Chương 2: Món quà đặc biệt

Trò Chơi Tử Thần

Văn Nam 09-08-2023 22:00:19

Cánh cửa kính được mở ra, cả ba cô nàng bước vào trong quán. Xung quanh họ như tỏa ra một lực hấp dẫn khó cưỡng khiến ai nấy đều phải quay ra nhìn. Còn có nhiều người nhận ra hotgirl Lộ Đào Yến liền thì thầm to nhỏ với nhau. Bất giác, làn gió từ những cánh quạt thổi vào cả ba khiến mái tóc bồng bềnh, óng mượt của họ bay lất phất. Chưa hết, ông trời như muốn tô điểm thêm vẻ đẹp cho họ nên đã phái một vài tia nắng đáp nhẹ xuống mái tóc của họ. Trông tựa như ba nàng tiên nữ giáng trần. Với tính cách thân thiện của Đào Yến, cô liền nhìn mọi người cười mỉm. Sau đó cả ba đi tới một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống. Do mình là hotgirl nổi tiếng nên Đào Yến luôn cư xử tinh tế hết mức có thể. Chính điều ấy cũng làm cô không thoải mái, nhưng vì không muốn dính mấy scandal linh tinh nên cô phải chịu thôi Những người bất kể đang ngồi, đi ra hay đi vào, phần lớn đều chú ý đến Đào Yến, còn lại thì ngắm nghía vẻ đẹp ngây ngô, trong sáng của Bích Trâm. Còn Tuyết Lan thì còn mỗi cái nịt. À không vẫn có người u mê vẻ đẹp của Đàm Tuyết Lan. Nếu là các nam thần thì cô sẵn sàng, nhưng trớ trêu họ lại là những kẻ hủy diệt sắc đẹp, chúa tể nhan sắc, hơn nữa con dê còn phải gọi bằng cụ. Con dê trong lòng họ trỗi dậy có thể là do hôm nay cô nàng chọn cho mình một chiếc áo croptop trắng để khoe trọn vòng một, cộng với chiếc váy thư sinh ngắn cũn cỡn để lộ đôi chân nuột nà. Đi học thì cô khoác chiếc áo đồng phục bên ngoài, ra khỏi trường thì cởi ra. Còn hiện tại thì Tuyết Lan rất được cần ét o ét. Trong lòng cô nàng có phần ghen tị xen lẫn bực bội. Mặc dù vẻ ngoài của cô nàng cũng phải xếp hạng hoa khôi của khối, nhưng khi đứng cùng với Đào Yến và Bích Trâm lại khiến vẻ đẹp ấy bị dìm xuống, không ngóc đầu lên nổi. Tuyết Lan cố tung đòn nụ cười tỏa nắng, ánh mắt đưa tình,"nữ thần" lướt qua, nhưng tất cả đều thất bại. Các anh trai đẹp vẫn chỉ chú ý đến hai người kia. Người chỉ ngồi im cũng được chú ý, còn người làm đủ trò vẫn như không. Tính về lượt theo dõi trên các trang mạng của cô nàng cũng không phải ít. Dường như tất cả những lượt theo dõi ấy đều là nhờ dựa hơi của Lộ Đào Yến. Chẳng hạn những khi Đào Yến livestream rồi Tuyết Lan tới để quay cùng. Nói là đứng cạnh Đào Yến thì bị dìm. Nhưng với nhan sắc của Tuyết Lan cũng phải có ít nhiều người u mê trong mấy chục nghìn người coi livestream. Đào Yến bây giờ chính như là một cái cần cẩu để kéo Tuyết Lan trở nên nổi tiếng. Vì vậy ngu gì mà cô nàng lại thả tay ra chứ? Bích Trâm thì không quan tâm đến những lời khen ngợi có cánh cánh ở xung quanh. Cô nàng lấy một quyển sách trong cặp ra để đọc. Trong cuộc sống của cô chỉ có học và học. Chỉ khi đọc sách và học mới khiến cho cô cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Vẻ đẹp của cô nàng tựa như một nụ hoa mới chớm, ẩn nấp dưới những cánh hoa, không muốn vươn ra cho mọi người chiêm ngưỡng. Lại một lần nữa, Tuyết Lan vẫn không bỏ cuộc. Cô lấy cớ đi gọi trà sữa, mục đích chính vẫn là lướt qua mấy anh nam thần. Vậy mà đen đủi làm sao, đang lướt mắt đưa tình thì cô gặp đúng ánh mắt sắc lạnh của một cô gái bên cạnh anh nam thần ấy, điều đó khiến cho cô lạnh sống lưng rồi vội vã chạy về chỗ ngồi, im lặng như pho tượng, cũng không còn dám tung tuyệt chiêu nữa. Một lúc sau, nhân viên cũng mang đồ uống ra. Đào Yến cầm lấy một ly trà đào lên uống, ánh mắt dán vào điện thoại. Cả ba cứ thế chờ đợi đám bạn kia tới. Khi Đào Yến hút hết cốc trà sữa, cũng là lúc bên ngoài có một chiếc Ferrari 488 Pista đậu trước quán. Dưới cái nắng nóng gay gắt, cùng với một màu đỏ chói, khiến nó trông một ngọn lửa chiến có thể sẵn sàng thui rụi mọi thứ xung quanh. Cánh cửa xe được mở, là ba nam sinh lần lượt bước xuống. Một nam sinh cao to đen hôi nheo nheo đôi mắt, gương mặt cáu gắt: - Mẹ nó! Trời nắng vãi! Nói rồi, cả ba cùng đi vào bên trong quán "Friendship". Một nam sinh khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen cùng với đôi giày cao cổ trắng, nhìn xung quanh rồi đưa tay chỉ: - Chúng nó ở bên kia kìa! Cả ba người bạn cùng bước tới. Vừa thấy nam sinh cao to, đen hôi, Đào Yến đã chạy tới ôm chặt, thơm mấy cái vào má: - Nhớ mày chết đi được á, Quốc Lâm! Ánh mắt cau có, khó chịu của Hoàng Quốc Lâm, bấy giờ trở nên ôn nhu, hiền dịu, đoạn anh xoa đầu Lộ Đào Yến, mỉm cười: - Tao cũng thế á! Thôi ngồi vào chỗ đi. Tao có chuyện muốn nói! Cả sáu người quây quần bên một chiếc bàn tròn. Đoạn Quốc Lâm đứng dậy, lên tiếng: - Lâu rồi không gặp chúng mày, nên hôm nay gọi chúng mày ra đây một phần là để trò chuyện. Còn một phần là tao có một món quà dành tặng chúng mày. Nhưng để tí nữa tao nói cho! Lộ Đào Yến lén lườm nguýt Quốc Lâm, đoạn nghĩ thầm. - Nói thì nói mẹ đi! Lắm vẹo! Nghe Quốc Lâm nói vậy, nam sinh áo trắng liền tươi cười: - Thằng Quốc Lâm nói đúng á! Mấy tháng rồi chưa gặp nhau. Thôi giờ cứ tán gẫu đi. Tao cũng chả vội gì đâu. Đằng nào chiều nay cũng được nghỉ. Một nam sinh khác đưa tay lên chỉnh chiếc kính tròn trên gương mặt, nhẹ nhàng gật đầu. Tuyết Lan ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng của anh, bĩu môi: - Mấy tháng không gặp mà mày vẫn mọt sách vậy à? Haizz... trời nóng thế này mà lại mặc áo khoác. Cô nàng đưa tay lên vảy vảy mái tóc dài che gần hết mắt của nam sinh kia: - Còn cái mái tóc của mày nữa! Cắt mẹ nó đi! Trông ngứa mắt lắm Đình Phủ Nhân à! Nam sinh áo trắng liền ném ánh mắt về phía Tuyết Lan: - Nó mặc gì kệ nó đi mày! Cứ phải xen vào làm gì nhỉ? Tuyết Lan liền hạ giọng: - Ờ thì tao chỉ muốn tốt cho bạn bè thôi! Mày làm gì mà căng thế Gia Huy? Điền Gia Huy vỗ vai Phủ Nhân như thể bảo không phải quan tâm gì những lời Tuyết Lan nói. Rồi quay sang hỏi mọi người: - Chúng mày có khỏe không? Bích Trâm nhìn Điền Gia Huy, gật đầu tươi cười: - Tao vẫn khỏe, còn chúng mày? - Tao cũng khỏe! Điền Gia Huy cười mỉm đáp. Tuyết Lan và Đào Yến cũng gật đầu. Cả ba bắt đầu tán gẫu những chuyện trên trời dưới biển, năm châu bốn bể, nhưng chủ yếu vẫn là màn nói xấu mọi người do Đàm Tuyết Lan và Lộ Đào Yến thể hiện. Được độ ba mươi phút sau, Hoàng Quốc Lâm mới vào chủ đề chính của ngày hôm nay: - Bây giờ là món quà tao tặng chúng mày này! Còn một tuần nữa là chúng ta được nghỉ hè. Nên tao muốn mời chúng mày tới resort của nhà tao. Yên tâm! Tao bao hết! Chúng mày chỉ việc mang mỗi quần áo và đồ dùng cần thiết đi thôi. Nghe vậy xong, Tuyết Lan ồ lên một tiếng. Gương mặt Đào Yến cũng sung sướng vô cùng. Còn gì tuyệt vời hơn khi vừa đi nghỉ mát ở resort lại còn không mất một đồng nào chứ. Điền Gia Huy vỗ vai Quốc Lâm: - Khiếp! Bạn tôi đây sao? Chất quá! Hoàng Quốc Lâm nhìn anh, đắc chí: - Tao mà lại! Hơn nữa hôm nay chúng mày cứ gọi tẹt ga đi! Tao bao tất! Còn về phía Bích Trâm, cô cũng không hào hứng lắm. Bởi vì hàng mấy cái resort năm sao thuộc quyền sở hữu nhà cô. Bích Trâm tới đến phát chán rồi. Mục đích cô đi lần này cũng chỉ vì muốn ở bên bạn bè nhiều hơn. Về Đình Phủ Nhân thì không thích mấy cuộc đi chơi này lắm. Từ bé đến lớn, anh không đi chơi xa nhà quá năm mươi km. Những cuộc tham quan lớp tổ chức, anh cũng đều từ chối. Không phải vì hoàn cảnh gia đình mà vì anh thật sự sợ ở những chốn đông người. Nhưng bù được cái, anh học rất giỏi và luôn là con cưng của các thầy cô. Thấy vẻ mặt của Đình Phủ Nhân hơi buồn rầu. Gia Huy vỗ vai, nhẹ nhàng bảo ban: - Đi nha! Có tao đi cùng mà! Do là bạn thân nên Gia Huy cũng hiểu được tính cách của Phủ Nhân. Và anh không muốn Phủ Nhân cứ sợ sệt như vậy, không muốn người bạn của mình lúc nào cũng u sầu, luôn nhốt mình vào một thế giới tăm tối, cách biệt với ngoài kia. Anh muốn Phủ Nhân thoát ra khỏi được cái vỏ bọc ấy, tiếp xúc với những thứ thú vị bên ngoài nhiều hơn. Phủ Nhân cúi gằm mặt xuống, lúng túng đáp: - Nhưng... - Nhưng cái gì... đi luôn chứ! Anh em đi với nhau mà ngại cái đéo gì! Không đi tao tẩn cho trận đấy! Không phải ai cũng được tao mời tới resort nhà tao đâu! Mày phải lấy làm vinh dự chứ! Phủ Nhân chưa nói hết câu, Hoàng Quốc Lâm đã nhảy vào miệng chen ngang lời cùng với thái độ khá bực tức khiến Phủ Nhân có chút sợ sệt. - Nhân đi đi! Lâu lắm mới đi chơi với nhau một lần. Không phải sợ. Có bọn tao ở bên cạnh mà! Bích Trâm nắm lấy tay Phủ Nhân, nhẹ nhàng khuyên nhủ. - Chắc mày không được đi xa bao giờ đúng không? Vậy thì lần này đi cho biết! Mạnh mẽ lên chứ! Đào Yến mắt dán vào điện thoại, miệng mấp máy. - Hứ! Không dám đi thì... Tuyết Lan nhếch môi, buộc miệng nói. Nhưng rất nhanh sau đó, cô dừng lại khi thấy ai nấy đều đang cố thuyết phục kẻ mà cô cho rằng lập dị. Cô liền ậm ờ nói cho có: - Thì... cố gắng đi! Thấy mọi người đều đang thuyết phục mình, Phủ Nhân ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu. Đàm Tuyết Lan lườm cậu ta một cái, ngẫm nghĩ: - Thích bỏ mẹ ra còn bày đặt! Hứ! Nghe thấy mọi người đồng ý, Hoàng Quốc Lâm vui mừng như kẻ vừa nhặt được vàng, đoạn cậu khẽ nhếch miệng cười, trong ánh mắt chứa đựng đầy sự bí ẩn khó đoán. - Chúng mày nói chuyện tiếp đi! Tao đi vào nhà vệ sinh chút! Nói rồi, cậu đứng dậy, quay lưng bỏ đi, ánh mắt vẫn dán chặt vào điện thoại. - Mẹ nó! Quốc Lâm hét lớn lên, gương mặt đầy sự giận giữ khi bị ai đó đâm sầm vào mình khiến cho chiếc điện thoại đang cầm rơi xuống đất vang lên một tiếng cộp. Trước mặt cậu là một chàng trai có dáng vẻ nhỏ bé đang ngồi bệt xuống đất, đoạn cậu ta tiến tới chỗ chiếc điện thoại, đôi tay run rẩy cầm lên đang tính đưa trả Quốc Lâm thì đã bị tên cao to đen hôi kia đạp cho một cái, làm cho chiếc điện thoại lại rơi xuống đất. Hoàng Quốc Lâm tiến tới xách cổ áo của cậu lên: - Thằng chó này! Mày bị mù à! Mày có biết bố mày là ai không? Cậu ta tính đưa tay giật phăng chiếc khẩu trang trên gương mặt người phía trước. Thì Gia Huy chạy tới, giữ tay ngăn cản: - Thôi mày... nó không may mà! - Đúng đó! Tha cho bạn ấy đi! Hơn nữa điện thoại mày có hỏng hóc gì đâu! Bích Trâm cũng lên tiếng can ngăn, đoạn cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên xem xét, rồi đưa ra trước mặt Quốc Lâm. Với tính cách ngổ ngáo, Quốc Lâm không có ý định tháo khẩu trang nữa mà giờ muốn đấm mạnh một cái vào mặt cho hắn nhớ đời, thì bất chợt khựng lại. - Thôi mày ơi! Bạn ấy vô ý thôi mà! Đào Yến đang đứng xem, bất chợt ánh mắt cô liếc vào camera đang chiếu về góc mình cùng với ánh mắt của mọi người xung quanh thì vội chạy tới can ngăn. Nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp cùng với lời nói ngọt như mật rót vào tai của cô nàng, Quốc Lâm mới thả bịch nam sinh kia xuống đất. Nam sinh kia vội vã đứng dậy rồi sợ hãi chạy một mạch đi, không dám ngoảnh đầu lại. - Bình tĩnh đi mày! Kệ đi! Đào Yến vuốt lấy bắp tay săn chắc của Quốc Lâm khiến hắn như muốn rụng rời. Chỉ với một hành động nhỏ như vậy mà tựa như một gáo nước đã dễ dàng dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trong người hắn. Đàm Tuyết Lan nhìn theo bóng dáng của cậu ta mà đưa tay lên cằm nghĩ ngợi, đoạn quay sang Đào Yến: - Dáng vẻ của thằng kia quen quen nhỉ? Mà nó đeo khẩu trang nên mình không biết là ai! - Dáng người thì đầy người giống nhau! Mày quan tâm làm gì! Đào Yến quay sang chau mày đáp. Sau đó mọi người quay lại về chỗ ngồi, còn Quốc Lâm thì đi vào nhà vệ sinh. Ba cô gái ngồi trò chuyện bàn tán sôi nổi về chuyến đi nghỉ mát sắp tới đây. Nào thì sắm bộ đồ nào? Hay là mang bao nhiêu bộ quần áo?, ... Còn Điền Gia Huy thì cố gắng trấn an Đình Phủ Nhân.