- Xung quanh trống không thế này thì biết tìm kiếm ở đâu bây giờ?
Lộ Đào Yến đứng nhìn quanh phòng một lượt, cau mày bực bội.
- Tao nghĩ ở đây sẽ có vài tấm gạch nền giống tấm kia nữa. Chúng ta thử tìm kiếm xem.
Võ Bích Trâm cúi xuống nhìn từng miếng gạch nền, rồi ngẩng đầu lên nói với Lộ Đào Yến.
- Mà sau cánh cửa kia là màn tiếp theo à?
Đàm Tuyết Lan đưa mắt nhìn ba cánh cửa đang được khóa chặt trong lòng dấy lên sự tò mò. Lộ Đào Yến nghe theo Võ Bích Trâm, cúi xuống xem xét từng nền gạch, nhẹ nhàng gật đầu:
- Chắc thế!
Không chỉ riêng gì Võ Bích Trâm phát hiện ra điều ấy, mà mọi người khác cũng đang lần mò, kiếm tìm dưới những lát gạch. Không gian rơi vào trầm mặc, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên khắp căn phòng. Khoảng chừng mười phút sau, một nữ sinh đứng thẳng dậy, trên tay cầm tấm thẻ cùng với vẻ mặt vô cùng vui sướng:
- A... thấy...
- Suỵt! Đừng nói gì cả, Kim Cúc.
Bạch Hoa vội chạy tới, bịt miệng cô nàng lại, ánh mắt cô liếc những người xung quanh, rồi quay ra nhìn Kim Cúc, khẽ lắc đầu, cô nàng ghé vào tai Kim Cúc thì thầm:
- Giấu đi! Cứ giả vờ tìm kiếm. Hết giờ thì hãy lôi ra!
Nghe vậy, Kim Cúc gật đầu, đút tấm thẻ vào túi quần, rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cô nàng tiếp tục kiếm tìm.
- Tao thấy rồi!
Đình Phủ Nhân lấy tấm thẻ dưới nền gạch lên, quay sang nói nhỏ với Điền Gia Huy. Thấy bạn mình tìm thấy, Gia Huy nở nụ cười tươi, rồi cũng đưa tay lên ra hiệu giữ im lặng.
Mười phút lại tiếp tục trôi qua. Bóng dáng người thanh niên ngồi thụp xuống sàn, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi, anh liếc nhìn thì thấy thời gian đã trôi qua một nửa, điều đó khiến anh hoang mang vô cùng. Nhìn cái xác chết cháy của cô gái làm không khỏi rùng mình. Anh không dám nghĩ tới cảnh thi thể của mình cũng sẽ như vậy. Anh đã nhiều lần cố tháo chiếc vòng ra nhưng chỉ nhận lại sự thất bại. Anh đã lục tung các tấm gạch nền được làm bằng nhựa lên, nhưng vẫn không thấy. Nhìn mọi người đang tìm kiếm, trong đầu anh lóe lên một câu hỏi. Không biết đã ai tìm thấy chưa?
- Chìa khóa!
Điền Gia Huy bất ngờ thốt lên, mọi người đang tìm kiếm cũng dừng lại, hướng về phía anh. Tăng Bảo Thắng chạy tới, vỗ vai Gia Huy:
- Chìa khóa sao?
Điền Gia Huy liếc mắt ra chỗ cánh cửa gỗ, đoạn tiến tới đó:
- Tao nghĩ chìa khóa này để mở một trong ba cánh cửa kia.
Dứt lời, Gia Huy cắm chìa vào ổ khóa, vừa sát, chiếc ổ được bật tung ra. Tăng Bảo Thắng trợn mắt kinh ngạc, cùng lúc đó mọi người đang xum sụm lại để xem. Đàm Tuyết Lan mừng như nhặt được vàng, không ngừng lay người Lộ Đào Yến:
- Vậy là chúng ta thoát khỏi ải một rồi sao? Không cần tìm thẻ bài à? Tuyệt quá!
Cánh cửa được mở ra, trước mặt họ là một căn phòng, chứa đựng biết bao nhiêu là đồ đạc. Điền Gia Huy đứng nhìn một lúc, rồi cau mày, lên tiếng:
- Kho chứa đồ sao?
Nói rồi, anh đi vào bên trong. Tăng Bảo Thắng và Hoàng Quốc Lâm cũng đi theo. Bên trong tràn ngập bóng tối, chỉ có ánh sáng leo lắt từ ngoài hắt vào. Điền Gia Huy mò mẫm để tìm công tắc đèn thì không thấy đâu, có vẻ căn phòng này không có hệ thống điện.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, làm rõ những đồ vật ở ngay gần cửa, còn sâu bên trong là một màn đêm. Điền Gia Huy nhìn thấy một thùng bìa cát tông gần đó, bên trong đựng vô số đồ đạc. Anh cúi xuống lục lọi, phát hiện ra ba cây đèn pin nhỏ, bật thử thì thấy đèn sáng, rồi đưa cho hai người kia mỗi người một cái, xong xuôi ngồi xuống tìm tiếp, đoạn anh mừng rỡ thốt lên:
- Lại một chiếc chìa khóa!
- Mày thử mang ra mở cửa bên kia xem!
Tăng Bảo Thắng đứng bên cạnh, cúi xuống xem, khẽ lên tiếng. Nghe vậy, anh đi ra ngoài, mở cánh cửa bên cạnh. Và cánh cửa cũng được mở ra. Bên trong vẫn là căn phòng chứa đựng đồ đạc tương tự như bên kia. Quốc Lâm nhìn vào trong đó một lúc, rồi quay ra nói với mọi người:
- Để tao vào thử xem! Nếu có chìa khóa thì tao mang ra nha.
Nói rồi anh bước vào bên trong cùng với một thanh niên khác.
- Tao thấy một thẻ bài này!
Ở căn phòng đầu tiên, Tăng Bảo Thắng rọi đèn pin vào một chiếc bàn gỗ đã mục nát, gạt những tờ giấy ra, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng khi thấy thẻ bài, anh giơ lên trước mặt Điền Gia Huy, hớn hở.
Cùng lúc đó Gia Huy cũng tìm thấy một thẻ bài được đặt bên trong quyển sách đã cũ.
- Tao cũng tìm thấy rồi ! Nhưng chúng ta cứ giữ im lặng đã! Nếu bọn chúng biết mình tìm thấy thì gặp nguy đấy!
Tăng Bảo Thắng tính ra ngoài tìm Võ Bích Trâm, nhưng đã bị Điền Gia Huy cản lại:
- Mày đừng vội ra ngoài. Ở bên trong này an toàn hơn. Tao biết mày quan tâm tới Bích Trâm. Nhưng mày đừng lo lắng quá, tao nghĩ nó sẽ ổn thôi!
Bảo Thắng lưỡng lự một lúc rồi cũng nghe theo lời Gia Huy. Tâm trạng cả hai trở nên nhẹ nhõm hẳn đi vì họ đã tạm thời giữ được một mạng. Trong đầu Tăng Bảo Thắng hiện lên câu hỏi không có hồi đáp:
*Không biết Bích Trâm tìm thấy chưa ta?*
- Sao nó lâu ra thế nhỉ?
Đàm Tuyết Lan đứng bên ngoài, tâm trạng bồn chồn, ánh mắt chốc chốc lại liếc lên bảng thời gian đang chạy. Cực chẳng đã, cô nàng rủ Võ Bích Trâm và Lộ Đào Yến vào cùng. Nhưng chỉ có mỗi Võ Bích Trâm chịu vào, còn Đào Yến muốn đứng bên ngoài.
- Lại một cái chìa khóa! Giấu kĩ đấy!
Bạch Mai giật chiếc chìa khóa dính trên tấm cửa thứ ba. Nó được phủ một lớp sơn cùng với màu cửa. Cô nàng phải quan sát kĩ lắm mới thấy được. Bạch Mai mở cánh cửa thì thấy căn phòng này vẫn giống như hai phòng kia. Cô quay sang rủ Kim Cúc nhưng cô ấy không vào, muốn đứng bên ngoài. Bạch Mai cũng không ép, cô để lại lời nhắn rồi đi vào bên trong:
- Cẩn thận đấy! Đừng tin ai cả!
Từ bao giờ Đình Phủ Nhân đã đi vào căn phòng đầu tiên. Lúc này, bên ngoài chỉ có mỗi hai người đó là Lộ Đào Yến và Kim Cúc. Ánh mắt liếc thấy đôi tay của Kim Cúc đang giữ chặt túi quần, Đào Yến khẽ nở một nụ cười.
- Chào cậu! Mình là Lộ Đào Yến.
- Ơ... ờ... chào cậu! Mình... là Kim... Cúc
Kim Cúc gật đầu, cúi gằm mặt xuống, ngượng ngùng đáp lại.
- Cậu dễ thương ghê á! Không biết là cậu đã tìm thấy thẻ bài nào chưa vậy?
Lộ Đào Yến tiến gần Kim Cúc, mỉm cười thân thiện. Còn Kim Cúc nghe vậy, người hơi có chút giật mình. Cô nàng chưa hề quen Lộ Đào Yến trước đây nên không có gì bảo đảm Đào Yến là người tốt. Nhớ lại lời của Bạch Hoa, cô nàng lắc đầu, tay vẫn bám chặt túi quần:
- À... à... mình... chưa thấy!
Nói là vậy, nhưng nét mặt cô hiện rõ sự dối trá. Và điều ấy thì làm sao qua mắt được Lộ Đào Yến tinh ranh. Cô nàng nắm chặt lấy tay Kim Cúc, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, dịu ngọt:
- Vậy thì chúng ta cũng vào tìm kiếm đi!
Cô vừa dứt lời, ba người từ trong căn phòng của Điền Gia Huy bước ra.
- Vào trong đấy đi! Mình nghĩ là sẽ có đấy
- Thôi... mình đứng ở đây cũng được!
Kim Cúc lắc đầu, cười gượng đáp trả.
- Cậu không muốn sống sót à?
Kim Cúc gật đầu.
- Có...
Thấy vậy Lộ Đào Yến lên tiếng:
- Vậy thì vào kiếm thôi!
- Ngộ nhỡ ba người họ đã lấy hết được rồi thì sao?
Kim Cúc chỉ tay về phía đám bạn Điền Gia Huy, lên tiếng hỏi.
- Thì có thể chúng nó lấy được hết rồi. Nhưng mà có phải có một vài lá đâu, mình nghĩ cũng phải có nhiều á. Mình nghĩ bên trong vẫn còn. Nên chúng ta thử vào xem. Mau đi thôi! Thời gian không còn nhiều nữa.
Lộ Đào Yến nói vậy, nhưng Kim Cúc vẫn không tiến thêm bước nào, gương mặt vẫn cúi xuống. Cô rất muốn từ chối nhưng lại không thể thốt ra, nên Kim Cúc chọn cách im lặng.
- Nếu cậu không vào thì thôi vậy. Để mình tự vào.
Đào Yến cười gượng, rồi chậm rãi bước tới căn phòng đầu tiên. Nhưng cô nàng chỉ dám đứng ngoài cửa ngó vào cùng với ánh mắt sợ sệt, đôi chân định bước nhưng rồi lại thôi. Thấy lạ, Kim Cúc bước tới hỏi:
- Cậu sao vậy?
Đôi mắt Lộ Đào Yến đã rưng rưng, cô nàng nhìn Kim Cúc rồi lắp bắp:
- Từ nhỏ mình đã mắc chứng sợ bóng tối... cậu... cậu... có thể đi vào cùng mình... được không?
Trong lòng Kim Cúc nhói một cái khi nhớ lại những kỉ niệm đau xót. Cô nàng đã chứng kiến rất nhiều cảnh bạo lực học đường. Cô rất muốn giúp, nhưng do tính tình hiền lành, nhát gan nên cô không dám can thiệp, chỉ có thể đứng ngoài nhìn, cùng những câu nói vô nghĩa đối với những tên côn đồ, lưu manh:
- Dừng lại đi chúng mày!
- Đứng đánh nó nữa!
Và ngay trong thời điểm này, Kim Cúc rất muốn giúp Lộ Đào Yến. Chỉ là vào cùng thôi mà, chắc chắn cô có thể làm được. Kim Cúc nắm chặt tay Đào Yến như thể an ủi, rồi cùng đi vào, nhưng tay vẫn không quên giữ chặt túi quần.
- Bích Trâm! Cậu đã tìm thấy chưa vậy?
Tăng Bảo Thắng đang tính đi tìm Võ Bích Trâm thì thấy cô nàng bước ra. Anh vội vã chạy ngay tới, hỏi han. Cô nàng mỉm cười, gật đầu. Tăng Bảo Thắng cười toe toét khoe thẻ bài của mình, trong lòng thoải mái hẳn.
- A!
Bên trong căn phòng, Đàm Tuyết Lan bất ngờ thốt lên một tiếng. Không biết từ bao giờ cô đã kiếm được một cái đèn pin, sau một hồi lục lọi tìm kiếm thì cô cũng thấy thẻ bài. Nhận ra mình lỡ lời, nên cô nàng đã lấy tay vội bịt miệng, nhanh trí lấy tờ giấy phủ lên tấm thẻ.
- Gì thế mày?
Hoàng Quốc Lâm ánh mắt bực bội, đôi tay lục tung đồ đạc một cách thô bạo, thấy Tuyết Lan thốt lên, anh quay sang hỏi.
Nhìn bộ dạng của Quốc Lâm lúc bấy giờ, khiến Tuyết Lan có chút sợ hãi. Nếu bây giờ Tuyết Lan nói mình thấy thẻ bài thì phải đến chín mươi phần trăm sẽ bị tên Quốc Lâm cướp mất. Nghĩ vậy, cô nàng lắc đầu:
- À không có gì đâu! Vừa nãy tao nhìn nhầm cái hộp nhỏ kia ra con chuột nên tao giật mình đó mà.
Nói rồi cô nàng giả vờ lục lọi tìm kiếm. Còn Quốc Lâm thì bỏ tay khỏi túi quần rồi cũng tiếp tục kiếm tìm. Một vài phút sau, người thanh niên cũng bước ra ngoài với vẻ mặt vô cùng vui mừng, anh đứng cách xa những người ở ngoài, thầm đoán họ cũng đã tìm thấy.
- Mình nghĩ ở ngoài này chúng nó tìm hết cả rồi! Mình nên đi vào sâu bên trong xem.
Lộ Đào Yến cúi xuống nhìn đống đồ đạc được lục tung, quay sang nói với người bên cạnh. Kim Cúc mỉm cười, gật đầu rồi đi sâu vào bên trong. Lộ Đào Yến với lấy một chiếc đèn pin đặt trên bàn chiếu rọi khắp nơi để tìm . Và Kim Cúc cũng giả bộ lật từng món đồ đạc lên:
- A thấy rồi này!
Bất chợt Lộ Đào Yến vui mừng hét lên. Nghe vậy, Kim Cúc quay sang, rồi đi tới chỗ Đào Yến:
- Cậu thấy rồi sao? Tuyệt quá!
- Đúng á. Mà cậu thấy chưa vậy?
Đào Yến gật đầu hỏi dò. Khi Kim Cúc bước tới, Lộ Đào Yến đã tắt đèn pin, thấy lạ Kim Cúc hỏi:
- Tại sao cậu lại tắt đèn vậy?
- Để đèn sáng chúng nó thấy hết đó! Vậy thì nguy lắm!
Lộ Đào Yến ghé sát tai Kim Cúc, khẽ thì thầm. Do trong góc tối nên Kim Cúc không nhìn rõ tấm thẻ, chỉ thấy thứ Đào Yến cầm là một cái gì đó hình chữ nhật, mỏng mỏng như tấm thẻ. Kim Cúc lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vậy là cô không phải cần giấu giếm nữa rồi. Kim Cúc gật đầu:
- Mình cũng thấy rồi á! Chúng ta ra ngoài thôi!
- Đừng ra ngoài vội! Hết giờ hãy ra! Cậu còn chưa biết ai đang không có thẻ mà! Cẩn thận nó sẽ cướp của cậu đấy? Mà thẻ của cậu đâu, cho mình xem với! Mình xem có giống nhau không?
Không nghĩ ngợi nhiều, Kim Cúc đồng ý ngay lập tức lấy thẻ của mình ra. Đào Yến cầm hai thẻ bài, đặt xuống bàn, tính lấy đèn pin rọi thì giật mình khi nghe thấy Tuyết Lan gọi:
- Đào Yến ơi!
Chiếc đèn pin trong tay cô nàng rơi xuống vang lên tiếng cộp. Theo phản xạ, cả hai cô nàng quay đầu về phải cửa. Lộ Đào Yến nhớ vị trí mình đặt thẻ của Kim Cúc, liền lấy nó bỏ vào túi. Còn tấm thẻ của mình thì nhét vào lòng bàn tay Kim Cúc, miệng thì thầm:
- Cất mau đi cậu! Đừng để cho ai biết!
Gương mặt Kim Cúc đang hướng về phía Tuyết Lan, cảm nhận trên tay có một tấm thẻ đặt lên, không cần kiểm tra lại, cô nàng vội đút ngay vào túi quần. Rồi cả hai bước ra, Đàm Tuyết Lan cũng đi tới, hớn hở hỏi:
- Tao tìm thấy thẻ rồi! Chúng mày tìm thấy chưa?
Cả hai cô nàng gật đầu. Cùng lúc đó từng tiếng tít tít vang lên, rồi *rẹt* một tiếng dài báo hiệu thời gian đã hết.
Lúc bấy giờ, mọi người đều đã tập trung ở giữa căn phòng, gương mặt ai nấy đều mừng rỡ khi cho rằng họ đã thoát khỏi vòng tay tử thần. Chỉ riêng Hoàng Quốc Lâm đứng run rẩy một góc, sợ hãi không thể nói lên lời. Cũng đúng, vì anh không tìm thấy bất kỳ tấm thẻ nào!
Tiếng *rẹt* vừa ngừng, cả đám lập tức rút tấm rẻ ra giơ lên cao, đồng thanh lên tiếng:
- Tao tìm thấy rồi!
Và chính lúc ấy họ mới biết được Quốc Lâm không tìm thấy! Chưa kịp để ai nói tiếp câu nào. Màn ảnh nhỏ lập tức thay đổi, gã đeo mặt nạ vẫn ngồi đó, vỗ tay liên tục:
- Tốt! Tốt lắm! Bọn mày rất xuất sắc! Tao xin công bố kết quả của màn chơi này! Màn đầu tiên "Truy tìm thẻ bài" đã có hai người bị loại đó là Hoàng Quốc Lâm và Mai Kim Cúc.