Quyển 4 Chương 193: Triệu Vương bị giam ( thượng )

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:06

Triệu Vương nhận được tin tức, biết Ôn Uyển không chết, hắn tức giận đến mức la hét kêu gào trong Vương phủ. Như thế mà cũng không giết đươc đứa yêu nghiệt kia: "Ta không tin, ta không tin giết không được đứa yêu nghiệt kia. Ta nhất định có thể sửa được mệnh. Ngôi vị Hoàng Đế thuộc về ta, không ai cướp đoạt được." Lúc Triệu Vương đang tìm đến Giác Không đại sư, Giác Không đại sư phê một quẻ cho hắn, chứng thực mệnh của hắn quả thật đã bị sửa lại, cũng là hắn cầu Giác Không đại sư làm phép để đổi lại mệnh. Nhưng mà bây giờ, bây giờ tất cả đều thành vô ích rồi. Không, hắn có chết cũng không từ bỏ ý định, hắn là Hoàng Đế, hắn mới là Hoàng Đế tương lai. Lúc hừng sáng, Ôn Uyển tỉnh lại, nhìn căn phòng xa lạ vô cùng mộc mạc, ngoại trừ có một cái bàn và vài cái ghế dựa còn lại cũng không có gì cả. Có điều căn phòng rất sạch sẽ, không có một chút tro bụi. Ôn Uyển nhìn kinh văn và tượng Phật điêu khắc trên vách tường, nên nàng suy đoán hiện tại có thể mình đang ở trong chùa. Trịnh Vương thấy Ôn Uyển đã tỉnh lại, rốt cục cũng yên lòng: "Uyển Nhi, Uyển Nhi cháu đã tỉnh rồi. Có cảm thấy không thoải mái ở đâu hay không." Ôn Uyển nhìn bộ dáng tiều tụy của Trịnh Vương, trong lòng áy náy "Cậu, cháu lại khiến cậu vất vả rồi. Ôn Uyển thật là bất hiếu." Trịnh Vương hơi nhức nhối trong lòng: "Làm sao cứ nói lời nói ngốc nghếch thế chứ. Cháu nghỉ ngơi cho thật nhiều, dưỡng tốt thân thể mới là chuyện chính." Ôn Uyển ngoan ngoãn gật đầu. Trịnh Vương thấy Ôn Uyển quả thực ổn rồi, lúc này mới đi ra ngoài. Hạ Dao bưng nước vào tắm rửa cho Ôn Uyển. Ôn Uyển hỏi Hạ Dao, Hạ Dao sợ Ôn Uyển bị dọa, nên chỉ hàm hàm hồ hồ không trả lời. Ôn Uyển biết, khẳng định là không phải chuyện gì tốt: "Nói đi, đừng gạt ta? Bây giờ ngươi không nói, thì ta trở về cũng biết. Sớm muộn gì cũng đều biết, dấu diếm một lúc nhất thời có ý nghĩa gì đâu." Ôn Uyển nghe nói mình bị yểm tà thuật, hôn mê mất ba ngày ba đêm, là Giác Ngộ đại sư cứu mạng của nàng thì rùng mình một cái, có chút không tin. Làm sao có thể chứ, năm đó vị đồng nghiệp kia đang sống sờ sờ mà bị niệm chết ở Đại Hùng bảo điện. Còn nàng thì sao lại đúng lúc ngược lại, lại được niệm cho sống lại. Chẳng lẽ là người nàng phẩm chất quá tốt, Phật tổ không đành lòng nàng cả hai đời đều mất sớm, cho nên đã cho nàng cơ hội một lần nữa. Coi như là Giác Ngộ đại sư cứu nàng, nhưng mà Ôn Uyển có một loại sợ hãi bản năng với Hoàng Giác Tự. Cho nên, tắm rửa xong Ôn Uyển lập tức phân phó, dùng xong đồ ăn sáng nàng đi tạ ơn Giác Ngộ đại sư rồi trở về, phải mau mau đi về, nàng không muốn nán lại ở chỗ này nhiều thêm một giây nào cả. Vừa mới phân phó xuống, đã nhìn thấy Trịnh Vương tới. Ôn Uyển tỏ vẻ mình không có chuyện gì, muốn đi cám ơn Giác Ngộ đại sư. Nhưng Trịnh Vương nói Giác Ngộ bế quan nhập thiền rồi. Trịnh Vương chần chờ một chút mới nói: "Ôn Uyển, Giác Ngộ đại sư nói, người thực sự cứu cháu không phải là ông ấy, mà là một người hoàn toàn khác. Cậu đang suy nghĩ, rốt cuộc là loại kỳ nhân gì, so ra có thể hơn cả Giác Ngộ đại sư đây" Thật ra thì điều Trịnh Vương càng muốn hỏi chính là, có phải là sư phụ của Ôn Uyển hay không. Ôn Uyển nhìn hiểu được ngụ ý trong mắt Trịnh Vương, lắc đầu nói: "Cháu cũng không biết." Những người khác không biết, bản thân nàng còn không biết sao? Cái sư phụ gì đó ở đâu ra chứ. Trong phủ Đại tướng quân, Bạch Thế Niên mở mắt, nhìn thấy tổ mẫu ngồi bên giường rơi lệ, trong phòng cũng tối tăm mờ mịt. Trên mặt bàn bên cạnh, đặt một ngọn đèn dầu bằng đồng thau, ngọn đèn dầu thê thê lương lương lung la lung lay, tiếng khóc bi thương rõ ràng đến dọa người. Bạch Thế Niên muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện thân thể mình mềm nhũn, dậy cũng dậy không nổi, kinh hãi nói: "Tổ Mẫu, cháu làm sao vậy?" Mặc dù nói mấy ngày nay hắn ngã bệnh, nhưng cũng không suy yếu đến nước này, chuyện gì đây. Bạch lão phu nhân gạt lệ nói "Thái y nói cháu bị gió lạnh ngấm vào người, nên bệnh tình nặng thêm. Cháu đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, cháu phải cố gắng điều dưỡng cho tốt đi, thái y nói nhất định phải điều dưỡng cho thật tốt đấy, không được giống như trước đây, càng không được đổ thuốc đi." Bạch Thế Niên cho rằng bệnh của mình không quá quan trọng, nên trước đây khi bị bệnh, hơn phân nửa thuốc cho hắn đều đổ đi. Lúc Bạch lão phu nhân tới mới biết được, cho nên, sau đó cũng là Bạch lão phu nhân nhìn chòng chọc tới khi hắn uống hết thuốc. Bạch Thế Niên không lên tiếng, chờ khi nhìn thấy Đinh thị bưng thuốc tới. Mặt hắn đen như đáy nồi: "Tổ mẫu, cháu đã nói không cần nữ nhân này, bà nhanh đuổi nàng ta về Đinh gia cho cháu đi. Tổ mẫu, cháu đã nói rồi, cháu sẽ không nạp nàng ta làm thiếp. Bà cũng không cần làm chậm trễ cả đời này của nàng." Bạch lão phu nhân quở trách nói: "Cháu nói lời nói ngu ngốc gì vậy, hiện tại đã nạp làm thiếp rồi sao có thể trả về. Bên cạnh cháu cũng không có người biết ấm biết nóng (*). Tổ mẫu còn đang nghĩ, nếu Hoàng Thượng thật sự cho cháu đến biên quan, thì bà sẽ cho nàng ta đi cùng cháu đấy!" (*)biết ấm biết nóng: ý chỉ người hiểu chuyện Lời Bạch lão phu nhân vừa dứt. Đinh thị không thể nói gì run rẩy một chút, trên mặt nàng ta lóe lên sự hoảng sợ. Bạch Thế Niên thấy rất rõ ràng, hắn biết Đinh thị căn bản không muốn đi. Nữ nhân như vậy, ngay cả một cọng tóc của Thanh nhi cũng không bằng: "Tổ mẫu, người yên tâm, cháu sẽ không để cho huyết mạch của mình bị đoạn tuyệt. Chờ hết ba năm cháu để tang cho Thanh nhi, tròn ba năm cháu sẽ nạp một phòng thiếp thất lưu lại huyết mạch." Bạch lão phu nhân nghe vào trong tai, trong lòng không biết là tư vị gì. Vậy là cháu trai đã hạ quyết tâm, không lấy vợ nữa. Bà vốn định quở mắng một trận, nhưng thế nào cũng không nói ra miệng được. Mà Đinh thị nghe thấy lời này, bát thuốc trong tay đã đổ ụp xuống. Bạch lão phu nhân lập tức biến sắc mặt, đuổi Đinh thị đang ủy ủy khuất khuất ra ngoài. Nhìn về phía Bạch Thế Niên khẽ thở dài: "Sao cháu lại là một đứa ương ngạnh như vậy. Nữ nhân kia có gì tốt? Không phải chỉ là một cung nữ à." Bạch Thế Niên không lên tiếng, chuyện hắn đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Bạch lão phu nhân biết tính tình ương bướng của hắn, cũng không nói gì nữa. Trịnh Vương cưỡi ngựa, Ôn Uyển nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi không chịu nổi của hắn thì rất đau lòng: "Vương gia, Quận chúa nói đường còn rất xa, mời người lên xe ngựa ngủ một chút, mỗi ngày người cứ lao lực như vậy, thân thể làm sao chịu nổi ạ!" Trịnh Vương cười từ chối, hắn đâu có mảnh mai như vậy. Vì thế Ôn Uyển lại cảm thấy có chút thất bại. Đi được nửa đường, thì lại xuất hiện chuyện Ôn Uyển gặp phải lần trước. Một mũi tên nhọn phá không bắn về phía Trịnh Vương, Trịnh Vương nghiêng người né qua một cái, đoàn xe lúc gặp thích khách cũng không có một tia bối rối. Sau khi Trịnh Vương đi ra ngoài, nhìn thấy mũi tên trên thân ngựa, lộ ra một nụ cười khinh thường, nói với đoàn quân thị vệ bên cạnh nói: "Giữ lại một người sống, còn những người khác thì giết hết toàn bộ." Hắn còn lo lắng bọn họ không đến, giờ thì đến rồi, đúng lúc lắm, hắn sẽ diệt sạch. Trịnh Vương dẫn theo thị vệ tinh nhuệ tới, và những người Hoàng Đế cho cũng đều tinh nhuệ, nếu không thì Ôn Uyển phải thắp nhang cầu xin rồi. Xe ngựa dừng ở trên đường, qua gần nửa canh giờ, mới có người trở lại phục mệnh (*): "Bẩm Vương gia, đã giết hết toàn bộ thích khách. Vương gia, không phải chúng thuộc hạ không giữ lại người sống, mà vì những tên thích khách kia đều là tử sĩ, toàn bộ đã tự vẫn." (*)phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh Ôn Uyển ở bên cạnh tựa như than thở tựa như cảm khái nói: "Cậu thật là lợi hại. Nếu cháu cũng lợi hại giống cậu vậy, thì lần trước cũng sẽ không chật vật như vậy rồi. Cháu so với cậu, đó chính là chênh lệch như ánh sáng le lói và ánh sáng trăng rộng lớn a!" Nếu người bên cạnh nàng cũng lợi hại như thế, thì đâu có nơm nớp lo sợ mấy ngày chứ. Ôi, cái này chính là chênh lệch a. Trịnh Vương nghe lời khen ngợi này, vừa buồn cười vừa tức giận: "Cháu đấy, nha đầu này, điều này cũng có thể so sánh à. Cháu có điểm mạnh của cháu là được rồi. Cậu có hôm nay, cũng đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ mới có được. Ôn Uyển không cần biết những thứ này." Ôn Uyển gật đầu: "Vâng, phải nhìn đến điểm mạnh của mình, giấu đi điểm yếu của bản thân. Chỉ là, cậu vẫn là người Ôn Uyển sùng bái nhất, trên đời này không có người nào lợi hại hơn cậu cả." Trịnh Vương biết Ôn Uyển cố ý nói như vậy, là để xóa đi bực mình ở trong lòng hắn. Có điều, không có ai không thích nghe lời khen cả, hơn nữa còn là lời khen phát ra từ trong lòng Ôn Uyển. Vì thế tâm tình Trịnh Vương rất tốt. Lúc vào hoàng cung, Ôn Uyển rất là lo lắng: "Cậu, bọn họ có thể cũng dùng loại biện pháp ác độc này với cậu không?" Không đối phó được với nàng, bọn họ có thể nào quay đầu đối phó Trịnh Vương hay không? Nếu như nói thích khách khiến cho Ôn Uyển sợ hãi, vậy thì chuyện lần này lại khiến cho Ôn Uyển cảm giác sự hoảng sợ cùng cực. Đối với chuyện mình không biết trước được, mọi người luôn mang một phần kính sợ và sợ hãi. Huống chi những chuyện bản thân Ôn Uyển đã trải qua cũng đủ kỳ lạ rồi. Trịnh Vương thấy vẻ mặt Ôn Uyển hiện lên đầy sự lo lắng, thì cười nói: "Không cần lo cho cậu, cho dù hắn có muốn thì cậu cũng không cho hắn cơ hội lần nữa." Ôn Uyển bị đưa về Vĩnh Ninh Cung, còn Trịnh Vương đi thẳng đến Điện Dưỡng Hòa. Ôn Uyển có chút bất an, muốn đi Điện Dưỡng Hòa nhưng Hạ Dao cũng không cho nàng đi: "Quận chúa, đây không phải là lúc người đến đó." Ôn Uyển cúi đầu xuống, một lúc sau, lại xoay người đi đến thư phòng, nhưng cũng không làm cái gì cả, mà chỉ ngồi ngẩn người trước bàn sách. Là do nàng kiêu ngạo, nàng cho rằng Triệu Vương sẽ bức vua thoái vị hoặc là sẽ giết cậu, lấy sự hiểu biết của nàng về ông ngoại Hoàng Đế và cậu, thì cũng không có việc gì. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, Triệu Vương lại có biện pháp như vậy, suýt chút nữa nhìn bản thân mình bị mất mạng rồi. Hạ Dao bưng cháo tổ yến tới, sau khi Ôn Uyển ăn xong, vẫn mặt ủ mày chau. Hạ Dao ở bên cạnh khuyên nhủ: "Quận chúa, trong hoàng thất kiêng kỵ nhất chính là yểm thuật (*). Lần này Hoàng Thượng nhất định sẽ nghiêm trị Triệu Vương. Quận chúa, người không cần lo lắng." (*)yểm thuật: tà thuật yểm bùa Ôn Uyển mặt ủ mày chau nhìn quân cờ không cách nào đặt xuống được ở trên tay. Nàng không phải băn khoăn Triệu Vương tốt hay không tốt, Trịnh Vương nói sẽ không cho Triệu Vương có thêm cơ hội, vậy thì khẳng định nói được sẽ làm được. Điều khiến nàng rầu rĩ hiện tại chính là lão hòa thượng kia nói có lánh ngoại kỳ nhân cứu nàng là có ý gì? Một người thoáng hiện lên trong đầu Ôn Uyển, chính là Bạch Thế Niên. Ôn Uyển vội vàng bóp chặt cái cớ này lại, cũng không cho mình nghĩ về cái đề tài này nữa. Nàng cầm bút, không ngừng viết tĩnh, tĩnh, tĩnh. . . . . . Hoàng Đế biết được nhân quả trước sau, trên mặt không có tức giận, cũng không có bi thương, ông vô cùng bình tĩnh cho người đi tuyên gọi Triệu Vương. Triệu Vương vừa vào hoàng cung, đã thấy Hoàng Đế ngồi ở trên giường nhỏ nhắm mắt dưỡng thần, cho dù nghe thấy tiếng bước chân, cũng là không mở mắt. Triệu Vương từ nhỏ tới nay, chính là báu vật trong tay Hoàng Đế. Cho dù hắn làm sai nhiều chuyện hơn nữa, sau đó Hoàng Đế cũng chỉ khiển trách rồi kiên nhẫn dạy dỗ. Nhưng lần này, Triệu Vương nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hoàng Đế, thì sự khủng hoảng trong lòng càng nhiều. Nhưng là, hắn cũng không mất đi chừng mực, vẫn rất tỉnh táo nói: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Hoàng Đế lúc này mới mở mắt ra: "Đứng lên đi!" Nhìn đứa con trai khí vũ hiên ngang đứng ở trước mặt, đứa con trai mà ông hao tổn tâm lực nhiều nhất, đứa con trai ông đã từng yêu thương nhất. Ông bỗng hoảng hốt trong chớp mắt. Hoàng Đế trở giọng cười nhạo nói: "Vạn tuế à? Có đứa con trai bất tài như ngươi vậy, trẫm có thể sống lâu hơn một ngày, cũng đã là ân đức của ông trời rồi." Triệu Vương nghe thấy lời nói ấy, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Phụ hoàng, nhi thần không dám gánh lời nói nặng như thế của Phụ hoàng." Hoàng Đế đến bây giờ, cũng không muốn nói bất cứ cái gì nữa. Ông vung tay lên, một người bước đến. Hoàng Đế nhận lấy đồ vật người kia dâng lên, vứt lại cho Triệu Vương xem, vật kia, chính là ngày sinh tháng đẻ của Ôn Uyển, phía trên còn tràn ngập phù chú.