Quyển 3 Chương 125: Hòa ( Trung )

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:07

"Đứng lên đi, các ngươi cứ tiếp tục, trẫm chẳng qua là đến nhìn xem." Hoàng đế mặt mũi hiền lành nói. Lúc này, ông thật sự chỉ muốn tới tham gia náo nhiệt. Thuận đường đến xem Ôn Uyển một chút, nghĩ thử xem Ôn Uyển sẽ có bộ dạng gì khi nhìn thấy ông. Tiểu nha đầu này, ở bên ngoài chơi đùa đến điên rồi, quên mất việc phải về nhà. Đánh xong ván cờ này, cũng nên trở về rồi. Ôn Uyển ngay lúc Hoàng đế tiến vào, liền ngẩng đầu lên. Nàng nhìn kỹ Hoàng đế, thấy khí sắc của ông ngoại Hoàng đế cũng không khác so với lúc nàng đi là mấy, liền yên lòng. Lúc trước, nàng vẫn hỏi Thuần Vương, Thuần Vương nói thân thể ông ngoại Hoàng đế cũng không tệ lắm, cho nên nàng cũng không quá lo lắng. Nhưng ngay lúc này, Ôn Uyển nghĩ tới mình ở bên ngoài gây nhiều tai họa như thế, nhưng người cuối cùng xử lý mọi chuyện giúp nàng, đều là ông ngoại Hoàng đế. Trong lòng Ôn Uyển có chút chột dạ, cho nên đối với Hoàng đế lộ một nụ cười sáng lạn. "Các ngươi tiếp tục, trẫm nhìn một chút." Hoàng đế vung tay lên, hai người lại lần nữa ngồi xuống, tiếp tục đánh hoàn ván cờ vẫn chưa xong. Hoàng đế nhìn sắc mặt Ôn Uyển có chứa chút áy náy, thấy ông còn tỏ vẻ trốn tránh, trong lòng cười mắng, tiểu nha đầu này, bây giờ còn biết giả bộ ngoan ngoãn trước mặt mình. Cũng không biết lúc trước ở bên ngoài chơi đùa điên cuồng như vậy, có nhớ đến ông ngoại của nàng hay không? Có điều nhìn bộ dáng của Ôn Uyển hôm nay, quả thật thay đổi rất nhiều. Mới một năm không gặp, cao lớn hơn lúc trước không ít. Quan trọng nhất là nhìn có tinh thần hơn rất nhiều, cả người tản mát ra sức sống bừng bừng. So với bộ dáng thâm trầm lúc trước, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Đặc biệt là đôi mắt kia, chớp chớp , tràn đầy linh khí, nhìn liền khiến người khác yêu thích. Hoàng đế gật đầu, xem ra những lời mà Thuần Vương và mấy thuộc hạ của ông báo cáo lại cũng không ngoa. Đồng thời, nhìn Ôn Uyển như vậy, Hoàng đế cũng biết, tại sao lúc ấy, tên kia lại nhìn trúng nha đầu này. Không nghĩ tới chỉ mới một năm mà nha đầu này lại thay đổi lớn như vậy. Hải lão ở bên cạnh Hoàng thượng ngây người thời gian dài như vậy, ông là người có tâm tư ổn trọng bậc nhất, nhưng khi nhìn thấy Ôn Uyển không chút để ý, còn hướng về phía Hoàng đế cười đến rực rỡ như vậy, trong lòng rất quái dị. Tiếp theo hai người lần nữa ngồi xuống, Ôn Uyển tùy ý giống như người đứng gần nàng xem đánh cờ không phải là Hoàng đế, mà chỉ là một người bình thường. Hoàng đế nhìn bàn cờ một chút, biết Ôn Uyển sẽ thua. Ôn Uyển thua, thật ra cũng không ngoài dự liệu của ông. Có yêu nghiệt hơn nữa thì cũng chưa đủ tuổi và kinh nghiệm đâu. Nhưng mà ông không muốn Ôn Uyển thua cho nên ngay lúc Hải lão định đặt quân cờ xuống, Hoàng đế lành lạnh nói một câu"Ái khanh, tại sao lúc khanh đánh cờ với trẫm, trẫm lại không thấy được kì nghệ của khanh cao thâm như vậy. Chẳng lẽ mỗi lần khanh đánh cờ với trẫm, trẫm có thể thắng đều là do khanh cố ý. Ái khanh chắc chắn rằng trẫm không thắng nỗi ngươi?" Chuyện này không thể nói nhảm được, cùng Hoàng đế đánh cờ, đầu tiên phải suy nghĩ có thể thắng hay không. Muốn thắng cũng không thể thắng quá khó xem, tốt nhất là hoà cờ. Có mấy người dám đỉnh đạc, đem quân lính của Hoàng đế giết tan rã, đánh tơi bời. Dám làm như thế, trừ phi là không muốn lăn lộn trong hoàng cung nữa. Dĩ nhiên, tình huống của Ôn Uyển quá mức đặc thù, không biết luật lệ sinh tồn này. Hoàng đế nói những lời này, ẩn ý là hiềm nghi Hải lão mắc tội khi quân. Vấn đề này, có thể lớn, có thể nhỏ a! Lớn, khi quân, hậu quả nghiêm trọng nhất là diệt tộc. Nhỏ, Hoàng thượng vung tay lên, thì chỉ là chuyện đùa. Còn phải xem thái độ của Hoàng đế như thế nào. Cho nên Hải học sĩ vừa nghe xong những lời này, tay khẽ run rẩy, quân cờ liền rơi xuống bàn cờ. Ngay lúc này ông làm gì còn tâm tư để quản bàn cờ có loạn hay không loạn, có thể thắng hay không. Hải lão phủ phục trên mặt đất, toàn thân run rẫy, hoảng sợ kêu "Hoàng thượng thứ tội. Thần sợ hãi, Hoàng thượng thứ tội." Hoàng đế vung tay lên, nói, ông cũng chỉ nói thế thôi, không có ý gì hết, sau đó liền để cho ván cờ tiếp tục. Ôn Uyển buồn bực nhìn thoáng qua Hoàng đế, đã như vậy, còn tiếp tục thế nào nữa, cả bàn cờ đều rối loạn, dù cho có tiếp tục cũng mất đi ý nghĩa ban đầu. Cho dù có đấu lại một ván nữa cũng không còn ý nghĩa gì, người đánh cờ một khi tâm tư rối loạn, không cần đánh cũng biết sẽ thua, chớ đừng nói chi bây giờ trong lòng Hải lão tràn đầy sợ hãi, làm sao đấu tiếp được. Đây rõ ràng là ăn gian. "Tiên sinh, công tử nhà ta nói, lòng của người đã rối loạn, không thích hợp để đấu tiếp ván cờ này. Ván này, nếu như tâm tư của tiên sinh không rối loạn, công tử nhà ta nhất định sẽ thua, cho nên ván này, là công tử nhà ta thua." Ôn Uyển rất thành khẩn bảo Đông Thanh biểu đạt ý của mình. "Không được, là ta tâm trí không kiên định, tâm tư rối loạn, là ta thua." Hải lão nghe Ôn Uyển nói như vậy, cảm thấy rất vui mừng. Cả hai cùng ở trước mặt Hoàng đế, nhưng đứa trẻ này lại có thể trấn định tự nhiên, phảng phất giống như đang ở nhà mình. Ở trước mặt Hoàng đế, mà không hề luống cuống. Xem xét lại mình, đã là cựu thần trong triều nhiều năm, trong hoàng cung tiến tiến xuất xuất hơn hai mươi năm, lại không có khí phách bằng một đứa bé. Đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, so ra kém, hổ thẹn a. Nếu như hắn biết thân phận thật sự của Ôn Uyển thì chắc chắn sẽ không nói như vậy. Bất kể người nào, đối với cháu ngoại của mình, dù có làm gì thì cũng là cháu của mình, làm sai thì có thể trách mắng, răn dạy, nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay độc ác, càng sẽ không động một tí là rơi đầu. Nhưng đối với thần tử, chuyện này rất khó nói, phải xem tâm tình của Hoàng đế. Ôn Uyển không sợ, đó là chuyện vô cùng bình thường, cho tới bây giờ Ôn Uyển rất được Hoàng đế cưng chìu, từ trước đến nay Ôn Uyển làm việc chưa từng cố kỵ Hoàng đế, bởi vì Ôn Uyển biết, chỉ cần nàng không chạm đến điểm mấu chốt của ông ngoại Hoàng đế, chỉ cần ông ngoại Hoàng đế còn sống, thì nàng vẫn có thể bình yên. "Nếu không thì xem như ván cờ này hòa đi." Hoàng đế ha hả cười to, dường như xem đây chỉ là sự cố. Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, lời này vừa nói ra, thì ván cờ này chắc chắn sẽ hòa. Ôn Uyển nghe xong những lời này, đương nhiên biết lúc nãy ông ngoại Hoàng đế nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý. Mặt mũi Ôn Uyển lập tức tràn đầy hắc tuyến, tức giận trợn mắt nhìn Hoàng đế một cái. Hoàng đế nhìn bộ dạng tức giận của Ôn Uyển, một đôi mắt to xoay tròn ( nhanh như chớp ), mặc dù nhìn là biết nàng đang tức giận, nhưng nhìn vào lại làm cho người khác vui mừng không dứt. Hoàng đế cười, trước kia nha đầu này sao dám có lá gan này, tối đa cũng chỉ cúi đầu, mất hứng bĩu môi, không lên tiếng. Không nghĩ tới mới một năm không gặp, không chỉ vóc dáng cao lớn không ít, ngay cả lá gan cũng lớn lên không ít. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển tức giận, bộ dáng núc ních , cười ha ha. Hải lão còn lại là lau một thân mồ hôi lạnh, đúng là thiếu niên vô tri. Nếu như không phải vô tri, làm sao dám bày sắc mặt cho Hoàng đế xem, còn dám trừng Hoàng thượng, không muốn đầu rồi. Bất quá nhìn Hoàng đế cười ha ha, cũng không tức giận, còn một bộ dạng rất đắc ý, thật giống như hai người rất quen thuộc, mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều, trong miệng xưng Hoàng thượng làm chủ. Thật ra thì chính hắn cũng biết, Ôn Uyển có thể cùng hắn đánh đến bước này, hắn đã thua. Nếu như hai người đơn phương tỉ thí kỳ nghệ, hắn có khả năng mạnh hơn một bậc. Nhưng mà nếu như so về tuổi tác, kém hơn đến năm mươi a. Hắn so với Ôn Uyển nhiều hơn năm mươi năm thời gian, những điều này đều là kinh nghiệm a. Cho nên Hoàng đế phán hoà, hắn một chút dị nghị cũng không có. Được miệng vàng lời ngọc, rủ xuống hoà âm. Mặc dù trong lòng mọi người tràn đầy nghi hoặc, nhưng mà tất cả mọi người đều suy nghĩ như Hải lão, cho dù là hoà, cũng thật sự nổi danh. Ai cũng rối rít khen ngợi, ca tụng Ôn Uyển là một thiếu niên thiên tài trăm năm khó gặp. Sau khi công bố kết quả, Hoàng đế giữ Ôn Uyển lại đánh cùng mình một ván cờ. Hải lão đang ở bên cạnh. Trong lòng Ôn Uyển còn có chút tức giận Hoàng đế loạn nhúng tay, nên nàng không hề nương tay khi đánh cờ cùng Hoàng đế. Đem Hoàng đế giết đến không có chút lực chống đỡ. Hoàng đế nhìn bộ dạng tức giận của Ôn Uyển, bộ dáng kia, chân chính là tức giận không chỗ phát, cuối cùng không còn cách nào khác cũng chỉ có thể phát tiết trên bàn cờ. Hải lão thấy Ôn Uyển một chút cũng không cố kỵ mặt mũi của Hoàng đế, ông muốn nhắc nhở nhưng lại không có lá gan này. Mỗi khi nhìn thấy Ôn Uyển đi bước kế tiếp, trong lòng ông liền nhảy lên một cái, so với chính ông đánh cờ còn khẩn trương sợ hãi hơn. Tống Lạc Dương ở phía sau, cúi đầu. Hắn biết Hoàng đế rất sủng ái Ôn Uyển, cho dù giết quân lính Hoàng đế tan rã, cũng không có quan hệ gì. Cho nên hắn cũng không lo lắng. Hải lão càng xem, cái trán đổ mồ hôi càng nhiều. Ôn Uyển thấy vậy cũng không nhẫn tâm, để cho cung nữ bên cạnh cầm khăn lông cho ông lau. Hoàng đế nhìn bộ dạng Hải lão xuất mồ hôi trán, muốn nói lại không dám nói, bộ dáng lo lắng không dứt, cho nên nói "Ái khanh nếu mệt mỏi, liền xuống dưới nghỉ ngơi đi!" Tống Lạc Dương lui ra cùng với Hải lão. Ôn công công bảo mấy cung nữ, thái giám đều đi xuống, cho nên trong đại điện chỉ còn lại bốn người Đông Thanh , Ôn công công, Hoàng đế và Ôn Uyển. Bọn người Ôn Uyển đi ra ngoài, an toàn. Thấy Hoàng đế tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn nàng. Trong lòng Ôn Uyển chột dạ, nhưng cũng biết nếu bây giờ nàng nói chuyện nghiêm túc với Hoàng đế, nhất định sẽ bị phê bình gay gắt. Vì vậy Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi, thẳng tắp nhào vào ngực Hoàng đế, ôm cổ Hoàng đế, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trên mặt Hoàng đế cọ xát tới lui, làm nũng với Hoàng đế. Ôn Uyển kỳ vọng làm nũng có thể tránh được việc bị trách mắng. Thật ra thì Hoàng đế cũng sẽ không khiển trách nàng, là Ôn Uyển cảm giác mình ở bên ngoài chơi đến điên rồi, không muốn về nhà, trong lòng chột dạ. Hoàng đế thấy Ôn Uyển làm nũng với mình, tỏ vẻ thân mật, trong nội tâm rất thỏa mãn. nhưng vẫn vỗ nhè nhẹ lưng Ôn Uyển , cười mắng: "Ngươi, tiểu nha đầu này, không tiếp tục giả vờ u mê nữa sao, thấy mọi người đi hết sạch, không sợ bị nhận ra nữa, lúc này mới cùng ông ngoại khoe mẽ." Ôn Uyển nghe vậy, lại dùng mặt của mình cọ xát với mặt của Hoàng đế, bộ dáng kia giống như bộ dạng của mèo con dịu dàng ngoan ngoãn, khiến người khác hài lòng. Hoàng đế vẫn cố ý bày ra khuôn mặt nghiêm túc, nói " ở bên ngoài chơi vui vẻ như vậy, cũng không nguyện ý về nhà. Có phải đến ông ngoại cũng bị ngươi quăng đến sau ót rồi hay không?" Ôn Uyển híp mắt híp mắt cười, biểu thị cái nhà kia, nàng có trở về hay không cũng không sao cả. Nhưng mỗi ngày, nàng đều nhớ đến ông ngoại Hoàng đế, mỗi ngày đều nhớ thương thân thể của ông ngoại Hoàng đế. Mới vừa rồi nhìn khí sắc của Hoàng đế tốt như vậy, nàng mới yên tâm đây này! Ôn Uyển tỏ vẻ, đây là ý nghĩ chân thật nhất của nàng. Hơn nữa, mỗi ngày nàng đều hỏi Thuần Vương, biết thân thể ông ngoại Hoàng đế rất tốt, mới yên tâm. Vẻ mặt lo lắng của Ôn Uyển mới vừa rồi, Hoàng đế tự nhiên là nhìn ở trong mắt, nhưng vẫn giả vờ tức giận, mắng "Cũng biết phải dụ dỗ ông ngoại vui vẻ, còn nửa tháng nữa là phải trở về rồi. Ở bên ngoài chơi đùa điên cuồng như vậy, nhưng đừng đến lúc đó lại không muốn trở về." Ôn Uyển đương nhiên biết, một năm đã là cực hạn, còn muốn nhiều hơn nữa, tuyệt đối không có khả năng. Hoàng đế ông ngoại đã thực hiện lời hứa của mình, chính nàng cũng phải nói được làm được. Ôn Uyển vô cùng biết điều mà tỏ vẻ ngoan ngoãn, hết một năm kỳ hạn, nàng nhất định sẽ biết điều mà trở về. Hai ông cháu nói một hồi lâu, thấy thời gian cũng không còn sớm, Hoàng đế liền thả Ôn Uyển trở về.