Quyển 7 Chương 173: : Đăng cơ hay là không

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:26:51

Thái tử nghe tin Ôn Uyển tỉnh lại tương đối vui mừng. Có Ôn Uyển ở đây chẳng khác gì có túi tiền lớn ở đây. Nếu không, mất một người biết cách làm giàu như vậy tuyệt đối là một tổn thất lớn đối với hắn. Về phần Ôn Uyển có giúp hay không, không nằm trong suy nghĩ của hắn. Chờ hắn lên ngôi rồi Ôn Uyển không giúp cũng phải giúp. Chuyện Ôn Uyển đã tỉnh lại lập tức truyền khắp kinh thành. Có người vui có người lo, vui thì ít mà lo thì nhiều. Thái tử phi nhận được tin, cho người đến phủ quận chúa nhưng rất nhanh đã trở lại: "Nương nương, phủ quận chúa cự tuyệt tiếp khách. Trừ thái y ra những người khác đều không gặp." Hải Như Vũ phất tay cho người lui xuống: "Ta biết Ôn Uyển sẽ không việc gì." Vốn còn muốn để Linh Đông quay về, bây giờ nghĩ lại để Linh Đông ở phủ quận chúa vẫn tốt hơn. Đối với chuyện Ôn Uyển đã tỉnh lại Dung ma ma mừng nhiều hơn lo. Hoàng thượng mất rồi, chỉ cần đầu của quận chúa Ôn Uyển không bị nhúng nước, nhất định sẽ giúp thái tử. Mà thái tử phi cầu quận chúa làm đồng minh sẽ dễ dàng hơn một chút. Phủ quận chúa thực sự đóng cửa từ chối tiếp khách nhưng người này không bao gồm Hạo thân vương. Hạo thân vương lấy thân phận là người có bối phận lớn nhất ở tông thất để đến thăm Ôn Uyển. Hạo thân vương vừa đến cửa lớn, đại quản gia trong phủ quận chúa cũng không chống đỡ được. Hạo thân vương thuận lợi vào gặp Ôn Uyển. Vào phòng ngủ Hạo thân vương thấy Ôn Uyển mặc một thân kim văn cẩm y thêu vân nhạn, trên trán còn mang một cái mạt ngạch đỏ tươi, trên bôi trán có một viên ngọc lục bảo thạch lớn. Dưới màu sắc này, Ôn Uyển càng lộ vẻ đã khởi sắc rất nhiều. Lúc này Ôn Uyển đang tựa vào gối, thấy Hạo thân vương tới, Ôn Uyển xin lỗi nói: "Ông chú, làm phiền ông đến thăm cháu." Hạo thân vương thấy bộ dáng Ôn Uyển cũng rất đau lòng: "Đứa bé này, đã làm mẹ người ta rồi mà còn không biết yêu quý bản thân. Giày xéo thân thể như vậy, hoàng thượng ở trên trời có linh thiêng cũng không thể an lòng." Kế hoạch này của hoàng đế trừ những tâm phúc tuyệt đối có thể tin được cũng chỉ có Ôn Uyển biết. Những người khác đều không biết gì. Ôn Uyển nghe được lời của Hạo thân vương, sắc mặt ảm đạm: "Ông chú, cậu hoàng đế..." Còn chưa nói xong nước mắt đã tí tách rơi. Trong lòng Ôn Uyển cũng không tự chủ được buồn nôn chính mình. Tuyến lệ thực phát triển, nước mắt nói rơi liền rơi, thật lợi hại. Diễn trò đã lâu đã trở thành một loại bản năng. Bộ dáng này của Ôn Uyển Hạo thân vương không chút hoài nghi: "Ai cũng không đoán được chuyện này, cháu cũng đừng đau khổ, đây là số mệnh rồi." Lúc ấy Hạo thân vương cũng khuyên giải hoàng đế đừng thân chinh, tuổi hoàng đế cũng đã cao, ngự giá thân chinh không phải chuyện đùa, không ngờ thật sự đã xảy ra chuyện. Ôn Uyển lau nước mắt. Hạo thân vương trấn an Ôn Uyển, sau đó nói: "Ôn Uyển, để Kỳ Triết lưu lại đi, những cái khác không nói, theo con giải buồn vẫn có thể." Mặc dù Hạo thân vương tin rằng Ôn Uyển bị bệnh là thật nhưng ông không tin Ôn Uyển cứ nằm bị động ở đó. Tính tình Ôn Uyển ổn trọng nhưng ổn trọng không có nghĩa là cái túi trút giận. Trong mắt Hạo thân vương, Ôn Uyển là người không động thì thôi, đã động sẽ tóm lấy cổ họng ngươi để ngươi không có cơ hội thở dốc. Hạo thân vương tin tưởng Ôn Uyển hiểu rõ triều cục. Để Kỳ Triết ở đây, một là đi theo Ôn Uyển, hai là nhìn xem Ôn Uyển đến tột cùng là muốn làm cái gì, ba là cho Ôn Uyển thêm một trợ lực, để người ta biết rằng ông ủng hộ Ôn Uyển. Mặc dù trong tay ông không có binh quyền, nhưng bối phận của ông lại khiến bất cứ người nào lên ngôi cũng phải cho ông ba phần mặt mũi. Ý của Hạo thân vương Ôn Uyển há lại không hiểu, Ôn Uyển tỏ vẻ cảm kích: "Ông chú, phần tâm ý này Ôn Uyển lĩnh. Nhưng phủ quận chúa hiện nay nguy cơ tứ phía, Kỳ Triết không thích hợp sống ở phủ quận chúa." Hạo thân vương tự mình đưa Kỳ Triết tới, cố nhiên còn có tâm tư khác, nhưng tâm tư cho nàng chỗ dựa cũng rất rõ ràng. Ôn Uyển ghi tạc phần ân tình này trong lòng. Kỳ Triết nghe lời này nhìn Linh Đông rồi lại nhìn Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển khẽ lắc đầu với hắn Kỳ Triết có chút ủy khuất, nhưng cũng không lên tiếng. Ở phủ quận chúa hơn một năm cũng biết tính Ôn Uyển, đã nói thì không sửa đổi. Hạo thân vương nghe những lời này cố ý nói: "Ôn Uyển, Kỳ Triết ở phủ quận chúa không thích hợp chẳng nhẽ Linh Đông ở phủ quận chúa không có nguy hiểm sao? Ôn Uyển, làm vậy có chút nặng bên này nhẹ bên kia." Ôn Uyển nhìn Linh Đông một cái, cười đáp lời Hạo thân vương: "Linh Đông là đệ tử của cháu ở bên cháu là thiên kinh địa nghĩa." Lão sư bị bệnh, làm học trò ở bên cạnh chăm sóc cũng là bình thường. Huống chi Linh Đông còn là cháu trai." Hạo thân vương nhìn Ôn Uyển đầy thâm ý. Ông đoán được Ôn Uyển có tính toán khác. Tương lai Hạo thân vương không biết nhưng hiện tại Ôn Uyển không lo lắng gì. Để Linh Đông ở bên cạnh ngoài mặt là đặt hắn vào hiểm địa nhưng chưa hẳn không phải là một loại tôi luyện. Sau khi Hạo thân vương đi, Ôn Uyển nhìn Linh Đông ở bên mép giường, cười: "Linh Đông cháu có biết lời này của thái gia gia có ý gì không? Trước mặt cô cô không cần giấu diếm hay nói dối." Linh Đông gật đầu: "Biết ạ. Thái gia gia nói cô cô đưa Minh Duệ và Minh Cẩn biểu đệ đi, cũng để Kỳ Triết thúc thúc đi, chỉ giữ một mình cháu ở hiểm địa." Câu cuối của Hạo thân vương rõ ràng là nói cho hắn nghe. Linh Đông cũng không có bất cứ hiểu nhầm gì về chuyện này. Minh Duệ và Minh Cẩn không giống hắn, hắn tin rằng cô cô giữ hắn lại là vì muốn tốt cho hắn. Ôn Uyển khẽ cười: "Vậy cháu có suy nghĩ gì về việc cô cô ngã bệnh?" Trong khoảng thời gian nàng ngã bệnh Linh Đông vẫn luôn ở bên cạnh trông nom. Là bệnh thật hay giả bộ Ôn Uyển tin rằng trong lòng Linh Đông tự có suy nghĩ. Nên hiện tại là cố ý hỏi. Linh Đông chần chừ rồi nói: "Cô cô, cô từng dạy cháu thời điểm bị vây trong hoàn cảnh xấu thì phải tỏ ra yếu đuối, cô cô đang tỏ ra yếu đuối." Ban đầu Linh Đông cũng rất lo lắng, nhưng sau khi Ôn Uyển tỉnh lại liền giồng như người bình thường. Ôn Uyển gật đầu: "Thích hợp tỏ ra yếu đuối là đúng. Nên tránh thì tránh, nên cứng rắn thì cứng rắn, cô cô không phải là không muốn đưa cháu đi mà là cháu không thể đi. Thân ở hoàng gia hưởng thụ vinh hoa phú quý cũng cần bỏ ra rất nhiều gian khổ mà thường nhân không thể tưởng tượng được. Linh Đông, lần này chẳng qua chỉ là bắt đầu." Trong lòng Linh Đông run lên "Cô cô, con đường tương lai của cháu sẽ rất gian nan sao?" Cô cô muốn hắn thượng vị nhưng trên hắn còn có hoàng huynh, sao cô cô lại muốn cho hắn thượng vị? Ôn Uyển cũng không giải thích nhiều: "Cô cô vẫn là câu nói kia, cô cô sẽ dốc lòng dạy dỗ, về phần học được bao nhiêu vậy phải xem bản lĩnh của cháu. Tương lai, chuyện tương lai chờ tương lai hẵng nói, ai biết có còn tương lai không." Chuyện lần này mặc dù hoàng đế bố cục tinh diệu, nhưng không ai nắm chắc sẽ không có vạn nhất! Hơn nữa Ôn Uyển cũng không nên nói quá nhiều cho Linh Đông biệt. Ôn Uyển ở phủ dưỡng bệnh, chưa được một ngày yên bình đã nghe tin có triều thần muốn thái tử đăng cơ, ổn định triều cục, ổn định lòng người. Thái tử tại chỗ bác bỏ tấu chương này. Nhưng ngày hôm sau lại có triều thần dâng sổ con lên, theo đó càng có nhiều người dâng sổ con, ý tứ đều là thái tử trước nên đăng cơ. Đến lúc đó tiếp long quan của hoàng đế đưa về an táng rầm rộ cũng không muộn. Nghe tin tức này Ôn Uyển ngồi bật dậy, đôi ngọc thủ vuốt ve đóa hoa nở rực rỡ trong chậu. Thật lâu sau Ôn Uyển mới hỏi Hạ Ảnh: "Tin tức kia tối đa có thể giấu đến bao giờ?" Ý Ôn Uyển là tin tức hoàng đế không chết đến lúc nào thì truyền về kinh thành. Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển: "Nhiều nhất là mười lăm ngày." Ôn Uyển biết chuyện này cần một khoảng thời gian không dài, đến lúc đó giá họa toàn bộ chuyện này cho đám người đó: "Cậu hoàng đế cũng không sợ thiên hạ đại loạn." Hoàng đế thực sự rất quyết đoán. Làm vậy nếu người phía dưới tạo phản thì sao? Cậu hoàng đế quá mức tự tin. Ôn Uyển nghĩ tới đây lắc đầu. Hạ Ảnh hiểu ý tứ Ôn Uyển: "Hiện tại thiên hạ thái bình, bách tính sẽ không tạo phản, tối đa chỉ có mấy kẻ lòng dạ khó lường thừa dịp loạn kiếm chỗ tốt thôi. Nhưng mà có gan này cũng phải xem chúng có mệnh này không." Thiên hạ thái bình bách tính sẽ không tạo phản. Bách tính không tạo phản cũng có nghĩa là thiên hạ không đại loạn. Hoàng đế chắc chắn điểm này mới đi ván cờ như vậy. Ôn Uyển lắc đầu. Nàng vẫn cho là mình hiểu hoàng đế bảy tám phần rồi hiện tại xem ra nàng hiểu hoàng đế tối đa cũng chỉ ba bốn phần. Vì đạt được mục đích của mình không tiếc hạ bố cục lớn như vậy. Chỉ sợ thiên hạ đại loạn cũng không lo lắng. Hạ Ảnh không đồng ý với ý nghĩ của Ôn Uyển: "Quận chúa, dù không có lời đồn này thì kinh thành cũng không thái bình. Loạn tử chung quy cũng sẽ nhảy ra, chỉ là khác biệt lớn nhỏ thôi." Được rồi, Ôn Uyển bị bác bỏ không còn lời nào để nói. Bởi vì Hạ Ảnh nói đúng, cho dù hoàng đế không truyền tin băng hà, phong ba trong kinh thành cũng không ít hơn hiện tại. Ôn Uyển thừa nhận. Nàng so với hoàng đế đến bụi bặm cũng không bằng. Ôn Uyển suy tư một lúc rồi cho Hạ Ảnh đi tìm Linh Đông: "Cháu cảm thấy phụ vương cháu sẽ làm như thế nào?" Ôn Uyển tin rằng thái tử đều muốn sớm đăng cơ làm hoàng đế hơn bất cứ ai. Nhưng hắn lại không thể làm vậy, một khi làm như vậy sẽ bị ngàn người chỉ trích. Những người này dâng sổ con một phần là bụng dạ khó lường, một phần khác là sợ thời gian dài có chuyện ngoài ý muốn, còn dư lại một nhóm nhỏ có thể là thật không có tư tâm. Linh Đông khẳng định nói: "Cô cô, phụ vương sẽ không đáp ứng. Nếu đáp ứng, phụ vương..." Mang danh tiếng này ghi vào sử sách cũng không phải chuyện tốt gì. Ôn Uyển khẽ cười một tiếng: "Vậy cháu thấy làm thế nào mới đúng, làm thế nào là tốt nhất?" Linh Đông suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Cháu cảm thấy ít nhất phải chờ đến lúc long quan của hoàng đế gia gia đến kinh thành, nhập vào hoàng lăng mới là tốt nhất." Ôn Uyển khẽ vỗ vai Linh Đông: "Linh Đông, cháu có biết nếu cô cô là phụ hoàng cháu, cô cô sẽ làm thế nào không?" Thấy sắc mặt nghi ngờ của Linh Đông, nàng cười nói: "Nếu cô cô là phụ vương cháu cô cô nhất định sẽ thuận theo ý kiến của triều thần. Còn nhanh chóng trong thời gian này đăng cơ, khống chế triều cục." Thái tử là thái tử một nước, đăng cơ làm đế là chuyện danh chính ngôn thuận. Cho dù long quan của hoàng đế chưa về kinh thành, nhưng có thể dùng túng thế phải tùng quền để giải thích. Hoàng đế chỉ có một, thái tử thì có thể phế đi rồi lập lại. Nếu thái tử thật đăng cơ làm đế sẽ khiến hoàng đế lâm vào tình cảnh khó khăn. Phải biết rằng thái tử nhận được điệp báo từ biên thành cho là hoàng đế đã băng hà, vì ổn định thiên hạ nên mới lên ngôi, thái tử lên ngôi là sự lựa chọn bất đắc dĩ, hắn chiếm đại nghĩa. Đến khi hoàng đế trở lại rốt cuộc nên để thái tử thoái vị hay hoàng đế dứt khoát lên làm thái thượng hoàng! Khi đó người đau đầu là hoàng đế rồi. Ôn Uyển lắc đầu. Hiểu con không ai bằng cha a. Hoàng đế đoán chắc với tình tình của thái tử cho dù biết ông đã băng hà rồi nhưng khi long quan chưa về kinh thành thái tử sẽ không lên ngôi. Linh Đông trợn tròn mắt: "Cô cô, tại sao?" Ôn Uyển không nói chuyện, chỉ bẻ một đóa hoa đẹp nhất, đặt lên mũi ngửi, sau đó mới không nhanh không chậm nói: "Được làm vua thua làm giặc, Linh Đông, lịch sử đều là do người thắng viết. Phụ vương cháu sớm một ngày đăng cơ liền sớm một ngày nắm được thực quyền, cũng sớm một ngày an toàn. Cháu phải biết giết một thái tử và giết một hoàng đế là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau." Hiện tại đăng cơ nhiều nhất chỉ nói là bất hiếu nhưng thái tử chiếm được đại nghĩa, cho dù hoàng đế trở lại không muốn làm thái thượng hoàng, coi như không tính chuyện thái tử đăng cơ. Mà bố cục của hoàng đế hiện tại có lẽ còn chưa nhìn ra nhưng chỉ cần nàng đứng ra, người thông tuệ đều có thể phỏng đoán được. Đến lúc đó hoàng đế là mới đuối lý. Thử nghĩ xem, đến lúc đó sao hoàng đế có thể lại minh mục trương đảm ( trắng trợn không kiêng nể) chèn ép thái tử được. Sắc mặt Linh Đông biến đổi liên tục, cuối cùng nắm tay Ôn Uyển: "Cô cô, cô nói phụ vương có gặp nguy hiểm không? Có người muốn mưu hại phụ vương sao?" Nếu phụ vương có chuyện gì, thì cũng là lúc hắn sẽ trắng tay cho nên phụ vương nhất định không có chuyện gì. Ôn Uyển không trả lời Linh Đông mà chỉ nói: "Cô để cháu học lịch sử, học tư trì thông giám (*)chẳng nhẽ tất cả đều vô ích." Chẳng nói những người khác, lục hoàng tử và ngũ hoàng tử cũng không phải người tốt gì, còn có người núp ở chỗ tối nữa. Thái tử có thể thuận lợi đăng cơ còn phải xem số mệnh của hắn. *sách viết về chính trị quân sự kinh tế, ... để mô tả thăng trầm của một thời kỳ, sự phát triển, sụp đổ của một triều để cảnh cáo thế hệ cầm quyền tương lai. Linh Đông nắm chặt tay. Ôn Uyển lắc đầu: "Nếu muốn về, cháu có thể về một chuyến. Nói với phụ vương cháu một tiếng, có thể phụ vương cháu sẽ nghe ý kiến của cháu." Ý kiến của Linh Đông một mặt nào đó cũng chứng minh quan điểm của nàng. Có thể thái tử nghe xong sẽ dùng. Linh Đông ngước nhìn Ôn Uyển, thật lâu sau mới nói: "Cô cô, cô nói phụ vương sẽ nghe lời cháu nói, sẽ nghe theo đề nghị của cô cô sao?" Linh Đông lo lắng hắn đề nghị sẽ thành ra hiệu quả trái ngược. Toàn bộ trách nhiệm đều đẩy lên đầu hắn, hắn cũng không lo, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại. Ôn Uyển bảo trì trầm mặc. Thái tử đã làm thái tử mười ba năm rồi, bên cạnh cũng có một đám nhân tài. Tin rằng cũng có người từng đề nghị hắn. Về phần có dùng không, Ôn Uyển không biết, nhưng Ôn Uyển tin Linh Đông đi hiệu quả sẽ không đồng dạng. Kết quả còn chưa đợi Linh Đông đi đến cổng lớn, Ôn Uyển đã nhận được tin nói hoàng hậu hạ ý chỉ để thái tử đăng cơ trước. Ôn Uyển nghe vậy không nhịn được cười lên. Thái tử đăng cơ là một chuyện, hoàng hậu hạ chỉ lại là một chuyện. Hoàng hậu chuyên quyền độc đoán khiến thái tử rất khó chịu, cãi nhau với hoàng hậu một trận, cũng không biết thái tử nói gì với hoàng hậu mà chuyện đăng cơ coi như xóa bỏ. Chuyện này mặc dù coi như hoãn lại, lục hoàng tử và ngũ hoàng tử đều đứng ngồi không yên. Nếu thái tử thuận lợi lên ngôi vậy bọn họ sẽ thế nào? Ôn Uyển nhận được tin, lắc đầu: "Cậu hoàng đế, khụ, không cần nói nữa." Cậu hoàng đế thật nắm chắc tính tình của thái tử a! Tính thái tử nói ra cũng không phải không tốt. Thái tử nhân hậu, đáng tiếc hắn lại đụng phải một người cha huyết lệ. Điều này nhất định là bi kịch của thái tử.