Hắn vừa dứt câu, cũng là lúc màn hình máy tính trở về trạng thái bình thường. Tất cả đám bạn cũng cử động lại được. Đình Phủ Nhân sợ hãi đến run rẩy, anh khóc lóc, nhìn Gia Huy với ánh mắt đọng nước:
- Hắn... ta... hắn... ta quay lại rồi. Chúng... ta... ta... không thoát được rồi...
- Bất cứ chuyện gì. Tao cũng sẽ bảo vệ mày! Yên tâm đi! - Điền Gia Huy ôm chặt Phủ Nhân vào trong lòng, an ủi.
Võ Bích Trâm ngồi trên giường cũng run lên từng đợt, đầu óc rối loạn hết cả lên. Hiện tại cô không thể làm gì, bất lực vô cùng. Cô biết hắn ta không chỉ nói suông nên phải giữ kín chuyện này. Và cô biết chắc chắn đám bạn cũng đã đều biết chuyện này nên vội nhắn tin vào trong nhóm:
- Chúng mày đứng nói chuyện này cho ai nha! Không thì sẽ chết thật đó!
Sau đó, cô nằm xuống, phủ chăn kín người mà không tài nào ngủ nổi.
Tăng Bảo Thắng cũng đang trong trạng thái tương tự, anh không thể chợp mắt, trong đầu không ngừng nghĩ về thử thách vào đêm mai. Không biết sắp tới họ sẽ phải đối mặt với những thứ đáng sợ như thế nào?
Còn về phía Hoàng Quốc Lâm và Lộ Đào Yến. Sau khi đọc được tin nhắn của Võ Bích Trâm, Hoàng Quốc Lâm nhếch miệng, khuôn mặt lộ rõ vẻ coi thường, anh nói với Lộ Đào Yến:
- Hừ... Làm sao mà không thể nói chứ? Bên trong căn phòng đó, hắn ta có thể làm chủ. Nhưng ra bên ngoài rồi, bố anh chỉ cần búng tay là hắn bay luôn. Để anh nói với bố anh. Hắn ta cũng chỉ là con tép riu mà thôi!
Lộ Đào Yến lắc đầu, ngăn cản Quốc Lâm:
- Anh đừng làm vậy. Em chắc chắn hắn ta không nói suông đâu!
Nhưng Hoàng Quốc Lâm vẫn mặc kệ, vênh mặt gọi điện cho bố. Tiếng tut tut vang lên một hồi, rồi giọng nói của đầu dây bên kia vang lên:
- Có chuyện gì vậy con?
- Bố ơi con có chuyện muốn nói... aaa
Chưa nói hết câu, toàn thân Hoàng Quốc Lâm rung lên dữ dội. Chiếc điện thoại đang cầm trên tay bỗng bốc cháy. Toàn thân bị một luồng điện vô cùng mạnh xâm chiếm, khắp người bốc khói, đầu tóc cũng vì thế mà cháy bùng lên. Hắn ta kêu gào thảm thiết:
- Aaaaaa
Lộ Đào Yến sợ quá, vội chạy ra góc phòng, hét toáng lên:
- Cứu tôi với! Cứu...
Cô chưa nói hết câu, một tiếng nổ vang lên. Thân thể của Hoàng Quốc Lâm đã nổ tung, máu thịt văng khắp nơi bắn vào mặt, vào người của cô nàng. Cô như chết đứng, toàn thân cứng đờ, sợ hãi đến nỗi không thể di chuyển. Đôi mắt trợn trừng nhìn căn phòng đang bị ngọn lửa nuốt chửng. Đột nhiên cô bừng tỉnh, vội vã chạy ra khỏi nhà. Hét toáng lên:
- Cứu tôi với! Có ai không? Có cháy! Có cháy!
Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi. Nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, cô sợ hãi ngất lịm giữa cửa nhà. Tất cả mọi người vội vã chạy tới, tiếng bước chân vang lên ầm ầm giữa khu chung cư. Một lúc sau, xe cứu hỏa tới, họ bắt đầu hành động và cùng với sự trợ giúp của cư dân nên ngọn lửa nhanh chóng đã được dập tắt.
Sáng hôm sau, Lộ Đào Yến đã nằm trong viện. Mới mở mắt ra, thì cánh cửa phòng bỗng mở ra. Một viên thanh tra bước vào, nhìn cô nàng rồi hỏi:
- Tại sao nhà cô lại xảy ra hỏa hoạn vậy?
- Là do...
Nói đến đó cô bỗng bịt miệng lại, ậm ờ đáp:
- Tôi... Tôi không biết! Tôi không biết gì cả!
Cảnh sát nghe vậy lập tức đưa đoạn video quay ở ngoài hành lang cho cô xem, anh nói:
- Theo như chúng tôi điều tra. Trước lúc đó, cô có đi vào nhà với cậu Hoàng Quốc Lâm. Và khoảng một tiếng sau thì cô chạy ra bên ngoài với vẻ bộ dạng người dính đầy máu, vẻ mặt hoảng hốt. Và khi chúng tôi kiểm tra, đã thấy những bộ phận dang dở trên cơ thể người bị đốt cháy vương vãi khắp căn phòng của cô. Xét nghiệm cho thấy, những bộ phận đó chính là của Hoàng Quốc Lâm. Chúng tôi muốn hỏi cô một câu. Lúc vụ nổ xảy ra cô đang làm gì và ở đâu?
Lộ Đào Yến bật khóc nức nở, cô thật sự rất sợ hãi, lắp bắp:
- Lúc đó tôi mới mở cửa bước vào thì... thì. . thì thấy Quốc Lâm nghe điện thoại và đột nhiên người của cậu ta phát nổ. Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì cả... tôi hoàn toàn không biết! Huhuhu...
Vừa nói Lộ Đào Yến vừa ôm đầu khóc lóc, gào thét điên dại.
Viên cảnh sát chau mày khó hiểu:
- Làm sao anh ta lại có thể nổ tung được chứ?
Lộ Đào Yến lắc đầu lia lịa, gào khóc:
- Tôi không biết! Tôi không biết! Huhuhu. Tôi đau đầu quá! Anh đi ra đi! Anh đi ra đi!
- Sau khi cô xuất viện, chúng tôi sẽ mời cô đến sở cảnh sát để làm rõ sự việc.
Nói rồi, viên cảnh sát rời đi.
Tin tức về Hoàng Quốc Lâm, căn hộ của Lộ Đào Yến bị cháy lan tràn khắp các trang mạng. Điền Gia Huy trợn mắt kinh ngạc khi đọc được tin đó. Anh quay sang nhìn Phủ Nhân, nhỏ giọng:
- Chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp! Rất có thể Quốc Lâm đã làm gì đó rồi...
- Vậy những gì hắn ta nói đều là thật? - Đình Phủ Nhân run nhẹ hỏi.
Điền Gia gật đầu, đoạn anh đưa tay lên cằm suy nghĩ:
- Hắn ta có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào. Nhưng tại sao hắn ta bắt chúng ta chơi hết thử thách này đến thử thách khác? Không lẽ để thỏa mãn thú vui của hắn ta sao? Tao không nghĩ vậy. Rất có thể hắn ta làm là có mục đích khác.
Đình Phủ Nhân nhìn ngó xung quanh, hỏi:
- Mục đích gì chứ? Trả thù sao?
- Tao không biết. Nhưng chúng ta có gây ra tội lỗi với ai đâu phải không?
Phủ Nhân lưỡng lự một hồi rồi gật đầu. Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên. Điền Gia Huy nhận ra người gọi đến chính là Võ Bích Trâm. Anh nghe máy. Một lúc sau quay ra nói với Phủ Nhân:
- Chúng ta đi thôi! Võ Bích Trâm hẹn ở quán cà phê gần cổng trường.
Ở một quán cà phê, bên trong góc phòng, đám bạn đang ngồi thì thầm to nhỏ với nhau. Vẻ mặt ai nấy đều lộ rõ sự sợ hãi, Võ Bích Trâm nhỏ giọng:
- Hắn ta đã làm thật rồi!
Cả bọn gật đầu. Đoạn Gia Huy hỏi về Lộ Đào Yến thì Võ Bích Trâm bảo cô nàng đã gọi cho Lộ Đào Yến nhưng cô ta bảo đang mệt, không muốn nói chuyện. Điền Gia Huy nắm chặt tay, vẻ mặt khá tức giận:
- Đúng là hắn ta chưa bao giờ tha cho chúng ta! Khốn khiếp!
Tăng Bảo Thắng nhìn mọi người xung quanh, rồi nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta không thể nói cho ai chuyện này. Nhưng nếu mà lỡ có người nghe được rồi báo lại với cảnh sát thì có sao không nhỉ? Nó chỉ bảo chúng ta không được nói thôi mà? Còn có cấm mấy người khác nói đâu.
Điền Gia Huy cười nhẹ cho sự lươn lẹo của Bảo Thắng:
- Mày thử làm vậy xem có còn giữ được mạng với nó không?
Bảo Thắng bĩu môi rồi đột nhiên anh à lên một tiếng:
- À. . Hay là nói thầm đi. Kiểu mình nói thầm với người khác á. Hay nhắn tin với người khác, chắc nó sẽ không biết đâu.
- Mày thử làm vậy đi? Bất cứ bằng cách gì, nếu để chuyện này lộ ra ngoài thì tao nghĩ chúng ta không giữ được mạng sống đâu. Chúng mày nhìn thằng Quốc Lâm mà xem. Theo như đọc báo thì tao đoán, lúc đó nó đang ở bên cạnh con Lộ Đào Yến. Và chúng mày đoán xem tại sao nó bị chết?
Võ Bích Trâm ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Tao đoán với tính cách kiêu căng của nó thì khi ra ngoài rồi, bố nó bảo kê thì chắc nó không sợ gì tên đeo mặt nạ đâu. Nên có thể nó đã gọi điện bảo bố nó nhưng chưa kịp nói thì đã bị thằng kia hạ.
Điền Gia Huy gật đầu:
- Tao cũng nghĩ vậy đó. Và chúng mày thấy chưa, ở trong phòng đó mà thằng kia vẫn biết được thằng Quốc Lâm định làm gì? Chứng tỏ nó bảo theo dõi chúng ta mọi lúc mọi nơi là thật!
Tăng Bảo Thắng lo lắng hỏi:
- Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Ngồi chờ chết sao?
Điền Gia Huy thở dài:
- Giờ chúng ta phải giữ kín chuyện này, rồi đợi màn tiếp theo thôi. Chứ giờ cũng không còn cách nào khác nữa.
Đình Phủ Nhân cúi gằm mặt, lúc này anh mới chậm rãi nói:
- Tao nghe hắn ta nói... 12 giờ đêm nay sẽ có thử thách mới. Hay là chúng ta ở cạnh nhau được... không á?
Cả bọn nhìn nhau rồi gật đầu.
Màn đêm buông xuống, cả đám bạn lúc này đã ở tại nhà của Võ Bích Trâm. Bọn họ vào trong phòng cô nàng, đóng chặt tất cả các cửa, tắt camera đề phòng sẽ có ai phát hiện ra. Sau đó ngồi nhìn chiếc đồng hồ treo tường đang chạy từng vòng mà trong lòng không khỏi lo lắng. Không gian yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng nhịp tim đang đập liên hồi không ngừng nghỉ. Tiếng kim đồng hồ chạy như những hồi trống thúc mạnh vào lồng ngực của họ.
Cuối cùng cũng tới, kim đồng hồ chỉ đúng vào mười hai giờ đêm. Màn hình laptop mở sẵn bỗng phát sáng, giọng nói của tên đeo mặt nạ vang lên:
- Hahaha... bọn mày không phải tụ họp nhau đâu. Thật ra màn này cũng không có gì khó khăn cả. Và tao xin báo với chúng mày một tin mừng nha. Chúng mày chỉ cần vượt qua 2 màn nữa là sẽ được tự do thôi. Cố gắng lên nha! Đừng để như thằng Hoàng Quốc Lâm. Hư quá trời hư!
Nghe vậy, ánh mắt cả bọn len lỏi một vài tia hy vọng. Tên quản trò bắt đầu nói tiếp:
- Chắc chúng mày biết trò sự thật hay thử thách đúng không nhỉ?
Điền Gia Huy gật đầu:
- Màn tiếp theo là sự thật hay thử thách sao?
Cả bọn có chút vui mừng trong lòng. Bởi nếu trò chơi là sự thật hay thử thách thì chắc chắn tất cả sẽ chọn sự thật. Và chỉ cần nói hết ra sự thật là được. Hơn nữa kể cả đám bạn nói dối thì hắn ta có đọc được suy nghĩ của họ đâu mà biết họ đang nói dối. Như vậy thì cả đám rất dễ vượt qua vòng này. Và chỉ còn một vòng nữa thôi là họ sẽ được tự do. Nghĩ vậy ai cũng vui thầm.
Tên đeo mặt nạ vỗ tay rồi cười phá lên:
- Hahaha... đoán hay lắm... Nhưng không phải. Màn tiếp theo có tên Câm hay mù? Luật chơi rất đơn giản. Chúng mày chỉ cần chọn câm hay mù rồi thực hiện. Nếu chọn câm thì sẽ không được nói ra bất cứ từ gì, còn chọn mù thì sẽ không được nhìn. Thời gian được tính từ khi chúng mày chọn câm hay mù cho tới 12 giờ trưa mai. Đơn giản phải không?
Nghe xong, cả bọn lặng người. Chưa bao giờ họ cảm thấy gần cái chết như lúc này. Cảm giác nhạt tử thần đang đưa lưỡi hái ngay cổ của họ, chỉ cần sơ sẩy một chút thì lập tức sẽ chết. Cùng lúc đó, trên máy tính xuất hiện hai chữ "Câm","Mù". Cả bọn hiểu ý, lần lượt cầm con chuột rồi kích vào. Tất cả đều chọn mù, chỉ riêng Đình Phủ Nhân định chọn câm, bởi anh rất sợ bóng tối, anh không dám đối mặt với chúng. Mỗi lần thấy bóng tối là khung cảnh ở nơi địa ngục đó lại ập về tâm trí của anh. Điền Gia Huy thấy vậy lập tức giữ tay Phủ Nhân:
- Đừng sợ. Tao sẽ luôn nắm tay mày! Mày chọn mù thì sẽ có lợi hơn rất nhiều. Nghe tao đi!
Đình Phủ Nhân lưỡng lự rồi cũng chọn mù.
- Có năm phút để chúng mày chuẩn bị dụng cụ thực hiện thử thách này.
Ngay lập tức, cả bọn đi lấy khăn bịt mắt. Điền Gia Huy bịt cho từng người một. Cuối cùng là đến mình. Trước mắt họ bấy giờ chỉ toàn là bóng tối.
Còn về phía bên kia, Lộ Đào Yến đang nằm nhìn mấy bản tin tức về mình mà trong lòng không ngừng lo sợ. Bởi đã có khá nhiều bình luận cho rằng cô nàng đã giết Hoàng Quốc Lâm và tự phóng hỏa. Nhưng cho dù có sợ hãi hay tức giận như thế nào thì cô cũng không thể nói! Một cảm giác thật bí bách, khó chịu!