt. Thấy đau đau, biết không phải mơ. Đàm Tuyết Lan cười lên điên loạn, ca hát:
- Tiền tiển tiền tiên... Tiền là của chị! Ôi cuộc sống còn gì hạnh phúc hơn nữa! Cuộc đời vẫn đẹp sao! Tiền yêu mãi tuyệt ghê! Hahaha!
Bên trong một căn phòng tối tăm, bóng dáng của một anh thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế xoay, đoạn hắn đưa tay bật lấy chiếc đèn đang đặt trên bàn. Ánh đèn xanh dương nhè nhẹ hiện lên phản chiếu vào gương mặt của hắn. Đoạn hắn ta đưa tay lên vuốt mái tóc của mình, để lộ chiếc vòng tay sáng lấp lánh. Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng của hắn cất lên:
- Không ai có thể tránh khỏi hỷ nộ ái ố của cuộc đời. Điều quan trọng là họ có dám thoát khỏi cám dỗ của nó không? Sự sợ hãi và tham lam sẽ giết chết tất cả chúng mày!
Dứt lời hắn ta cười phá lên. Từng kí ức ở quá khứ hiện lên trong tâm trí làm hắn uất ức, bất giác một giọt lệ lăn dài trên gò má. Hắn ta nắm chặt tay, nghiến răng kèn kẹt. Giọt nước mắt ấy có lẽ là sự hạnh phúc khi đã trả được một mối thù nào đó? Hoặc có lẽ là sự uất ức, hận thù. Đoạn hắn ta đưa tay gạt nhẹ giọt nước mắt ấy. Sắc mặt thay đổi trở nên vui tươi, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.
Đối lập với sự yên tĩnh đến gai người ở trong căn phòng tăm tối là sự ồn ào, láo nháo ở mê cung gương. Khoảng vài phút là lại có tiếng thủy tinh vỡ vang lên. Chẳng mấy chốc những tấm gương đã bị đập vỡ đi đáng kể. Đám bạn đã có thể nhìn thấy và đến gần với nhau mà không bị ngăn cản nữa. Nhưng chỉ có điều tâm trí của họ đang rối loạn hơn bao giờ hết. Họ cứ la hét om sòm, rồi lại lăn đùng ra. Người ngoài nhìn vào thì thấy không khác gì một trại thương điên.
Lúc bấy giờ, Lộ Đào Yến vừa chạy, vừa đẩy gương. Trong cái nhìn của cô nàng lúc bấy giờ căn phòng dường như vẫn vậy. Những tấm gương vẫn không hề bị đập phá. Và điều kinh khủng hơn, hình ảnh phản chiếu bên trong tấm gương là Kim Cúc. Cô nàng ở khắp mọi nơi, giọng nói âm u, quỷ dị không ngừng vang lên:
- Trả mạng cho tao! Trả mạng cho tao!
Chạy một hồi, đoạn cô nàng ngồi thụp xuống, ôm đầu la hét trong tuyệt vọng. Từng câu từng chữ của Kim Cúc thốt ra tựa như một mũi dao đâm thẳng vào tai Đào Yến. Cô nàng la hét:
- Im đi! Mày im đi!
Còn về phía của Bạch Hoa, cô nàng khua tay chân về tứ phía, trên người là những mảnh thủy tinh nhỏ ghim chặt. Xung quanh cô bấy giờ là những nam sinh, nữ sinh đang đạp liên tục gào khóc vào mặt cô. Trên người họ là những vết bầm tím, đôi mắt cũng bị thâm một bên. Có người quần áo bị rách te tua cùng với mái tóc bị cắt nham nhở trong thảm hại vô cùng.
Tâm trạng Bạch Hoa đang hoảng loạn hơn bao giờ hết, cô nàng gào thét, đấm đá vào những kẻ phía trước. Nhưng kỳ lạ thay, cô đụng vào ai thì lại xuyên qua người họ. Đoạn cô hét lên:
- Tất cả chúng mày đều không có thật! Hồn ma không có thật! Nếu có thật thì tại sao Kim Cúc không quay về tìm tao? Chúng mày chỉ là ảo ảnh! Cút hết đi bọn yếu đuối!
Phủ Nhân đang nằm ngủ, bỗng giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy có tiếng nói vang vọng bên tai:
- Phủ Nhân ơi! Phủ Nhân!
Anh chàng nhăn nhó mặt mày vì vết thương trên lưng, cố gắng gượng dậy. Đôi ti hí dần mở to ra. Anh tá hỏa khi thấy người trước mặt của mình. Phủ Nhân trợn mắt kinh ngạc, miệng lắp bắp:
- Mà... y... mày... mày...
Trước mặt anh là một nam sinh, quần áo rách tả tơi, chân tay hắn bầm tím hết cả lên. Đoạn hắn đưa tay ra để lộ chiếc vòng sáng chói, miệng thều thào đau đớn:
- Tại sao lúc đấy mày không giúp tao? Tại sao? Mày biết hết sự thật mà, Phủ Nhân? Sao mày không nói?
Phủ Nhân ú ớ không thành tiếng, toàn thân anh cứng đờ không thể cử động, miệng cố gắng thốt lên:
- Tao... tao