Ôn Uyển nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của Thuần Vương thì có chút khó hiểu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chuyện không phải đã giải quyết rồi à, sao còn muốn sống muốn chết nữa?
Thuần Vương cười khổ một tiếng nói: "Sau khi Sa Tứ Nương chết, Vương Phi lúc ấy đang thương tâm nên mắng Kì Hiên một trận. Kì Hiên thổ máu tại chỗ rồi hôn mê bất tỉnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Ôn Uyển nhìn Thuần Vương, trên mặt mang theo một nụ cười giễu cợt: "Cậu muốn cháu giúp? Cậu muốn cháu giúp thế nào?" Nàng đề nghị Hoàng đế thế kia còn có lý do danh chính ngôn thuận, còn có chỗ đứng. Bây giờ, tự hắn gây chuyện thì nàng có thể giúp như thế nào?
Thuần Vương cứng lưỡi.
Ôn Uyển cười lạnh nói: "Cậu muốn cháu giúp, cậu bảo cháu làm sao giúp cậu? Cậu muốn cháu khuyên nhủ Yến Kỳ Hiên để cho hắn tỉnh lại? Cậu xem cháu là hạng người gì? Cháu bây giờ là một cô nương chưa chồng, cậu bảo cháu lén lút khuyên nhủ chồng của người khác. Có phải cậu cho rằng thanh danh của cháu còn chưa đủ hỏng, lại còn muốn chà đạp thêm không?" Nói trắng ra, kẻ đầu sỏ gây nên tội này chính là Thuần Vương. Nếu ông ta không lén lút làm cái việc gì kia thì chuyện đã không đến mức này. Tất cả đều bị thương tổn, ngược lại kẻ đầu sỏ lại được yên lành.
Thuần Vương ấp úng hồi lâu vẫn không nói ra lời.
Ôn Uyển than thở một phen. Nàng cũng không thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu. Nhưng muốn nàng đi khuyên Yến Kỳ Hiên. Mặc dù trong lòng đã sớm không còn bất kỳ suy nghĩ nào nhưng những lời Yến Kỳ Hiên đã nói làm cho nàng cảm thấy khúc mắc. Còn chưa kể hoàng đế sẽ không cho phép nàng làm chuyện hoang đường này. Ngoài ra, nàng quả thật không muốn đi: "Như vậy, ở đây cháu có một biện pháp. Hữu dụng hay không thì cậu hãy thử một lần. Nhược bằng không hãy xem đó là ý trời." Ý của Ôn Uyển là để Đông Thanh đi gặp Yến Kỳ Hiên. Dù sao trước đây, tiếng của nàng vốn là do Đông Thanh nói.
Nếu vô dụng, Ôn Uyển cũng không muốn nhúng tay vào nữa. Chỉ cửa ải nhỏ như vậy cũng bị làm khó dễ. Đời người mấy ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi được. Sau này còn có vô số cửa ải khó khăn chờ hắn, chẳng lẽ mỗi lần nàng đều phải vội vàng giúp đỡ hắn. Nàng đã làm đủ nhiều, chút cảm giác áy náy cũng sớm đã mất.
Thuần Vương đồng ý với cách của Ôn Uyển.
Hạ Dao đi tới bên cạnh Ôn Uyển: "Quận chúa, nếu người muốn nhúng tay thì cứ làm, không cần phải nghĩ nhiều như vậy." Dựa trên tính tình của Quận chúa, Người không nhúng tay vào, khẳng định trong lòng sẽ bất an.
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao, cười khổ nói: "Không phải là ta còn để ý đến chuyện của Yến Kỳ Hiên. Ta chỉ đang nghĩ trước kia mình quá ngây thơ trẻ con. Hiện tại mới biết ta đã sai lầm, sai rất nhiều. Ông ngoại Hoàng đế nói đúng, là tự ta quá bướng bỉnh."
Hạ Dao mờ mịt khó hiểu.
Ôn Uyển nhẹ nhàng xoa hai tay vào nhau: "Ta vẫn muốn có một cuộc sống đơn giản, muốn tìm một người đơn thuần. Đáng tiếc, cuộc sống của ta rất phức tạp. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu ta thật sự tìm người đơn giản chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. May là ta không thật sự kết đôi cùng Yến Kỳ Hiên. Nếu không, ngay cả cuộc sống an bình như bây giờ ta cũng đừng mơ."
Hạ Dao thấy Ôn Uyển rốt cục cũng nghĩ thông suốt, nàng rất vui mừng: "Quận chúa, tương lai nhất định phải tìm một Quận mã có đảm lược, không thể tìm một kẻ nhu nhược, chỉ biết trốn đằng sau."
Ôn Uyển nghe lời Hạ Dao... ngược với vẻ sầu muộn vừa rồi, nàng nở nụ cười: "Ngươi lại đề cử Bạch Thế Niên với ta? Ngươi có phải giống Đông Thanh đều trúng độc của Bạch Thế Niên rồi không?"
Hạ Dao không hiểu suy nghĩ của Ôn Uyển:"Quận chúa, nô tỳ cảm thấy người không hề có bất cứ tia áy náy nào với Yến Kỳ Hiên thì ngược lại đối với Bạch Thế Niên, người nên áy náy mới phải. Nô tỳ đã nhận được tin Bạch thế Niên không cùng Thích Lệ Nương viên phòng. Từ sau khi thành thân, Bạch Thế Niên vẫn ở trong quân doanh. Quận chúa, nếu bỏ lỡ Bạch Thế Niên, người sẽ tìm không được một nam nhân nào tốt như vậy đâu. Người sẽ hối hận cả đời."
Ôn Uyển ngây người hồi lâu: "Ngươi khẳng định tin tức của ngươi là chính xác?"
Hạ Dao gật đầu chắc chắn. Nhưng nàng lại không nhìn thấy vẻ mừng rỡ trên mặt Ôn Uyển, ngược lại sắc mặt nàng rất phức tạp, khiến cho người ta nhìn không hiểu: "Quận chúa, Quận chúa, Người làm sao vậy?"
Ôn Uyển lắc đầu, không nói.
Hạ Dao khó hiểu hỏi: "Quận chúa, Người thật nhẫn tâm như vậy?"
Ôn Uyển xoay người nói: "Vậy ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?"
Hạ Dao bỗng chốc bị hỏi khó. Làm sao bây giờ? Nói cho Bạch Thế Niên biết Quận chúa chính là người mà hắn tơ tưởng bấy lâu. Sau đó... sau đó thì sao! Triệu hồi về thành thân? Sau khi thành thân, Bạch Thế Niên lại hồi biên quan, Quận chúa ở lại trong kinh thành tiếp tục xử lý công việc làm ăn. Sau đó, sau đó thì sao, đợi chờ mười năm, hai mươi năm...
Ôn Uyển phiền muộn nói: "Nếu những gì ngươi nói là thật, ta rất cảm động. Hắn hiện tại không đụng tới những nữ nhân khác. Nhưng ngươi có thể bảo đảm tương lai hắn cũng không đụng không? Ngươi phải biết rằng, nếu quả thật ta cùng hắn thành thân thì sau khi kết hôn có thể mười năm, có thể hai mươi năm cũng không được gặp nhau. Ngươi dám bảo đảm hắn có thể giữ mình, có thể vì ta mà vẫn giữ mình sao?"
Hạ Dao trầm mặc, qua thật lâu mới lên tiếng: "Quận chúa, thật ra thì Người không cần thiết phải suy tính nhiều. Nghĩ nhiều như vậy thật mệt chết đó"
Ôn Uyển nhớ tới đêm hôm đó, nàng được nam nhân đó ôm vào lòng. Loại cảm giác này làm cho nàng an tâm, loại cảm giác này cũng khiến nàng lo sợ: "Hạ Dao, ngươi nói đúng một câu. Hiện tại trong lòng ta còn chưa có người này nên mới phải so đo được mất quá nhiều. Nhưng nếu như trong lòng ta có hắn, bỏ qua những thứ cố kỵ này, chờ có một ngày hắn lại phản bội ta, đến lúc đó ta phải làm sao đây?"
Hạ Dao há miệng. Lúc này nàng không biết nên nói cái gì cho phải.
Ôn Uyển hái một đóa hoa rực rỡ trong chậu cảnh trước mặt. Nàng đặt đóa hoa trong lòng bàn tay, nhìn đóa hoa trên tay đến thất thần. Nàng quá hiểu rõ nên mới không đụng vào vùng cấm địa kia. Nàng rất rõ ràng, nàng đối với Yến Kỳ Hiên không phải là yêu. Cho nên, nàng mới chịu đựng được sự phản bội, cũng bởi vì như thế, nàng mới có thể áy náy với hắn.
Nhưng đối mặt với Bạch Thế Niên, nàng sợ. Nàng không có lòng tin. Nàng không có lòng tin Bạch Thế Niên thật sự có thể mười năm, hai mươi năm mà chờ đợi như một ngày. Một khi hắn phản bội, nàng sợ mình sẽ không chịu nổi. Đây mới chính là nguyên nhân nàng vẫn cố ý không nhìn thấy.
Hạ Dao không rõ cảm xúc của Ôn Uyển, nhưng nàng có thể cảm thấy Ôn Uyển đau thương lẫn bất an. Trong lòng Hạ Dao rất nghi ngờ Quận chúa rốt cuộc đã bị tổn thương gì mà làm cho nàng không chỉ không tin người khác, còn khó tin tưởng nam nhân như vậy: "Quận chúa, ngay cả cơ hội Người cũng không cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên vẫn cho rằng thê tử của hắn đã chết. Vì truyền lại huyết mạch, cho dù hắn thật sự có nữ nhân khác cũng là bất đắc dĩ. Đến lúc đó, Người cũng chỉ có thể khóc mà thôi."
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao: "Hắn không phải là kẻ ngốc. Hắn biết người đó là ta. Cho dù không khẳng định một trăm phần trăm, cũng có bảy phần khẳng định. Nếu không, sẽ không có tin đồn bên ngoài như vậy."
Hạ Dao đành bó tay: "Không rõ."
Suy nghĩ kỹ hồi lâu, Hạ Dao mới hiểu: "Quận chúa, ý của Người là Bạch Thế Niên cố ý nói hắn đời này chỉ thủ tiết với một người phu nhân nên không lấy vợ. thật ra không phải hắn cố ý biểu lộ tình thâm ý trọng với người ngoài mà là mượn lần này nói cho Quận chúa, hắn một mực chờ Quận chúa. Quận chúa, không phải như ta suy đoán chứ?"
Ôn Uyển khẽ lắc bông hoa trong tay: "Ngươi cảm thấy đúng thì đúng. Ngươi cảm thấy không đúng thì là không đúng."
Hạ Dao đột nhiên ha hả cười nói: "Quận chúa, chẳng lẽ đây chính là thần giao cách cảm trong truyền thuyết. Nếu không làm sao Người biết hành động lần này của Bạch Thế Niên là để nói cho Người biết!"
Ôn Uyển không để ý tới sự trêu chọc của Hạ Dao: "Cho nên điều ngươi lo lắng không có đâu."
Thấy Ôn Uyển cũng không phải thật sự thờ ơ, trong lòng Hạ Dao rốt cục buông lỏng. Cũng may, Quận chúa không phải kẻ lãnh huyết vô tình, chẳng qua là đang e ngại một chuyện. Chờ tới lúc Bạch Thế Niên quay về là được rồi. Nhưng mà... Hạ Dao chau mày... muốn Bạch Thế Niên trở lại, nói dễ vậy sao! Lúc này, đột nhiên nàng ta có phần hiểu Quận chúa.
Ôn Uyển trở lại thư phòng, viết xuống ba chữ trên giấy: "Bạch Thế Niên. . ." Ôn Uyển thì thầm nói một tràng, nhưng là nói gì thì chỉ có mình nàng biết. Có điều lúc Ôn Uyển ra ngoài, Hạ Dao thấy sắc mặt Ôn Uyển đã như bình thường nên không còn băn khoăn nữa.
Tối hôm đó, Đông Thanh đến gặp Yến Kỳ Hiên. Vì bị điểm huyệt nên Yến Kỳ Hiên không tỉnh lại nhưng hắn vẫn có thể nghe được những gì Đông Thanh nói.
Trời vừa hừng sáng, Giang Lâm nghe tiếng Yến Kì Hiên liên tục gọi Phất Khê cho tới khi thức dậy. Giang Lâm lay Yến Kì Hiên nói: "Thế tử gia, vậy là thế tử gia mơ thấy Phất Khê công tử? Thiếp thân vẫn canh giữ bên cạnh thế tử gia mà!"
Yến Kì Hiên nhìn căn phòng quen thuộc, lẩm bẩm: "Tại sao... tại sao giấc mơ này lại chân thật như vậy? Phất Khê thực sự đã đến sao?"
Giang Lâm mang vẻ mặt hoảng sợ: "Nghĩa là Phất Khê công tử thấy bộ dạng của Thế tử gia nên lo lắng, mới đi vào giấc mộng để khuyên bảo sao?" Nàng hy vọng là như vậy.
Yến Kì Hiên lầm bầm nói: "Phất Khê nói mong ta phải sống tốt. Phất Khê muốn ta phải tỉnh táo lại, hi vọng ta trở thành đại sư thư pháp đệ nhất thiên hạ, hoàn thành giấc mộng của hắn, không thể bỏ dở nửa chừng. Càng không thể bởi vì miệng lưỡi người đời mà buông thả bản thân. Phất Khê muốn ta phải cố gắng."
Giang Lâm nghe xong lời này, tâm can rốt cục cũng thả lỏng hơn phân nửa. Như vậy cũng tốt, trong mắt Thế tử gia, Vương gia Vương Phi rất quan trọng nhưng Phất Khê công tử mới là người quan trọng nhất. Giang Lâm nắm lấy tay Yến Kì Hiên: "Thế tử Gia, Phất Khê công tử nói đúng. Người ngàn vạn lần không thể gục ngã. Người phải cố gắng mà sống. Nếu không mẹ con thiếp phải làm sao bây giờ?"
Yến Kì Hiên chăm chăm nhìn Giang Lâm. Mặt Giang Lâm thoáng đỏ ửng, ấp úng hỏi: "Thế tử gia, có phải trên mặt thiếp có vết bẩn hay không?"
Yến Kì Hiên trở tay, nắm chặt tay Giang Lâm nói: "Vợ chồng vốn như đôi chim, tai vạ đến thì mỗi con bay một hướng. Nhưng nàng đã vì ta mà làm nhiều việc, cùng chung hoạn nạn với ta. Phất Khê nói có thể lấy được nàng là phúc phận lớn của ta. Hắn muốn ta phải cố gắng quý trọng. A Lâm, sau này ta sẽ đối đãi tốt với nàng." Không phải vì Ôn Uyển nói mà thời gian vừa qua những việc Giang Lâm làm cho hắn quả thật đều để vào mắt, ghi vào lòng, hắn sớm đã cảm động.
Giang Lâm khẽ cười nói: "Thế tử gia nói gì vậy? Chúng ta là phu thê, vốn là nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu."
Đang nói, phía ngoài Băng Vũ bưng vào một chén cháo. Giang Lâm cẩn thận đút từng muỗng cho hắn, chẳng mấy chốc đã uống xong. Giang Lâm trông thấy khí sắc của Yến Kì Hiên quả thật đã tốt hơn rất nhiều nên sửa soạn đứng dậy, đi rửa mặt đổi lại xiêm y. Chợt Yến Kì Hiên nắm lấy tay nàng: "Đừng đi, ở lại với ta."
Trên mặt Băng Vũ hiện lên vẻ vui mừng, rất thức thời mà lui xuống.