Ôn Uyển biết, bản thân nàng đang ở trong một chiến trường nhìn không thấy khói thuốc súng. Cũng may nàng đã làm tốt chuẩn bị rồi. Nhưng mà, hiện tại nàng còn chưa muốn nói cho Trịnh Vương biết. Bởi vì một khi nói ra, rất nhiều chuyện cũng sẽ không xảy ra theo đúng dự đoán của nàng. Tất cả kế hoạch kia của nàng, cũng sẽ thất bại. Cho nên, chỉ đành phải ẩn nhẫn .
Đối với sự thúc ép của Trịnh Vương, Ôn Uyển hiện tại chỉ có thể tiếp tục giả ngốc, giả vờ không biết gì thôi. Cho dù mọi người đều biết chính bản thân nàng đang vờ không biết gì, nhưng mà cũng chỉ là biết. Lúc trước nàng cũng biết, nhưng mà cũng tỏ ra không biết gì. Có đôi khi giả vờ không biết gì, nhưng chỉ cần dùng thỏa đáng, cũng là một biện pháp không tệ.
Trở lại phủ Quận chúa, đã nghe nói người Tô gia đến. Lần này sau khi Ôn Uyển trở về, mấy cô nương khác đều tới thăm Ôn Uyển. Chỉ có Chân Chân cùng Tịnh Thu không tới. Tịnh Thu thì không cần nghĩ, nhưng Ôn Uyển biết Chân Chân không phải là không muốn đến, mà là không tiện đến thôi. Nàng đã sớm chịu tang xong cái người tổ mẫu hờ kia rồi. Qua năm, Thượng Đường mười tám tuổi, Chân Chân đã mười sáu tuổi rồi, nên xử lý hôn sự thôi. Lúc này cũng đã đến lúc thương lượng hôn sự của Thượng Đường cùng Chân Chân rồi.
Lúc trước Ôn Uyển ở trên thôn trang, đương nhiên là bị kéo dài đến nay. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, trên thực chất chủ nhân của nhà này, là Ôn Uyển, chứ không phải là Bình Thượng Đường. Dĩ nhiên, nguyên nhân căn bản nhất, là Bình Thượng Đường không có tiền, không có tiền thì làm sao mà cưới vợ mở mày mở mặt được.
Bàn bạc hôn sự, đương nhiên là không thể nào để cho Ôn Uyển đi. Chính nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi! Vả lại, chuyện như vậy, Ôn Uyển cũng sẽ không đi lao tâm lao lực nữa. Để cho Thượng Đường tự mình đi mời Đại phu nhân hỗ trợ, còn công việc liên quan sẽ do phụ thân hờ của nàng đi làm. Lúc này nàng còn bệnh mà, làm sao mà rảnh rỗi quan tâm đến những chuyện này. Mà nàng cũng không có lòng dạ muốn làm thế.
"Thất gia, Quận chúa nói người đi mời Đại bá mẫu đến, để Đại bá mẫu cùng biểu cữu gia đi thương lượng chuyện này, rồi định xuống ngày thành thân." Ôn Uyển hướng về phía Thượng Đường nói.
Thượng Đường tỏ vẻ ngày mai sẽ đi mời. Qua năm thì hắn đã mười tám rồi, nếu không phải bởi vì giữ đạo hiếu, sau đó lại vì thân thể Ôn Uyển không tốt, thì đã sớm nên thương lượng định ra thời gian rồi. Ở cổ đại, chỉ có thành thân, mới chính thức chứng minh ngươi đã trưởng thành. Những người khác tuổi tác không chênh lệch lắm với hắn, đã thành thân rồi, thậm chí còn có người cũng đã làm phụ thân. Cho nên, trong lòng hắn cũng có chút nôn nóng.
Đại phu nhân đối với việc Thượng Đường tới mời mình đi Tô gia thương lượng hôn sự. Cũng không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào. Nếu như Ôn Uyển mời An thị, nàng mới cảm thấy kỳ quái đấy. Đoán chừng lúc này, Ôn Uyển dự định trực tiếp lướt qua An thị, để lo liệu cuộc hôn sự này.
Ban đầu Đại phu nhân còn lo lắng, Ôn Uyển ngay cả Ngũ lão gia cũng sẽ không mời. Nhưng mà lại nghe nói tới, Thượng Đường cũng đi mời Ngũ lão gia xử trí các công việc trong lễ thành thân. Thì tâm tình mới hòa hoãn lại. Nhưng mà tình hình này, khiến trong lòng bà lại thoáng hiện ra quái dị. Tại sao Ôn Uyển lại dường như đặc biệt dung túng lão Ngũ. Chuyện đã xảy ra trong một năm này, Đại phu nhân tin Ôn Uyển chắc chắc đã biết. Nhưng thái độ của Ôn Uyển, lại giống như là không biết chuyện này vậy.
Sự quá đáng của Lão Ngũ, ngay cả người làm chị dâu như nàng đều nhìn không được. Nhưng Ôn Uyển, là người trong cuộc này, dường như cho tới bây giờ cũng không biết. Vẫn vô cùng hiếu thuận đối với lão Ngũ. Có cái gì tốt. Đều đưa cho lão Ngũ. Ngay cả lần này trở về, cũng tặng không ít đồ đến ngũ phòng. Nếu như nói, Ôn Uyển là một người nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn, không có chủ ý chỉ nghe theo người khác sắp đặt, mặc người thao túng. Đại phu nhân cũng sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng Ôn Uyển rõ ràng biểu hiện ra ngoài vô cùng khôn khéo thông minh, vậy mà vẫn dung túng lão Ngũ. Nếu như nói Ôn Uyển không có tính toán khác. Thì Quốc công phu nhân tuyệt đối sẽ không tin tưởng .
Có điều lúc này, Quốc công phu nhân cũng tràn ngập bất đắc dĩ. Tâm tư của Ôn Uyển, không có ai có thể suy đoán thấu đáo được. Ngay cả bà cũng không ngoại lệ. Điều hôm nay bà có thể làm, chính là tận lực giao hảo cùng Ôn Uyển.
Đại phu nhân đi Tô phủ, nói ra ý tứ này. Bên kia dĩ nhiên là đồng ý. Qua năm, Chân Chân cũng đã tròn mười sáu. Từ khi an bài hôn kỳ khi đến gả đi, làm sao cũng phải mất nửa năm thời gian. Chân Chân qua hết năm nay, rồi thêm một tháng nữa là tròn mười sáu tuổi. Hôn kỳ cũng phải định ra. Hai thứ nữ bên dưới cũng nên gả đi rồi. Dù sao Chân Chân cũng luôn ngăn chặn ở phía trước cũng không tốt.
Ôn Uyển bị người tới tuyên vào hoàng cung. Ôn Uyển cũng không quá thích việc gần đây vẫn luôn đi vào hoàng cung nhiều lần. Bởi vì chính nàng cũng rất rõ ràng, dù giả vờ thế nào. Một người toàn thân đều thay đổi, cũng không che dấu được. Rất dễ bị người ta tìm ra đầu mới. Chứ đừng nói chi là, những người nàng phải đối mặt đều là mấy người tinh ranh kia. Mà Hiền phi, lại càng là người tinh ranh trong những người tinh ranh.
Ôn Uyển vốn định chờ thêm một thời gian ngắn nữa mới xuất hiện lại. Cái gia đình lớn như thế cũng dễ dàng lý giải. Nhưng mà hết lần này tới lần khác Hoàng Đế lại cứ không theo ý nàng.
Hoàng Đế biết cố kỵ của Ôn Uyển , cười ha ha nói " Con cái nha đầu này, trốn trốn tránh tránh như vậy làm cái gì. Dù lan truyền đi ra ngoài, cũng là một chuyện tốt. Để cho người trong thiên hạ biết được, Uyển Nhi nhà chúng ta là một nữ tử hiếm thấy tài nghệ song toàn, võ nghệ siêu quần. Không phải là tốt sao?"
Ôn Uyển lập tức lắc đầu "Không tốt ạ, danh tiếng càng lớn thì sẽ bị hạn chế càng nhiều. Hơn nữa, những thứ đó cũng đâu có đem làm cơm ăn được." Ôn Uyển có cố kỵ của mình. Sợ chuyện này bị Hiền phi biết, lúc này nàng còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên dùng biện pháp gì làm việc. Vạn nhất bị bà ấy biết được những chuyện đã xảy ra một năm ở bên ngoài này của nàng, chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác với nàng, thậm chí sẽ ngầm hạ sát thủ. Hơn nữa, Ôn Uyển cũng không muốn kéo Yến Kỳ Hiên vào trong này. Nếu như không kéo hắn dính vào trong này, thì bất kể ai làm Hoàng Đế, thì cả đời Yến Kỳ Hiên đều sống tốt mà.
Hoàng Đế đối với ý nghĩ của Ôn Uyển, cũng có thể hiểu được. Nhưng ông có thể hiểu, là bởi vì sự từng trải và kiến thức của ông. Nha đầu này tuổi còn nhỏ, mà lại nhìn được thấu đáo như vậy. Làm sao có thể khiến cho ông không kinh hãi, không cảm thán đây. Rất khó có thể tưởng tượng được, rốt cuộc là như thế nào, mà lại khiến cho Ôn Uyển tuổi tác nho nhỏ như thế, lại có thể nhìn thấu nhiều chuyện đến vậy.
Có đôi khi Hoàng Đế thật sự rất hoài nghi, ở đằng sau Ôn Uyển có cao nhân đang chỉ điểm. Nhưng mà tra tới tra lui, cũng không tra ra được cái gì. Cuối cùng Hoàng Đế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông tha cho thôi.
Ôn Uyển phụng bồi Hoàng Đế ăn buổi trưa cơm, thấy Hoàng Đế muốn xử lý chính vụ. Ôn Uyển cũng không ở lại lâu, cùng Hoàng Đế nói một chút sự tình trong nhà. Nói rõ ràng mấy câu, liền nói với Hoàng Đế, nàng phải đi về, vẫn còn một số chuyện chưa xử lý. Hoàng Đế nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, không có chuyện gì thì ngay cả một phút đồng hồ cũng đều không muốn ngốc ở trong hoàng cung, đành gật đầu đáp ứng. Cho người đưa Ôn Uyển ra ngoài.
Ôn Uyển ra khỏi Dưỡng Hòa Điện, chuẩn bị xuất cung. Nào biết đâu rằng mới ra khỏi Dưỡng Hòa Điện không đến một lúc, đã bị thiếp thân ma ma của Hiền phi, Quách má má tới mời.
Ôn Uyển nhất định từ chối không đi. Nhưng mà vào lúc từ chối thì Hiền phi đã từ đằng xa đi tới. Trong mắt Ôn Uyển hiện lên vẻ mãnh liệt, nhưng vẫn giữ nụ cười vui vẻ trên mặt. Đi lên hành lễ với Hiền phi.
Hiền phi nhìn Ôn Uyển, một năm không thấy, vóc dáng lại cao lớn hơn không ít. Hôm nay Ôn Uyển mặc một thân cung trang đôi vạt áo bằng gấm dệt kim màu xanh ngọc thêu hoa mẫu đơn; giữa búi tóc là một đôi trâm dài khảm nạm trân châu, cài nghiêng là một chiếc trâm cài đầu bằng ngọc xanh khắc hình phượng hoàng, tai đeo đôi vòng tai dài bằng trân châu, tay mang một cái vòng tay gỗ tử đàn xen ngọc thạch anh, thắt lưng treo một khối ngọc bội bạch ngọc Lưu Vân Bách Phúc. Trang phục rất phú quý, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, vừa nhìn cũng biết là có bệnh bất túc. Nhưng mà nhìn về mặt tinh thần thì xem như không tệ.
Hiền phi nhìn Ôn Uyển, không biết tại sao. Phát hiện Ôn Uyển cho bà một loại cảm giác vô cùng quái dị, chính là chỗ giữa hai đầu mày của đứa nhỏ này, mơ hồ tản mát ra một cỗ ý vị khiến cho người ta nói không ra lời. Trong lòng Hiền phi nổi lên nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn từ ái như gió xuân thổi qua.
Đi về hướng Ôn Uyển, thân thiết nói "Ôn Uyển, con bị bệnh cả một năm. Bây giờ nhìn thấy, thì khí sắc đã khá hơn nhiều rồi. Hẳn là đã khỏi bệnh rồi đúng không?"
Ôn Uyển cười gật đầu, ra hiệu mấy cái "Nương nương, Quận chúa chúng ta nói, đa tạ nương nương quan tâm. Thân thể Quận chúa đã gần khỏe lại rồi. Lại phải điều dưỡng cho tốt nữa là được, sẽ không có trở ngại lớn."
Hiền phi rất vui mừng gật đầu "Khỏe là tốt rồi, con không biết đâu, Hoàng Thượng vì bệnh của con mà một năm này, thường xuyên sầu lo không dứt. Tổ mẫu cũng nơm nớp lo sợ theo, tuổi con còn nhỏ, nhưng lại mắc bệnh nặng như vậy, cũng khiến những trưởng bối như chúng ta đây lo lắng. Sau này, con nhất định phải thật ngoan ngoãn nghe theo lời thái y nói, uống thuốc cho thật đều đặn. Lại bảo đầu bếp nữ bên người con làm nhiều dược thiện bỗ dưỡng một chút. Nếu như đầu bếp nữ của con làm không tốt, chỗ này của tổ mẫu vừa đúng lúc có một vị đây."
Ôn Uyển cười lắc đầu "Quận chúa nói, đa tạ nương nương yêu mến. Để cho nương nương lo lắng, là lỗi của Quận chúa. Chỉ là Quận chúa đã điều dưỡng tốt rồi, sau này chỉ cần chú ý một số việc, cũng sẽ không có chuyện nữa. Sau này, cũng sẽ không khiến Hoàng Thượng và nương nương và lo lắng cho Quận chúa nữa."
Hiền phi gật đầu, hai người lại nói chuyện một lúc. Có lẽ là do Hạ Ảnh nhìn sắc mặt Ôn Uyển có chút mỏi mệt. Nên áy náy nói "Nương nương, xin thứ cho nô tỳ nhiều chuyện một câu, Quận chúa bệnh nặng mới khỏi mấy tháng, thân thể vẫn còn rất suy yếu. Không thể bị gió thổi."
Hiền phi ngược lại lại nói lời tự trách cứ mình "Cũng là ngoại tổ mẫu suy nghĩ không chu toàn. Nhìn thấy Ôn Uyển, biết được thân thể con khỏi bệnh rồi, đều vui mừng đến mức quá sơ sót rồi. Vậy thì, đi đến Hàm Phúc Cung của tổ mẫu ngồi đi, dù sao cách nơi này cũng không xa."
Ôn Uyển túng quẫn rồi, chỗ kia, đi đường cũng phải mất hơn một giờ một khắc, vậy mà bà có thể mở miệng ra nói là không có xa sao. Trong lòng nàng thật sự là hết sực bội phục. Ôn Uyển lắc đầu, bút vẽ mấy cái "Nương nương, Quận chúa chúng ta còn phải trở về phủ uống thuốc, cũng không thể tiếp chuyện nương nương nữa."
Lại nói thêm vài lời nói khách sáo, rồi Ôn Uyển liền đi theo Hạ Ảnh ra khỏi hoàng cung.
Hiền phi nhìn bóng lưng Ôn Uyển, trong lòng thoáng hiện qua nghi ngờ. Bộ dạng như vậy, bà cứ thấy có cảm giác, cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Nhưng mà đến tột cùng là lạ ở đâu, thì bà lại không nói ra được. Xem ra, phải đi điều tra thêm cho thật rõ ràng là rốt cuộc Ôn Uyển đã làm cái gì ở trên thôn trang.
Ôn Uyển ngồi ở trên xe ngựa, nhớ tới nghi ngờ trong nháy mắt hiện lên trong mắt Hiền Phi, xem ra nàng lo lắng không phải là không có đạo lý, không đến một lúc đã bị Hiền phi nhìn ra đầu mối. Sau này làm việc, vẫn phải thỏa đáng hơn một chút. Dĩ nhiên, chủ yếu nhất, vẫn là nên ít gặp nhân vật yêu nghiệt bực này mới thỏa đáng.
Ôn Uyển vừa về tới phủ Quận chúa, đã nghe Hạ Thiên đến bẩm báo nói Quốc công phu nhân đã tới.
"Tô gia đã đồng ý, chúng ta cũng đã thỏa thuận xong rồi, đã mời người tính toán thời gian, nói là mùng sáu tháng sáu là ngày tốt. Cho nên, dự định chọn ngày mùng sáu tháng sáu. Mợ cũng đã tìm người khác tính toán rồi, cũng nói ngày này may mắn, cháu xem xem như thế nào?" Đại phu nhân thương lượng. Bà cứ cảm thấy không gặp Ôn Uyển một năm, mà cả người nàng lại tỏa ra một cỗ khí thế quái dị khiến bà khó có thể diễn tả.
Ôn Uyển cầm canh thiếp, nhìn một chút. Rồi gật đầu. Mọi người đã thương lượng xong, vậy thì đương nhiên là tốt rồi. Còn có nửa năm thời gian, cũng đủ để đặt mua một phần sính lễ hợp ý.