Quyển 6 Chương 222: Phản bội

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:00

Phương Vũ Đồng vừa nhìn hai chữ chấp chưởng viết phía trên, cũng biết là Ôn Uyển tự tay viết. Các phương diện đều nhắc đến, Vũ Đồng nhìn nét chữ tràn đầy trang giấy, trong lòng ngũ vị tạp trần. Bà vú ở bên cạnh chỉ có thể xin nàng thả lỏng tâm tình, không thể ưu sầu nữa. Nha hoàn mang đồ trở lại, nhìn thấy tình huống như vậy, rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Vương phi, Quận chúa bảo người hãy thả lỏng tâm tình. Hài tử có được hay không, chỉ có người làm mẹ mới đặt trong tâm khảm. Nếu người không thả lỏng tâm tình, không dưỡng tốt thân thể. Có chuyện gì không hay xảy ra, sau này ai sẽ chiếu cố tiểu chủ tử đây. Hài tử không có mẫu thân giống như cọng cỏ. Nếu lại có thêm mẹ kế, trong thiên hạ có mẹ kế nào là người tốt đâu. Quận chúa nói, Vương Phi hãy nhìn nàng thì sẽ biết." Chính bản thân Quận chúa năm đó bị mẹ kế hãm hại rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy. Nếu không phải là mệnh tốt, thì có lẽ đã sớm chết từ lâu rồi. Bà vú nhân cơ hội lại nói: "Năm đó Quận chúa chỉ là một cô nương, chờ lớn lên rồi thì tìm một gia đình trong sạch, tặng cho chút của hồi môn và một phần đồ cưới là được. Chỉ có như vậy, nhưng vị mẹ kế này cũng không bỏ qua. Vương phi, Tiểu chủ tử lại là con trai trưởng của Vương gia, tương lai còn xin phong thế tử. Vạn nhất nếu Vương phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những người kia lại đang nhìn chằm chằm, đến lúc đó Tiểu chủ tử sẽ bị bọn họ ăn sống nuốt tươi." Trong mắt Vũ Đồng lập tức hiện lên hung quang, không có trượng phu, nàng còn có nhi tử cần được che chở. Ai dám động đến nhi tử của nàng, nàng sẽ khiến cho bọn họ chết không được tử tế. Hà thị biết Vũ Đồng ăn nhiều hơn so với thường ngày, hơn nữa khí sắc trên mặt cũng đã tốt hơn: "Có phải Vương phi đã gặp người nào hay không?" Nha hoàn lắc đầu: "Không có. Nhưng hai ngày trước Vương phi có phái người đi đến phủ Quận chúa. Hình như kể từ ngày đó trở về sau, Vương phi ăn uống tốt hơn trước." Cảm xúc của Phương Vũ Đồng xuống thấp, mặc dù nàng ấy cũng không muốn. Nhưng chính là không thả ra được. Mặc dù những người khác có khuyên nàng, nhưng không có hiệu quả. Những lời này của Ôn Uyển, lại như một liều thuốc trợ tim. Kích thích Vũ Đồng. Hà thị nghe thấy cái tên Ôn Uyển Quận chúa, tim liền nhảy lên một cái. Nàng không biết tại sao không có lý do gì thì nàng đã vào Phong Vương Phủ? Nguyên bản nàng muốn nhập hậu cung trở thành phi tần của Hoàng thượng. Nhưng nàng lại bị Hoàng thượng ban cho Lục hoàng tử. Hà thị không biết rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào? Từ khi nàng vào cung đã cực kỳ cẩn thận, đáng lẽ ra tuyệt đối sẽ không xảy ra vẫn đề nào cả. Duy nhất có một lần ngoài ý muốn, chính là lần gặp được Ôn Uyển Quận chúa. Nàng vô cùng chắc chắn chính là lần có vẫn đề. Nhưng nàng làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao Ôn Uyển Quận chúa lại không muốn nàng vào hậu cung, trở thành phi tần của Hoàng thượng? Nàng vào hậu cung, đâu không có xung đột với Ôn Uyển Quận chúa. Trong lòng Hà thị đột nhiên nhảy lên: "Chẳng lẽ..." Ngay lập tức bản thân liền phủ nhận lắc đầu. Không thể nào, Ôn Uyển Quận chúa không thể nào biết được năm đó có thầy tướng số coi bói nói nàng có tướng Đại phú Đại quý. Nữ nhân có thể có mệnh Đại phú Đại quý, không phải mệnh Phượng Hoàng, thì là cái gì? Mặc dù phụ thân nàng mừng như điên, nhưng biết hoài bích có tội. Chuyện ngày hôm đó ngoại trừ có nàng và phụ thân nàng, thì không có người thứ hai biết được. Chính cha nàng lại là tiên sinh dạy học tốt nhất của nàng. Chính nàng cũng có bản lĩnh đã gặp qua là không quên, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, âm luật đều tinh thông. Chỉ là vì phòng bị vạn nhất, nên vẫn không công bố cho người bên ngoài biết. Mãi cho đến khi trong cung công bố tuyển chọn tú nữ. Phụ thân nàng mới tạo thanh thế cho nàng. Nàng cũng vừa đúng lúc biểu hiện tài hoa của mình. Phi tần hậu cung tranh đấu có không ít thủ đoạn, tuy nhiên vẫn bị nàng một lần lại một lần tránh được. Rốt cuộc cũng đến lúc kết thúc, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu là Tam hoàng tử thì còn có thể , nhưng lại là Lục hoàng tử. Hai tháng này nàng coi như là hiểu rõ một vài điều về hắn. Không có hùng tâm tráng chí, hi vọng đứng lên ngôi chí tôn quá thấp. Hơn mười năm cố gắng, lại cứ như nước chảy về biển Đông hay sao? Hà thị lầm bầm nói: "Ôn Uyển Quận chúa, tại sao? Ta với ngươi không thù không oán, ngươi chỉ dùng một câu nói làm thay đổi cuộc đời của ta (Ôn Uyển muốn ói: ta rất vô tội a, cái gì cũng không biết, thật là nằm cũng trúng đạn a)." Thời gian ba ngày, cuối cùng cũng xem xong báo cáo: "Hiệu suất bây giờ không ngờ lại giảm xuống thấp vậy. Ngày xưa chỉ cần dùng thời gian nửa ngày là có thể xem xong. Hiện lại tăng lên thời gian gấp năm lần." Hạ Dạo bưng một chén trà dưỡng thân cho nàng: "Người cũng không nghĩ lại xem. Một hồi muốn cho hài tử ăn, một hồi lại muốn dỗ hài tử. Thời tiết mát mẻ lại muốn mang hài tử đi ra ngoài hóng mát. Thời gian ba ngày đã có thể xem xong tất cả. Nô tỳ cũng cảm thấy mệt thay cho Quận chúa a." Đây chính là kết quả của phân tâm. Ôn Uyển nhận lấy uống trà xong, để xuống cười nói: "Chờ hai đứa bé thích ứng rồi, thì không phải khổ cực như vậy nữa." Lúc trước ngày ngày phải ở cùng hai bé, hai bà vú đã thành vật bài trí. Chờ sau này dứt sữa, thời gian nàng rời đi sẽ nhiều hơn, hai đứa bé thích ứng được là tốt. Ôn Uyển nhìn những hộ vệ kia, lắc đầu. Hạ Dao vừa nhìn cũng biết nơi này xảy ra vấn đề: "Quân chúa. Nô tỳ có hỏi rồi, Hạ Tâm và Hạ Châu nói cho nô tỳ biết không có vấn đề gì. Tất cả đều rất bình thường." Ôn Uyển cười cầm lấy báo cáo lật xem: "Là rất bình thường. Nhưng chính là không bình thường, tiền tồn kho năm ngoái so với năm nay nhiều hơn một thành, thế này tương đối bình thường. Không bình thường chính là. Tiền năm ngoái cho vay ra ngoài so với nhiều năm lại hơn bốn phần." Ngân hàng cho vay có yêu cầu rất nghiêm khắc. Không có thế chấp, cũng không có người đủ thân phận địa vị cộng thêm tài phú làm đảm bảo, chắc chắn sẽ không cho vay. Đột nhiên trong lúc này vay lại nhiều hơn, sợ là có người ở giữa gây rối. Thậm chí. Muốn vét sạch ngân hàng của nàng. Hạ Dao nhíu chân mày nói: "Vậy ta có nên cho người của ta đi thăm dò hay không?" Ôn Uyển lắc đầu: "Không cần, cần gì lãng phí thời gian. Tạm thời cứ như vậy đi. Cho dù không dựa theo quy định cho bên ngoài vay tiền. Khi ta tiếp nhận lại, cũng không sợ những người này không trả." Ôn Uyển nhìn thấy Hạ Dao không đáp lại lời nàng, cười nói: "Yên tâm, sẽ không có vấn đề. Cho dù muốn lấy hết ngân hàng, cũng cần phải có thời gian. Không thể to gan lớn mật cứ thế mà đem tiền đi. Cho nên chuyện này ngươi không cần vận dụng người phía bên kia của ngươi. Tạm thời cũng không cần để cho cậu Hoàng đế biết. Chờ sau này. Bọn họ tất nhiên phải trả về cả vốn lẫn lời." Dù nói thế nào, trong những sản nghiệp này người được lợi lớn nhất, không phải là Ôn Uyển, mà là Hoàng đế. Vét sạch ngân hàng, còn không phải là lấy tiền của Hoàng đế à? Thiên hạ này, chuyện tệ hại nhất chính là chiếm lợi ích của Hoàng đế. Bởi vì cái giá mà ngươi phải trả cũng trả không nổi. Lúc này Hạ Dao mới đồng ý: "Vâng. Quận chúa, những người này đúng là lòng tham không đáy. Lương tháng hàng năm đều lĩnh, cuối năm còn được chia hoa hồng. Còn dám có tâm tư không chính đáng." Ôn Uyển cũng rất bình tĩnh: "Ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao? Người phía dưới làm như thế, người ra mặt ngay cả âm thanh khó chịu cũng không có. Bọn họ thật không biết sao? Hạ Tâm và Hạ Châu cũng không nhìn ra được sao? Nếu thật không nhìn ra được, đó mới là chê cười." Sắc mặt Hạ Dao đại biến: "Ý Quận chúa, Hạ Tâm và hạ Châu cũng thông đồng làm bậy hay sao?" Nếu đúng thế, vậy thì thật đáng chết rồi. Ôn Uyển dịu dàng cười không nói chuyện. Thông đồng làm bậy thì chưa chắc, nhưng có ân không báo là cái chắc. Sau khi Hạ Dao khôi phục lại bình tĩnh liền nói: "Khế ước bán thân của Hạ Tâm và Hạ Châu ở thời điểm các nàng thành thân, ta liền trả lại cho các nàng. Những năm gần đây ta đối xử với bọn họ không tệ, nhưng lại không trọng dụng." Hạ Dao ngạc nhiên: "Quận chúa không tin được bọn họ." Ôn Uyển lắc đầu. Không phải là không tin được, mà là cần suy tính. Qua nhiều năm, Ôn Uyển đối với các nàng rất nể trọng. Hai người cũng làm cho Ôn Uyển yên tâm. Nhưng nếu muốn đến được điểm trọng yếu, phải trải qua khảo nghiệm. Hạ Tâm và Hạ Châu, mặc dù làm việc rất kiên định, nhưng vẫn không thể khiến Ôn Uyển toàn tâm toàn ý tín nhiệm bọn họ. Lần này chính là cơ hội Ôn Uyển dành cho các nàng. Ôn Uyển chính là muốn xem một chút, khi đối mặt với người ngoài đe dọa dùng lợi ích dụ dỗ, thậm chí là lấy cái chết uy hiếp, họ có thể giữ vững được chân tâm của mình hay không? Nếu các nàng có thể bảo vệ được chân tâm, nói cho Ôn Uyển biết những người tham ô, chắc chắn sau này Ôn Uyển sẽ trọng dụng bọn họ, trọng dụng này chính là, sẽ chỉ để cho các nàng làm công tác kiểm toán. Đáng tiếc, hai người này, lại khiến Ôn Uyển thất vọng. Hạ Dao vừa nhìn vẻ mặt Ôn Uyển cũng biết: "Có phải Quận Chúa không muốn hỏi tội bọn họ không?" Hạ Dao chán ghét nhất chính là kẻ phản bội. Nếu như Hạ Dao không sai người đi hỏi, các nàng không chủ động nói, cũng không nói làm gì. Nhưng rõ ràng nàng sai người đi hỏi, vậy mà hai người lại nói rất bình thường, không thành vấn đề. Khốn kiếp, thật sự là khốn kiếp. Ôn Uyển cười hết sức châm chọc: "Bỏ qua cho bọn họ? Ngươi cảm thấy không có sự che chở của ta, ta còn cần trừng phạt họ hay không?" Không có Ôn Uyển che chở, hai người cho dù có tài thì như thế nào? Trong kinh thành, sẽ không có đất cho các nàng đặt chân. Nàng cần chính là nhân tài, cũng rất tôn trọng nhân tài. Nhưng điều kiện tiên quyết là người phải trung thành. Người không trung thành, giống như giày cũ: "Hạ Dao, nhân tài mà ta muốn trọng dụng, quan trọng nhất chính là phải trung thành. Bên ngoài cưỡng bức dùng lợi ích dụ dỗ, cũng không động tâm mới được coi là vượt qua kiểm tra." Lúc này mới không tới hai năm, lá gan những người này cũng quá lớn rồi. Hạ Dao gật đầu: "Quận chúa, chỉ tra ngân hàng, những chỗ khác không tra sao ạ? Tửu lâu, sơn trang cũng không tra hay sao?" Nếu như tra thì... cũng nên đem những báo cáo đó lại đây. Ôn Uyển lắc đầu: "Không cần, Lâm chưởng quỹ đi theo bên cạnh ta đã nhiều năm như vậy. Là một người vô cùng cẩn thận, sẽ không có bị mắc bẫy." Quan trọng là... , lợi nhuận của tửu lâu và sơn trang hàng năm mặc dù nhiều, nhưng nếu so với ngân hàng, và thương hành, thì lại không cần nhìn đến. Những người này sẽ không phí khí lực lớn một hơi lấy hết. Ôn Uyển rất thất vọng. Hạ Dao đại khái cũng đoán ra được Ôn Uyển đang phiền muộn chuyện gì. Quận chúa hay mềm lòng, đáng tiếc, nàng lại không phải người mềm lòng. Hạ Dao vốn dĩ muốn lập tức đi xuống phân phó, suy nghĩ lại thì thấy hay là tốt nhất không nên đả thảo kinh xà: "Quận chúa, những người này sẽ không bỏ qua thương hành." Ôn Uyển không chút bận tâm, không bỏ qua thì không bỏ qua, có bao nhiêu thủ đoạn, cứ việc đưa ra. Chỉ cần căn cơ vẫn còn, những người này muốn làm gì Ôn Uyển cũng không quan tâm. Ôn Uyển trở về cùng hai đứa bé chơi ghép hình. Duệ Ca Nhi rất nhạy cảm, nhìn thấy sắc mặt Ôn Uyển, giống như biết Ôn Uyển không vui. Không tiếp tục chơi ghép hình nữa, giơ tay muốn Ôn Uyển ôm. Cẩn Ca Nhi càng không cam tâm bị rơi ở phía sau, cũng muốn Ôn Uyển ôm. Ôn Uyển ôm một đứa còn được, ôm hai đứa thật sự đứng không nổi, nhưng chỉ có thể cố ôm cả hai đứa nhóc. Có hai đứa nhóc, Ôn Uyển mới cảm thấy cuộc đời không u ám nhiều như vậy. Đối với chuyện của Hạ Tâm và Hạ Châu, Ôn Uyển không cảm thấy thất vọng đau khổ là không thể nào? Chó và mèo ở lâu với nhau còn có tình cảm, huống chi là một người sống sờ sờ. Năm đó cứu các nàng, tiêu tốn nhiều nhân lực vật lực mới dạy dỗ được như nay. Sau này trong lúc làm việc, hai người lại tìm được nam tử mình thích. Ôn Uyển cũng đáp ứng toàn bộ thành toàn cho các nàng, trả lại khế ước bán thân cho các nàng. Thật ra yêu cầu của Ôn Uyển đối với các nàng không cao, vừa bắt đầu cũng không mong các nàng có thể chống lại được những người này. Bởi vì các loại lý do thân phận không đúng... , các nàng làm như vậy chẳng khác gì là lấy trứng chọi đá, không thực tế. Nhưng thời điểm Hạ Dao sai người đi tìm hiểu hỏi thăm, lại nói tất cả đều bình thường. Lúc trước không sai người thông báo một tiếng cũng thôi đi, nhưng khi đến tận cửa hỏi cũng nói không có vấn đề. Ôn Uyển cười nhạt.