Thuần Vương nhìn thấy bộ dạng Ôn Uyển như thế, ngược lại lại đưa lễ vật lên. Tất cả hạ nhân cũng bị Trịnh Vương cho lui ra ngoài, rồi hắn tự dẫn bọn họ đến thư phòng, Thuần Vương kéo theo Yến Kỳ Hiên và Ôn Uyển cùng Trịnh Vương vào thư phòng nói là muốn bình luận một bộ chữ tốt, Ôn Uyển theo Trịnh Vương đi vào buồng trong. Yến Kỳ Hiên thấy vậy cũng vừa muốn đi theo, thì lại có người bưng trà tới, mọi người ai cũng uống đều không có việc gì, chỉ có Yến Kỳ Hiên uống xong một lát liền nhắm mắt bất tỉnh.
Trịnh Vương ở một bên giải thích: " Trà này có thể khiến cho nó mê man khoảng nửa khắc đồng hồ, không ảnh hưởng đến thân thể của nó đâu, Thuần Vương cứ yên tâm." Thuần Vương nhìn hai cậu cháu trước mặt, nhìn thật không quen mắt mà.
Trịnh Vương xin lỗi một tiếng, rồi dẫn Ôn Uyển đi vào buồng trong. Kéo Ôn Uyển tới trước mặt hỏi " Ôn Uyển, cháu nói cho cậu biết, trong thư cháu nói Giác Ngộ Đại sư phê mệnh cho cháu, nói cháu là người có phúc trạch thâm hậu sao. Có thật vậy không? Thiên chân vạn xác [chắc chắc 100%] đấy chứ?"
Ôn Uyển nhìn thần sắc nóng vội hừng hực của hắn, tuy cảm thấy rất kỳ quái nhưng vẫn gật đầu. Trịnh Vương lại hỏi tiếp đến chuỗi phật châu trên tay thật sự là vật thiếp thân của Giác Ngộ Đại sư, vật mà ông ấy đã mang theo niệm hơn vạn cuốn kinh đấy sao?
Trên mặt Ôn Uyển lại thoáng hiện nét bi thương.
Trịnh Vương nhìn thấy bộ dạng khổ sở đó của Ôn Uyển, liền kéo nàng lại gần cười nói: " Đứa nhỏ ngốc, cậu không có ý hoài nghi cháu đâu. Mà chỉ là muốn xác nhận lại việc này một chút thôi. Việc này, rất quan trọng, cháu biết không?" Giác Ngộ Đại sư là người nào chứ, chính là đắc đạo cao tăng đương thời, phê mệnh chuẩn xác số một. Mà ông ấy lại có thể nhìn ra được Ôn Uyển là người có phúc trạch thâm hậu, vậy chứng minh đứa nhỏ này cả đời đều tốt. Cả đời sẽ an khang phú quý. Ôn Uyển là người đứng bên phía này với hắn, gắn bó chặt chẽ với vận mệnh của hắn, nếu Ôn Uyển là người có phúc trạch thâm hậu. Vậy hắn thì sao, mệnh cách của hắn sẽ là cái dạng gì đây. Nếu đó là sự thật, vậy hoàn cảnh xấu hiện tại này có là gì, chỉ càng khiến cho người ta sốt sắng hơn thôi.
Ôn Uyển nhìn thấy bộ dáng này của Trịnh Vương, cũng đại khái đoán được ý nghĩ của hắn. Viết : "Cậu à, những lời của người ngoài nói, chỉ có thể nghe một chút. Chứ đừng hy vọng vào những điều xa vời này. Không thể cứ dựa vào thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, phải tự bản thân mình nỗ lực mới được. Cậu, mấy năm nay người đã làm nhiều như vậy, lại làm tốt như thế, nhất định ông ngoại Hoàng Đế đều thấy được. Người đừng vội, càng không thể gấp gáp, nhất định phải duy trì đủ tỉnh táo. Có một số việc, không vội vàng được. Nếu nôn nóng thì liền phạm sai lầm thôi."
Trịnh Vương nhìn khuôn mặt bình thản của Ôn Uyển. Nhưng mà càng nhìn thì hào quang trong mắt càng ngày càng thịnh. Cảm giác bực bội trong lòng thoáng chốc đã bình phục: " Được, cháu yên tâm, cậu không có việc gì đâu. Không nghĩ tới, cậu đúng là không thể nghĩ tới, nha đầu nhà ta lại lợi hại như vậy. Làm thơ đã lợi hại như thế, còn có thể đánh thắng Thế tử La gia, cũng dạy dỗ tốt Thế tử Thuần Vương, thổi nhạc khúc lại còn dễ nghe như vậy. Cậu vẫn không biết trong bụng Ôn Uyển nhà ta ẩn dấu nhiều thứ như vậy đó! Ôn Uyển của nhà ta thế nhưng lại là tài nữ văn võ song toàn nha. So với ngoại tổ mẫu của cháu còn lợi hại hơn a!"
Ôn Uyển nghe xong thì đổ mồ hôi hột, ra hiệu chỉ là do người bên ngoài khoác lác thôi. Đúng lúc vận khí của nàng không tệ mới gặp phải. Chứ thật sự không đáng tán dương như người bên ngoài nói đâu.
Trịnh Vương nhìn hai mắt sáng ngời của Ôn Uyển, cả người nàng cũng tản mát ra sức sống tràn đầy. So với bộ dáng trầm lặng trước kia, cứ như hai người khác nhau. Xem ra quyết định của mình là cực kỳ chính xác rồi.
Ôn Uyển lấy ra một phong thư từ trong tay áo, đưa cho hắn. Trịnh Vương nhận lấy hỏi : "Đây là cái gì vậy?" Người cũng đã đến đây rồi, còn đưa thư ình, chuyện này rất kỳ quái nha.
Ôn Uyển cười viết, chuyện tốt, tuyệt đối là chuyện tốt. Cậu thấy nhất định sẽ thích.
Trịnh Vương biết Ôn Uyển trước giờ chưa bao giờ nói dối. Nghi hoặc mở thư ra, xem xong, cũng không mừng rỡ giống như trong tưởng tượng của Ôn Uyển, trái lại mặt lộ vẻ trịnh trọng: "Ôn Uyển, cái này có thật không vậy?"
Ôn Uyển kỳ quái nhìn Trịnh Vương: " Đây là bút tích của lão sư mà. Không sai đâu. Cậu làm sao vậy?" Chẳng lẽ người được giới thiệu không tốt, chắc lão sư sẽ không tiến cử người kém cỏi cho nàng đâu. Nhưng nhìn thần sắc kia của cậu, dường như không được tốt lắm. Chẳng lẽ cậu không hài lòng người lão sư tiến cử.
Trịnh Vương nhìn bộ dáng mê hoặc rối rắm của Ôn Uyển, cười khổ nói: "Cháu có biết vị tiên sinh Trần Bá Thanh này là người nào không?" Ôn Uyển lắc đầu. Tỏ ý nàng không biết, ngày đó nàng thầm nghĩ xin lão sư tiến cử một vị danh sĩ am hiểu mưu tính. Nhưng mà đã là người lão sư đề cử, chắc có lẽ sẽ không quá kém đâu.
Trịnh Vương không biết nói sao cho tốt: " Không phải kém cỏi, mà là quá tốt. Vị Trần Bá Thanh tiên sinh này nổi danh giỏi mưu lược. Mười năm trước, Triệu Vương nghe được danh tiếng của hắn, liền muốn mời hắn làm phụ tá. Sau khi tìm hiểu được nơi hắn ở, liền phái tâm phúc đi mời. Đáng tiếc, mỗi lần đi đều không gặp được người. Cộng thêm chỗ ở của người này luôn luôn không cố định, phiêu bạt bốn phương, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất khó tìm được. Không nghĩ tới, lại bị Ôn Uyển nhà chúng ta biết được người này muốn đi Tầm Dương."
Ôn Uyển trợn tròn mắt, lợi hại như vậy a. Xem ra, vị danh nhân lão sư tìm được này tính tình không nhỏ, giá cũng không thấp nha. Cậu muốn mời người ta làm công ình, khó khăn rồi đây.
Trịnh Vương thấy Ôn Uyển ở đó trầm tư lại nói: "Nhưng mà, Tống tiên sinh đã có thể đưa tin cho cháu, nói cho cháu biết chuyện này, cũng chẳng khác gì nói cho cậu biết. Vậy chắc bọn họ cũng đã có trao đổi trước rồi, cũng nói rõ là vị Trần tiên sinh này đồng ý cho cậu một cơ hội. Nhất định cậu sẽ nắm chắc cơ hội này."
Ôn Uyển nghĩ nghĩ: "Cậu, danh sĩ đều rất cuồng ngạo, song bọn họ đều là người rất thật tình. Nếu cậu thật sự nghĩ muốn mời hắn, thì phải đích thân đi mời. Ngàn vạn lần đừng giống như Triệu Vương, phái tâm phúc gì đó đi mời người ta. Nếu như vậy vị Trần tiên sinh này rất có thể sẽ nghĩ người đối với hắn không đủ tôn trọng. Tỷ lệ hắn đồng ý với người sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Cậu, nếu người thật sự thấy hắn tốt, nhất định phải tự mình đi mời, hắn thấy được thành ý của cậu, lại thấy cậu lợi hại tài giỏi như vậy, nhất định hắn sẽ nguyện ý phụ tá cậu đấy."
Trịnh Vương thấy Ôn Uyển cân nhắc chu toàn như vậy, cười cười vuốt đầu nàng nói: "Vẫn là cháu lợi hại a, cậu nhất định sẽ tự mình đi mời hắn. Cháu yên tâm, cậu nhất định sẽ mời được hắn về."
Ôn Uyển nghe xong, lúc này mới gật đậu viết "Uhm, cậu lợi hại nhất mà, ngoại trừ ông ngoại Hoàng Đế ra thì cậu chính là người lợi hại nhất. Cháu tin cậu nhất định có thể làm được."
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển, thấy nàng tin tưởng mình như vậy, cảm thấy rất thoải mái. Vừa cười vừa nói:" Nha đầu ngốc, lại còn biết nói ngọt dỗ cậu vui vẻ nữa. Chỉ còn có ba tháng, đừng để đến lúc đó ở ngoài vui chơi đến nỗi không muốn về nhà đấy."
Ôn Uyển nghe tới đề tài này, thì khuôn mặt liền xụ xuống. Bị hối thúc thật thảm mà, chỉ còn ba tháng nữa, thời gian thông khí sẽ hết rồi. Đang nói, thì Thuần Vương ở bên ngoài hỏi đã xong chưa. Ôn Uyển cảm thấy, mỗi lần nàng gặp mặt cậu, giống như ăn trộm vậy. Nghĩ vậy liền cười. Trịnh Vương thấy thế hỏi nàng cười cái gì, Ôn Uyển liền nói ra ý nghĩ của mình, Trịnh Vương cũng không nhịn được thấp giọng cười mà mắng nàng vài câu.
Hàn huyên nửa khắc đồng hồ, hai người vừa đi ra, thì thấy Yến Kỳ Hiên cũng đã tỉnh rồi. Một đoàn người liền đi trở về.
Hạ nhân hầu hạ bên dưới, nhìn ra được sau khi Thuần Vương gia đến. Tâm tình Vương gia nhà mình dường như tốt hơn nhiều. Cũng không biết Thuần Vương này nói gì với Vương gia nhà mình. Thoáng cái đã khiến cho tâm tình Vương gia tốt lên nhiều như vậy.
Từ khi ở Hoàng Giác Tự trở về, thái độ Thuần Vương Phi đối với Ôn Uyển thân cận hơn nhiều lắm. Không còn phòng bị nàng giống như lúc trước nữa. Ôn Uyển nghĩ , những lời của lão hoà thượng kia cũng rất có ích nha.
"Chủ tử, đây là tin tức thuộc hạ tìm hiểu được, người nhìn xem." Ôn Uyển đọc tin tức vừa lấy được, đọc vô cùng tỉ mỉ. Sau khi xem xong, Ôn Uyển rất hài lòng. Tin tức lấy được bên chỗ Thuần Vương cũng không được cặn kẽ như thế này, uhm, biết càng nhiều đối với tương lai của nàng càng có lợi.
Trịnh Vương sau khi nhận được thư kia của Ôn Uyển, đợi cho đám người Ôn Uyển đi rồi cũng không ngồi yên mà đi thẳng đến Hoàng Cung gặp Hoàng Đế. Thỉnh Hoàng Đế ân chuẩn cho phép hắn được nghỉ mười ngày, hắn muốn ra ngoài xử lý chút việc riêng. Hoàng Đế nhìn bộ dáng kia của hắn, tuỳ ý hỏi hai câu, thì biết được hắn muốn ra ngoài tìm một người, Hoàng Đế nghe xong không hỏi thì cũng biết chắc là hắn đi tìm người giúp đỡ rồi. Nên không hỏi nhiều mà đáp ứng rồi.
Hoàng Đế vừa đáp ứng một cái, Trịnh Vương liền xuất cung, trở lại Vương phủ chọn ra năm mươi thị vệ thiếp thân, đi ra khỏi kinh thành. Hành động này của Trịnh Vương, khiến cho trong lòng rất nhiều người nổi lên tiếng trống báo động. Trong thời điểm mấu chốt này. Đến cùng là có chuyện gì làm cho Trịnh Vương trên người còn mang thương tích phải đi ra khỏi thành. Đến khi tin tức được tìm hiểu rõ ràng thì mới biết lần này Trịnh Vương đi ra ngoài không phải để xử lý việc công mà là việc riêng.
Đương nhiên Triệu Vương là người đầu tiên chú ý. Biết Trịnh Vương đi Tầm Dương, thì hỏi Trang tiên sinh:" Lão Bát đi Tầm Dương làm gì?"
Sắc mặt Trang tiên sinh cổ quái nói: " Vương gia, lão phu cũng không biết. Tầm Dương này, cũng không có chỗ nào đặc biệt a? Bát hoàng tử tới đó làm gì chứ?"
Chờ đến mấy ngày sau mới biết được tin tức là ngày thứ hai sau khi Trịnh Vương đến Tầm Dương thì vị Trần Bá Thanh kia cũng đang ở đó tìm bằng hữu. Mà mục đích của Trịnh Vương, đúng là vị Trần Bá Thanh này.
Triệu Vương biết được tin tức này, thì rất khẩn trương, song lại bình tĩnh vì cảm thấy trước sau gì hắn cũng phải rụng lông mà về [tay không mà về]. Vì vậy cười lạnh nói: " Bổn Vương đã phái người đi mời vị Trần Bá Thanh kia ba lần, cũng không gặp được người. Lão Bát đi chuyến này chẳng qua cũng chỉ là đi tay không một chuyến thôi."
Nói xong lại nhìn thấy sắc mặt Trang tiên sinh ngưng trọng, trong lòng toát ra dự cảm không tốt: "Tiên sinh có gì cứ nói? Cứ nói thẳng không cần ngại?"
Trang tiên sinh nghi ngờ nói:" Vương gia, việc này rất kỳ quái. Những năm này Trần Bá Thanh luôn luôn ngao du bên ngoài, hành tung phiêu hốt bất định. Mấy ngày nay lại đúng lúc ở Tầm Dương. Lão phu cả thấy rất kỳ quái, Trịnh Vương làm sao vừa vặn lại biết mấy ngày này Trần Bá Thanh ở Tầm Dương? Hơn nữa, hắn cũng biết rõ Vương gia đã ba lần đi mời Trần Bá Thanh, ngay cả người cũng không gặp được. Vậy thì nghĩa là, Trần Bá Thanh là người không màng danh lợi, không muốn làm quan rồi. Nhưng vì cái gì Trịnh Vương lại còn vội vàng đến đó như vậy? Nói cách khác, Trịnh Vương khẳng định Trần Bá Thanh sẽ ở Tầm Dương, cũng khẳng định vị Trần Bá Thanh kia sẽ đồng ý gặp hắn, sẽ cho hắn một cơ hội. Nếu không, Trịnh Vương tuyệt đối sẽ không rời kinh. Phải biết rằng hoàng tử khi không có ý chỉ thì không thể ra khỏi kinh thành được. Lần này Hoàng Thượng đáp ứng, chính là nể tình chuyện trước kia Trịnh Vương bị đánh a."
Triệu Vương cả kinh.
Trang tiên sinh gật đầu nói: "Việc này, bên trong chắc chắn là phải có nguyên nhân. Nhất định có người đứng giữa làm cầu nối giới thiệu. Rốt cuộc là ai, ai lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể đả động được Trần Bá Thanh, khiến cho hắn đáp ứng gặp mặt Trịnh Vương, mà cho Trịnh Vương cơ hội đây."
Ngực Triệu Vương phát đau : " Đi điều tra ngay, tra rõ cho ta rốt cuộc người đó là ai?" Trần Bá Thanh giỏi mưu kế, trong triều đình Đại tề danh khí rất lớn. Nếu như lão Bát có thể mời được Trần Bá Thanh làm phụ tá, việc này có nghĩa là Trần Bá Thanh coi trọng lão Bát. Mà những hành động lúc trước của hắn, đã chứng minh Trần Bá Thanh không coi trọng hắn. Chỉ vừa so sánh như thế, thì lão Bát đã có thêm không biết bao nhiêu phần hy vọng rồi.