Thái tử phi nghe thấy Dung ma ma nói Linh Đông càng ngày càng tốt hơn. Đáng nhẽ nàng lại càng phải vui vẻ cao hứng, nhưng không biết vì sao cao hứng không nổi: "Ôn Uyển mỗi ngày đều dẫn hắn ở bên người, còn để cho hắn đi theo một bên làm bạn với hoàng thượng. Nếu như lúc trở về Linh Đông vẫn còn sợ thái tử, vậy thì cũng thật là..."
Nếu là như vậy, đúng thật là Linh Đông làm kẻ bất tài vô dụng cũng không làm được rồi.
Trong lòng thế tử phi có chút tiếc nuối. Nếu cơ hội như vậy dành cho Linh Nguyên thì thật là tốt biết bao? Có thời gian chung đụng lâu, tất nhiên hoàng thượng sẽ thích Linh Nguyên nhiều hơn so với hiện tại rồi. Đáng tiếc, những điều này cũng chỉ là nếu như: "Ôn Uyển càng ngày càng xa lạ với ta rồi."
Thật ra Như Vũ cũng hiểu được tại sao thái độ của Ôn Uyển với Đông cung, đối với nàng lại càng ngày càng xa lạ. Ôn Uyển Quận chúa làm như vậy, đơn giản chính là nói cho mọi người biết, cho dù ta thu Linh Đông làm đệ tử, đó cũng là phụng chỉ mà làm. Không phải là muốn có liên quan gì với Đông cung. Trước kia là cái dạng gì, sau này vẫn là cái dạng đó. Cho nên nói, muốn chiếm tiện nghi từ trên người Ôn Uyển, thật đúng là khó khăn.
Dung ma ma không nói gì thêm nữa bởi vì bà không biết hiện tại nên nói cái gì được nữa. Nên khuyên cũng đã khuyên, đã nói, nhưng mà thái tử phi chuyện gì tốt cũng muốn dành cho trưởng tôn điện hạ. Mặc dù nói trưởng tôn điện hạ chính là hi vọng của Thái tử phi, nhưng cũng không thể một bên nặng một bên nhẹ được. Đặc biệt hiện tại Tam điện hạ còn không ở trong phủ, đáng lẽ lại càng phải đối đãi thật tốt. Dung ma ma rất lo lắng, hiện tại Tam điện hạ càng ngày càng tốt. Mà thái tử phi thật giống như càng ngày càng thiên vị. Vạn nhất nếu để cho Tam điện hạ sinh lòng ngăn cách thì thật không ổn, Dung ma ma uyển chuyển nhắc nhở Như Vũ một phen.
Như Vũ sau khi suy nghĩ liền gật gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy cũng nữ phía ngoài nói: "Thái tử phi, Ngũ điện hạ ngã bệnh rồi."
Ngũ điện hạ là nhi tử Quách thị, là hy vọng sau nhiều năm trông ngóng rốt cuộc cũng có nhi tử. Đông cung đến bây giờ có năm nhi tử. Hải Như Vũ có ba người con trai trưởng, con lớn nhất Linh Nguyên, con thứ ba Linh Đông, con thứ tư Linh Hạo. Hài tử Quách thị ít tuổi nhất, còn có một lão Nhị, nhưng phân vị của mẹ đẻ lão Nhị không cao. Là nha hoàn hồi môn của Hải Như Vũ, bằng không làm sao có thể dưới sự giám thị của Quách thị cùng Hải Như Vũ sinh ra và nuôi lớn được nhi tử, điều này cũng không phải là một nữ nhân bình thường có thể làm được. Có điều mặc dù nàng này chỉ sinh ra được một nhi tử nhưng phân vị cũng không cao. Hiện tại an phận sống qua ngày ở Đông cung cùng với lão Nhị.
Như Vũ nghe lời người tới báo xong liền phái người đi mời Trương thái y. Lúc trước nhi tử này của Quách thị là bị sinh non. Lúc ấy đã muốn được chín tháng, Quách thị đi ra ngoài tản bộ. Bị một nữ nhân trước đây Quách thị hãm hại đụng ngã. Mặc dù nữ nhân kia bị đánh chết, nhưng Quách thị lại bị sinh non, hao hết tâm tư gần như mất nửa cái mạng mới sinh được hài tử này. Nhưng mà hài tử này sau khi sinh ra thân thể thật không ổn. Cứ ba ngày hai bữa lại ngã bệnh.
Bản thân Như Vũ cũng cân nhắc suy xét lại, không hề có động tác gì, tùy ý Quách thị năm lần bảy lượt phiền nhiễu. Để xem xem nàng có thể phiền nhiễu đến lúc nào.
Kỳ Mộ đối với việc Ôn Uyển đi theo hai hài tử ra ngoài lịch lãm, trừ cảm thán Ôn Uyển cưỡng hãn cũng không nói thêm gì nữa. Đừng nói Vương phi, cho dù là hắn cũng không có cái can đảm này. Dám thả hai đứa con trai trưởng đi ra cùng một lúc. Thật sự không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
So sánh với việc hai hài tử đi ra ngoài lịch lãm, Kỳ Mộ lại hứng thú hơn đối với việc Ôn Uyển mang ba hài tử Linh Đông trồng rau. Dù sao mục đích ra ngoài lịch lãm thì ai cũng suy đoán được. Nhưng mà để cho hài tử trồng rau, lại là vì cái gì? Kỳ Mộ vẫn luôn tin tưởng, Ôn Uyển Quận chúa sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện vô nghĩa: "Người nói xem rốt cuộc là Ôn Uyển nghĩ như thế nào? Làm sao lại để cho hài tử đi trồng rau?"
Phụ tá suy nghĩ sau đó nói: "Có lẽ Quận chúa là muốn cho điện hạ Linh Đông cùng hai hài tử biết được việc đồng áng. Vương gia, bài thơ kia của Quận chúa làm quả thật không tệ." Phụ ta nhắc đến bài thơ kia chính là bài thơ Ôn Uyển nhắc đến trong "Mẫn nông nhị hành"
Chính là thời điểm Ôn Uyển cùng hài tử chứng kiến sự vất vả cực nhọc của người nông dân đã dạy hài tử đọc: "Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thấm thoát như mưa ruộng cày, Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần."
Kỳ Mộ nghe nhắc đến đó chỉ biết cười khổ: "Đáng tiếc, Ôn Uyển không muốn thu thêm đệ tử nữa. Bằng không, ta thật muốn đem hai hài tử của ta cho Ôn Uyển dạy."
Hai năm này Linh Đông biến hoá như thế nào hắn đều nhìn ở trong mắt. Thiên tư như thế nào hắn cũng không đánh giá nhiều. Tài học hay những thứ khác đều bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị giấu diếm không hiển lộ. Năm đó Ôn Uyển cũng ẩn giấu một thân tài hoa. Gần nhất đó là việc tính tình Linh Đông càng ngày càng trầm ổn, hắn nhìn liền thích. Tuy rằng hiện tại nếu so ra Linh Đông còn kém hơn hai hài tử nhà hắn, nhưng mà dựa theo cách Ôn Uyển dạy dỗ xuống, sau này Linh Đông trưởng thành cái dạng gì thì đích thực làm cho người ta không thể đoán được. Nếu về sau Linh Đông càng ngày càng xuất sắc. Còn có thêm một Linh Nguyên thông tuệ, tăng thêm trợ lực cho thái tử cũng không phải là nhỏ mà thôi.
Phụ tá đối với việc lần này cũng không có biện pháp rồi. Ban đầu sau khi Ôn Uyển thu nhận Linh Đông làm đệ tử, đã có không ít người nghĩ đưa hài tử cho Ôn Uyển dạy. Đáng tiếc Ôn Uyển Quận chúa đều cự tuyệt hết. Lý do từ chối rất đơn giản, nàng không có thời gian. Đồng thời Ôn Uyển nói một câu chặt đứt những lời mà mọi người định nói ra để thuyết phục nàng... , đó chính là sau này nàng sẽ không thu thêm bất kì đệ tử nào nữa. Nói cách khác, trừ bỏ thu nhận chính con cháu cùng họ với mình, sẽ không thu thêm người nào khác họ.
Đồng dạng hâm mộ còn có Hạo thân vương. Lúc trước ông cũng có nghĩ đến việc đem tôn tử của mình cho Ôn Uyển dạy. Đáng tiếc bị Ôn Uyển uyển chuyển từ chối. Hiện tại chứng kiến chuyện Ôn Uyển vì muốn sửa tật xấu của Minh Cẩn, lại hạ quyết tâm để hài tử trải qua nguy hiểm. Không thể không cảm thán a!
Đối với người không có kinh nghiệm mà nói. Có thể sẽ cảm thấy Ôn Uyển nhẫn tâm, hoặc có thể nói là nàng hành hạ mù quáng. Bất kể như thế nào, hai hài tử sau này nhất định là sẽ vinh hoa phú quý cả đời. Nuông chiều hài tử một chút thì có làm sao? Không có chuyện gì lại bày ra để giày vò. Nhưng Hạo thân vương là người có dày dặn kinh nghiệm ánh mắt nhìn xa trông rộng. Từ hai sự kiện này Hạo thân vương có thể đoán được, tương lai hai hài tử này nhất định sẽ không phải là hạng người bình thường. Đặc biệt là Minh Duệ, hài tử mới năm tuổi mà đã dám giết người, giết người xong mà một chút di chứng để lại cũng không hề có. Phần can đảm này không phải là hài tử nào cũng có thể có. Thành tựu của tiểu tử này trong tương lai nhất định bất phàm.
Phụ tá cũng không khỏi than thở: "Quận chúa thật không phải thường nhân." Bản thân một người làm mẹ, ai không muốn đem con mình thành bảo vật trong lòng bàn tay. Cũng giống như Vương phi, đem trưởng tôn điện hạ thành bảo bối mà đối xử. Cũng may ở thời điểm hài tử được bốn tuổi đã bị Vương gia cưỡng chế đem đến Tiền viện, cách xa hậu viện. Nếu không, còn không biết sẽ bị nuông chiều thành cái dạng gì nữa. Đáng nói chính là Quận chúa lại có thể hạ quyết tâm sửa trị hai đứa con trai. Đồng dạng là nữ nhân lại khác biệt một trời một vực.
Hạo thân vương nghe những lời này liền cười nói: "Ôn Uyển không hề dùng lẽ thường để giải quyết vấn đề. Đều nói hài tử nuôi trong tay phụ nhân sẽ bị hủy. Hiện tại xem ra, là do cách dạy mà thôi." Không phải tất cả nữ nhân đều cưng chiều hài tử. Từng có không ít tiền lệ dạy tốt trước đây. Nhưng những nữ nhân như vậy thật rất ít ỏi.
Phụ tá thở dài nói: "Đúng vậy a, trước kia vẫn nghe nói, cha xấu thì học một, mẹ xấu thì học mười, Bây giờ nhìn lại, cách ngôn cũng rất đúng."
Hạo thân vương nghe những lời này liền buồn bực. Minh Duệ cùng Minh Cẩn thì không nói đến, tư chất hai hài tử này vốn rất tốt. Linh Đông trước kia chính là đầu gỗ a, hiện tại đã thông suốt rồi, tuy nhìn trên mặt thì vẫn là như vậy. Nhưng một đôi con người tỏa sáng tinh quang vẫn không lừa được người khác. Khụ. Hạo thân vương đang suy nghĩ có nên nói chuyện với Ôn Uyển thỉnh giáo nàng một chút về phương diện nuôi dạy con nối dòng hay không. (thỉnh giáo Ôn Uyển, Hạo thân vương cũng biết là không dễ gì). Hạo thân vương nghĩ tới đây, nặng nề than thở: "Đáng tiếc, hiện tại Ôn Uyển đều trốn tránh ta."
Phụ tá nghe những lời này thì cười một tiếng. Ôn Uyển Quận chúa quả thật đúng là đang trốn tránh vương gia không sai. Quyển sách Tây Du kí kia sau khi được đưa ra ngoài, Vương gia liền để cho người ta sửa thành hí kịch. Được rồi. Nhìn thời gian nửa năm vừa qua liền thấy được, Vương gia vừa mới đánh chủ ý lên Quận chúa thì Quận chúa liền kiên quyết không tiếp chuyện. Chọc không được liền tránh, cho nên, rới xuống cục diện giống như hiện nay.
Ôn Uyển không hề biết Hạo thân vương đang xoắn xuýt. Nàng đang xem sổ sách sự vụ của ngân hàng, liền nghe đến tiếng Minh Cẩn kêu lên: "Mẹ, Mẹ, người mau tới đây a. Hạt giống của con đều bị chết hết rồi."
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một cái. Đồ ăn không thể nào bị trộm cũng không thể có khả năng bị người động tay động chân, Minh Cẩn kêu, vậy thì cũng chỉ có một nguyên nhân chính là xử lý không tốt. Chính bé đem rau cải làm chết hết.
Thời gian hơn một tháng qua, ba người bởi vì so tài xem rau của người nào trồng được tốt nhất. Cho nên, Minh Cẩn cứ quýnh cả lên. Chỉ cần rau cải của Linh Đông và Minh Duệ nhìn tốt hơn bé, là bé có thể kêu hét gần nửa ngày. Ôn Uyển đã hoàn toàn miễn dịch.
Hạ Dao hé miệng cười một tiếng: "Minh Cẩn hôm qua không nghe lời người khuyên, bón phân quá nhiều, Minh Cẩn nói như vậy rau cải có thể mau mau lớn lên. Bón phân nhiều, rau cải đều bị chết hết." Ôn Uyển đặc biệt mời một lão nông dạy ba người bón phân, bắt côn trùng, nhổ cỏ. Trong thời gian một tháng ba người đều dốc hết sức lực. Không hề kêu ca một tiếng khổ không hô một câu mệt. Ganh đua so sánh với nhau.
Ôn Uyển đến mảnh đất kia. Rau cải trong mảnh đất của Minh Cẩn đều bị vàng, vừa nhìn liền biết chết hết rồi. Minh Cẩn nhìn thành quả lao động của mình bỗng chốc không còn liền vô cùng khổ sở.
Minh Cẩn để cho Ôn Uyển nghĩ biện pháp, Ôn Uyển thì có thể có biện pháp gì? Nàng đối với việc đồng áng thật sự không hề biết. Ôn Uyển đề nghị gieo trồng lại một lần nữa. Minh Cẩn nhìn rau cải của mình hôm qua còn xanh mượt, hôm nay đều biến thành khô vàng. Vốn dĩ còn đang hi vọng ông lão sẽ có cách để khắc phục. Đáng tiếc ông lão nói rằng phân bón quá nhiều, tất cả mầm mống rau cải đều bị chết cháy hết rồi, ông cũng không có biện pháp nào để khắc phục cả.
Minh Cẩn biết không có hi vọng, đứng ở bên cạnh mảnh đất. Nghĩ đến bản thân cần cù vất vả một tháng. Nhưng lại không có được thành quả, không nhịn được liền khóc lên.
Ôn Uyển ôm Minh Cẩn đang khóc nước mắt đầm đìa. Ôn nhu an ủi: "Con xem, Tôn Ngộ Không che chở Đường Tăng đi lấy kinh còn phải trải qua tám tám chín mươi mốt kiếp nạn. Chúng ta đây mới là lần đầu tiên, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu. Lần thứ hai nhất định sẽ tốt hơn. Linh Đông, Minh Duệ, giúp đệ đệ nhổ hết mầm mống đồ ăn bị hỏng đi, xới đất xong lại trồng lại mầm mống mới." Minh Cẩn thấy bọn họ bận rộn, cũng lau nước mắt gia nhập vào đội ngũ.
Có lần dạy dỗ này, Minh Cẩn không tự động chủ trương nữa. Thỉnh thoảng còn hỏi Minh Duệ và Linh Đông. Ba huynh đệ bắt đầu trao đổi kinh nghiệm trồng rau. Ôn Uyển nhìn thấy rất vui mừng.
Rau cải của Minh Duệ và Linh Đông đã lớn có thể ăn rồi. Minh Cẩn nhìn mảnh đất của mình, vẻ mặt như đưa đám. Mẹ nói trồng trọt rất vất vả, thật là đúng như vậy!
Ôn Uyển nhìn tâm trạng Minh Cẩn như đưa đám, cười cười kéo hắn đi ra ngoài. Hướng về phía cây quả du trong viện: "Quả du trên cây đã chín có thể ăn được rồi. Mẹ để người ta hái cho các con ăn, có được không?"
Hai tháng này, ba hài tử ăn đều là lương thực phụ, căn bản tất cả các món ăn trên bàn đều lấy rau dưa làm chủ đạo, trên bàn cơm ít khi có thức ăn mặn. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng lo lắng dinh dưỡng không đủ, cho nên mỗi bữa cơm đều có một chén sữa dê. Thời gian dài, mặc dù Minh Cẩn luôn là lẩm bẩm mấy món ăn thịt kho tàu... Nhưng không dám nói với Ôn Uyển, quan trọng là bé lại càng không dám mở miệng cầu xin.
Ba hài tử trước đây đã nghe Ôn Uyển nói quả du có thể ăn, không nghĩ tới bây giờ có thể ăn. Ôn Uyển để cho người ta trèo lên hái không ít xuống dưới.
Ba hài tử nhìn quả du trong cái giỏ xách. Quả du toàn thân xanh biếc, chính giữa nhô ra một đốm nhỏ như hạt giống. Ôn Uyển chỉ vào trong chén quả du cười nói: "Bởi vì ... hạt giống hình dáng giống như đồng tiền. Cho nên mới có tên gọi này."
Sau khi rửa, Ôn Uyển lấy một quả du cho vào trong miệng, có một chút vị ngọt, thanh thanh đạm đạm nhưng tuyệt không vô vị. Ở hiện đại rất ít khi ăn được đồ ăn trong môi trường trong sạch như vậy. Quả du thật sự có rất nhiều công dụng. Vừa thanh nhiệt tiêu đàm, vừa kiện tỳ tiêu sưng, đây chính là đồ tốt khó có thể có được. Đáng tiếc hài tử lại không biết hàng, sau khi Minh Cẩn nếm thử liền không động đến nữa, Linh Đông và Minh Duệ ăn nhiều hơn chút, nhưng nhìn bộ dáng thì cũng có thể thấy bọn bé không thích ăn cho lắm.
Ôn Uyển cố ý đối nghịch cùng ba hài tử, bữa tối sẽ để cho nhà bếp làm một "Bàn tiệc quả du", Du trộn rau, bánh rán quả du, cháo quả du. Ôn Uyển ăn rất sung sướng, ba hài tử lại bày ra bộ mặt như ăn mướp đắng.
Ôn Uyển nhìn thấy bộ dáng ba hài tử ăn rất miễn cưỡng, nhưng đều ăn hai chén cháo to. Ôn Uyển rất vui mừng. Cho dù không thích, vì không để bị đói bụng, không lãng phí lương thực nên vẫn ăn. Ôn uyển gật đầu, mục đích tới thôn trang đã đạt được. Đã có thể quay trở về.
Buổi tối, vì ba hài tử tiến bộ lên nên Ôn Uyển đã hỏi xem ba hài tử muốn phần thưởng như thế nào? Minh Cẩn chảy nước miếng nói: "Mẹ, con muốn ăn thịt xiên nướng Hạ Nhàn cô cô làm. Thật lâu rồi không có ăn."
Buổi tối Hạ Nhàn làm thịt xiên nướng, trong ba hài tử có Minh Cẩn cao hứng đến khoa chân múa tay.
Minh Duệ thấy thần sắc cảu Ôn Uyển, buổi tối chờ Minh Cẩn ngủ say mới đi hỏi: "Mẹ, có phải người tính toán muốn trở về hay không?" Nhìn thần thái này, Minh Duệ liền có chín phần khẳng định.
Ôn Uyển gật đầu: "Đúng vậy, Mẹ tính toán hai ngày nữa sẽ trở về." Nàng cũng chưa nói, ngay cả Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng không đoán được, không ngờ nhi tử của nàng lại đoán ra được. Sinh được một đứa con lanh lợi như hài tử này, thật sự là rất không có cảm giác có thành tựu.
Minh Duệ mãnh liệt phản đối: "Không cần, con không muốn. Mẹ, hiện tại còn rất sớm! Hoãn lại từ từ không về vội. Con cảm thấy ở nơi này rất tốt."
Ôn Uyển ồ lên một tiếng: "Tại sao lại không muốn trở về?"
Đương nhiên nguyên nhân thật sự Minh Duệ sẽ không nói, chỉ nói thích hoàn cảnh yên bình ở nông thôn, không muốn nhanh như vậy đã trở lại kinh thành. Thấy Ôn Uyển không có đáp ứng, Minh Duệ liền đánh ra đòn sát thủ: "Mẹ, Minh Duệ mỗi lền làm tốt việc gì người cũng sẽ có thưởng. Lần này con cũng rất cố gắng làm tốt. Con cũng không muốn có phần thưởng khác, con chỉ muốn hoãn lại một tháng sau mới trở lại kinh thành. Mẹ, người xem xét xem có được hay không?"
Ôn Uyển đặc biệt khẳng định tiểu tử này không muốn trở về tuyệt đối không phải là không nỡ, tuy nhiên hoãn lại một tháng sau mới trở về, đối với nàng cũng không có ảnh hưởng lớn: "Được, hoãn lại một tháng liền hoãn lại một tháng."
Ôn Uyển cũng không suy nghĩ nhiều tại vì sao Minh Duệ lại muốn hoãn lại chưa trở về. Hiện tại Minh Duệ so với Ôn Uyển còn bận rộn hơn. Buổi sáng dậy sớm luyện công, dành nửa canh giờ buổi sáng để học tập. Xế chiều luyện cưỡi ngựa bắn cung, buổi tối luyện công. Thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi xắp xếp dày đặc. Ôn Uyển nhìn thấy liền xấu hổ.
Hạ Dao lắc đầu cười nói thầm với Ôn Uyển: "Người lớn nhà người ta nhìn thấy hài tử dụng tâm học tập liền vui mừng, ai giống như Quận chúa, lúc nào cũng lo lắng bồn chồn."
Ôn Uyển không đồng ý lắm, cho là hài tử còn nhỏ như vậy, thích hợp thả lỏng, hơn nữa còn phải học được cách thả lỏng. Khụ, đứa nhỏ lười quá cũng lo lắng, đứa lớn chăm quá cũng lo lắng. Hai đứa nhỏ này sao lại không thể bù trừ cho nhau một chút vậy a.
Minh Cẩn cảm thán: "Không nghĩ tới trồng đồ ăn cũng khó như vậy."
Minh Duệ vuốt cằm: "Sớm đã nói ba trăm sáu mươi nam nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Bảo người phải khiêm tốn, ngươi không có nghe. Ngã một cái để nhớ lâu cũng là việc tốt."
Minh Cẩn thấy Minh Duệ lạnh lùng, trong lòng buồn bực, dưới đáy lòng liền quyết tâm: "Lần này, nhất định đem đồ ăn trồng thật tốt."