Sắc mặt Ôn Uyển lại âm lãnh: "Ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Hứa Tịnh Thu có ngu xuẩn đi chăng nữa cũng không dám ở trước mặt ta động thủ diệt trừ Hoa Thục Viện. Lúc ấy các ngươi cũng có mặt, nàng là một phụ nữ có thai thì không thể giấu giếm được ánh mắt của các ngươi. Hơn nữa, nàng cũng không thể biết trước là Hoa Thục Viện sẽ đi về phía ta, rồi giẫm phải viên đá. Còn nữa, nàng để cho Hoa Thục Viện mất hài tử thì như thế nào? Về sau trong hậu cung có rất nhiều hoàng tử hoàng nữ mới ra đời. Chẳng lẽ nàng còn có thể từng bước từng bước trừ bỏ. Hơn nữa, với phân vị của nàng, nàng có bản lĩnh này sao?"
Hạ Ảnh lại có chút không kịp phản ứng: "Cũng không thể là Hoa Thục Viện tự mình làm mất hài tử. Đây chính hài tử của chính nàng ta. Không thể vì vu hãm Quận chúa mà làm ra chuyện bực này?"
Sắc mặt Hạ Dao bỗng cứng đờ, phịch một tiếng đứng lên hỏi: "Quận chúa, người xác định?"
Ôn Uyển lạnh tanh nói: "Không nắm chắc lắm. Ngươi đi dò tra xem Hoa Thục Viện có phải là mật thám mà Hiền phi bố trí không? Muốn dùng một hài tử để làm thương tổn thanh danh của ta, ly gián ta và cậu Hoàng Đế. Nếu đúng là như thế, thì nữ nhân này sống như vậy là đủ rồi."
Hạ Dao gật đầu.
Tin tức Hưng Quốc Quận chúa bị bệnh vừa truyền ra ngoài, rất nhiều người rối rít đến cửa thăm. Ôn Uyển đều cự tuyệt, lấy lý do là cần dưỡng bệnh thật tốt.
Hải thị của Tô phủ nghe được người phía dưới nói lại, Quận chúa trả lại lễ mà Tô gia mang đến tặng thì kinh hãi: "Có phải quản sự giở trò gì hay không?" Nói xong cũng biết mình ngớ ngẩn. Làm sao có thể, làm sao có thể tính sai.
Hải thị ổn định tâm tư: "Đi dò la xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Đồng dạng, lễ của Dư gia và Tưởng gia cũng đều bị trả lại. Rõ ràng là Ôn Uyển không có ý định kết giao nữa. Lễ vật Dư Y Y tặng cũng trả lại luôn. Khiến Y Y buồn rầu ảm đạm. Vậy là tình bạn giữa nàng và Ôn Uyển đã hoàn toàn chấm dứt rồi.
Ngay lúc này tại hoàng cung, Hưng Quốc Quận chúa cũng tặng một vài rương lễ vật cho Hứa Tịnh Thu. Hơn nữa còn gióng trống khua chiêng mà đưa đi. Sau khi thiếp thân nha hoàn biết thì vui mừng vô cùng: "Nương nương, đây là Quận chúa cho người đưa tới."
Những năm này chỉ có người khác tặng quà cho Quận chúa, lấy lòng nịnh bợ Quận chúa. Nhưng nay lại chủ động tặng đồ cho nương nương của các nàng, nên biết là thể diện đến bực nào.
Người tặng lễ đặt đồ vật ở chính sảnh xong, giọng nói rất lạnh lùng: "Đây là tất cả đồ mà những năm này Thục Dung nương nương tặng cho Quận chúa chúng ta. Một thứ cũng không thiếu. Quận chúa sai nô tài truyền một câu nói cho Thục Dung nương nương, mong rằng Hứa Thục Dung tự giải quyết cho tốt." Nói xong thì xoay người rời đi.
Trong lòng Tịnh Thu phát lạnh, cho người mở rương ra. Nhìn thấy trong rương toàn bộ là những đồ mình đã tặng gồm hà bao, bình phong, tranh vẽ. Tất cả đồ vật đều ở trong.
Tịnh Thu ngã ngồi trên ghế, cười khổ một tiếng: "Ôn Uyển, ta không làm cái gì cả. Chỉ mong ngươi che chở một hồi, tại sao ngươi phải tuyệt tình như vậy chứ?"
Hành động lần này của Ôn Uyển chỉ thoáng chốc chủ tử nương nương trong hoàng cung đều đã nhận được tin tức. Tất nhiên Hoa Thục Viện cũng không ngoại lệ. Nàng ta nằm ở trên giường hừ một tiếng.
Trong lúc Hoa Thục Viện đang hận đến nghiến răng nghiến lợi thì có cung nhân nói là Ôn Uyển Quận chúa có đưa tới đây món đồ. Ban đầu Hoa Thục Viện còn cho là Ôn Uyển đưa lễ vật nhận lỗi. Nhưng chờ mở hộp nhỏ ra, vừa nhìn vào lại không ngờ chính là một viên đá nhỏ mượt mà.
Thoáng chốc sắc mặt của Hoa Thục Viện trắng bệch.
Hạ Dao phái người đi thăm dò. Lao lực tâm tư một phen quả nhiên tra được ma ma dạy bảo của Hoa Thục Viện năm đó, cũng chính là thiếp thân bà tử của nàng ta hiện tại là người của Hiền phi.
Ôn Uyển để cho Hạ Dao đưa việc đã tra được nói với Hoàng Đế. Hoàng Đế phái người đi thăm dò. Lúc không có lòng nghi ngờ, thì không để ý đến một vài tiểu tiết, vụn vặt. Nhưng một khi hoài nghi, tra được càng nhiều thì càng kinh hãi. Hoàng Đế lập tức bắt Hoa Thục Viện và người hầu hạ bên cạnh nàng ta. Toàn bộ mười tám loại hình phạt đều dùng tới, cuối cùng có người không chịu nổi, điều nên nói hay không nên nói, tất cả đều nói ra.
Không vượt ra ngoài dự đoán của Ôn Uyển, Hoa Thục Viện quả thật là gian tế ngầm của Hiền phi bố trí bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng Đế đổ một thân mồ hôi lạnh. Chuyện này nếu không phải Ôn Uyển cảnh giác, hắn thật sự có thể trúng chiêu. Ôn Uyển lại gián tiếp cứu được tính mạng của hắn. Dĩ nhiên, lại nói tiếp cũng là vận khí của Hoàng Đế tốt. Hoa Thục Viện là người Hoa gia đưa tới đây để lung lạc quan hệ khi hắn làm thái tử. Khi đó, hắn một lòng nhào vào chuyện triều chính. Đối với những nữ nhân đều không để ở trong lòng. Nhìn mấy năm nay hậu viện chỉ có một hài tử mới ra đời cũng có thể thấy được. Sau khi lên ngôi làm Hoàng Đế, phân vị của Hoa Thục Viện không đủ, những người dưới phẩm hàm phi đều bị bọc thân thể đi thị tẩm. Hoàng Đế lại là người vô cùng tuân thủ quy củ, mỗi lần xong chuyện đều cho người đưa người vừa được thị tẩm ra ngoài. Không giữ người ở lại qua đêm.
Hoàng Đế nhớ lại mà sợ không thôi, để cho Hoa Thục Viện chịu tất cả các hình phạt, chết ở trong nhà giam.
Mà những người còn lại, rất nhiều người đều chịu không được cực hình phải cung khai. Trong đám người mà họ cung khai có không ít mệnh quan triều đình. Hoàng Đế càng xem càng kinh hãi. Căn cứ vào nguyên tắc, thà giết lầm ba nghìn tuyệt không bỏ qua một người. Trong kinh thành và cả Đại Tề lại một phen gió tanh mưa máu.
Hoa gia diệt tộc. Tất cả người dính líu vào chuyện này toàn bộ bị giết. Ngay cả hài tử mới sinh cũng không được bỏ qua. Ôn Uyển không biết là vì sự cố này đã chết hơn ba vạn người.
Ôn Uyển vẫn cảm thấy rất kỳ quái: "Hoa thị đều có con của mình rồi. Ngay cả hài tử của mình cũng có thể hạ thủ? Nhưng như vậy mới có khả năng ly gián ta và cậu Hoàng Đế?" Việc này nàng có chút không thể hiểu. Ly gián cái gì đây? Có khả năng ly gián cái gì? Ôn Uyển thật không có thể hiểu được.
Hạ Dao lãnh đạm nói: "Chuyện này không có gì không thể hiểu. Hoa Thục Viện đạt được phân vị này đã là cao nhất rồi. Không thể tăng thêm một bậc nữa. Hơn nữa, cho dù không có chuyện lần này, Thần Cơ Doanh cũng đã có tin tức. Không cần đến bao nhiêu thời gian sẽ bị phát hiện ra, chẳng qua là Quận chúa nhạy cảm nên để cho chuyện này bại lộ trước thôi."
Ôn Uyển nặng nề thở dài một tiếng. Chuyện lần này là Hoàng Đế làm ra, nàng cũng không dính vào bao nhiêu! Rốt cuộc Ôn Uyển cũng tìm được một chút thăng bằng.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển không hỏi tới nữa mới nới lỏng khẩu khí. Thật ra thì còn có một chút chuyện nàng không nói cho Ôn Uyển biết. Hạ Dao không dám nói cho Ôn Uyển biết vì sợ Ôn Uyển không chịu nổi.
Ôn Uyển đối với việc Hoàng Đế đại khai sát giới vẫn giữ vững trầm mặc không nói. Ôn Uyển chỉ làm như mình là người câm. Ôn Uyển biết, nàng càng ngày càng lạnh nhạt rồi, càng ngày càng máu lạnh rồi.
Hứa Tịnh Thu bị làm cho sợ đến toàn thân rét run. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Ôn Uyển nảy sinh ác độc, mà kết cục lại thảm thiết như thế. May mà Ôn Uyển không động đến nàng, nếu không, nàng đã chết không có chỗ chôn rồi.
Hải thị và Tô phu nhân nói đến hành động dị thường của Ôn Uyển, Tô phu nhân không nói gì, nhưng sắc mặt có chút cứng ngắc.
Lúc Hải thị đi ra sắc mặt có chút khó nhìn. Chuyện có thể làm cho Ôn Uyển căm tức nhất định không phải là chuyện nhỏ. Hải thị nhớ tới đoạn thời gian trước Mao ma ma bị trả trở về. Đệ nhất nha hoàn bên cạnh cô nương cũng bị cô gia xử lý. Chuyện này căn bản không cần chứng cớ, chỉ nhìn cách xử lý cũng biết bên trong có ẩn tình rồi.
Cái trán Hải thị nổi lên gân xanh, hiện tại lão tướng gia già rồi, đã rời xa quan trường. Hoàng Đế nể tình là nhà mẹ đẻ nên vẫn có nhiều ưu đãi. Nhưng một khi tướng gia mất, mà Tô Hiển đến bây giờ mới chỉ là quan tam phẩm, quyền thế không đủ lớn. Một khi tướng gia có chuyện gì địa vị của bọn họ sẽ xuống dốc không phanh. Vậy mà trong lúc này còn đắc tội Ôn Uyển nữa. Trong lòng Hải thị không biết có tư vị gì. Mẹ chồng làm cái gì vậy, muốn để Chân Chân ở riêng còn có rất nhiều cách để làm mà.
Nàng căn dặn người gác cổng khi nhìn thấy đại gia trở lại thì lập tức báo hắn đến chính phòng. Đem chuyện này nói với Tô Hàng. Hai vợ chồng thương lượng xong, lại chuẩn bị lễ trọng đưa đến phủ Quận chúa.
Ôn Uyển cũng không có ý định thật sự tuyệt giao cùng tướng phủ. Nên sau khi hận lễ đã gửi thiếp mời gặp mặt Hải thị. Hàn huyên một buổi. Ôn Uyển cũng không quanh co lòng vòng: "Thái y chỉ nói là khó khăn, cũng không phải là không bảo vệ được. Nếu chuyện này để cho chị dâu biết sẽ khổ sở bực nào chứ." Thái y nói thai này rất khó giữ được, nhưng vì ở riêng mà xóa sạch hài tử thì cũng quá độc ác rồi.
Sắc mặt Hải thị vừa xanh vừa tím, vô cùng khó coi. Ngay cả về nhà như thế nào nàng cũng không biết, chỉ biết đầu mình là một mảnh hỗn loạn.
Lúc này, trong kinh thành lại đang náo nhiệt nghị luận một chuyện. Hoàng hậu hạ một đạo ý chỉ, thê tử Bạch thị của Doãn Hữu Hi được phong làm cáo mệnh lục phẩm, mà hiện tại Doãn Hữu Hi đang là quan viên lục phẩm.
Đây chỉ là phong thưởng thông thường, không nói gì đặc biệt. Nhưng mà nó đã nói lên tất cả. Cái gọi là cưới công chúa thuần túy chỉ là giả dối hư ảo.
Bạch thị được ý chỉ của hoàng hậu, ở trong phòng của mình khóc đến không còn hình dáng gì nữa. Bản thân nàng chịu kinh sợ một tháng, rốt cục đã chờ được kết quả. Lúc trước Bạch thị đã nghĩ tìm đến cái chết, nhưng cuối cùng vì không đành bỏ lại nữ nhi và nhi tử còn chưa sinh ra ở trong bụng.
Bạch thị không phải vì được cáo mệnh mà cao hứng, nàng cao hứng chính là hài tử của mình sẽ không từ con trai trưởng và đích nữ biến thành thứ nữ và con vợ kế, cao hứng chính là tiền đồ của bọn họ không có ngăn trở. Về phần cái gì vợ chồng ân ái, nàng đã không còn hy vọng xa vời nữa rồi. Từ sau khi xảy ra chuyện, trượng phu của nàng không giải thích với nàng một câu nào mà trực tiếp nhốt nàng ở trong viện. Nàng đã chết tâm rồi. Sau này, chăm sóc nhi tử, nữ nhi cùng nhau sống qua ngày là được rồi.
Nhưng Doãn gia lại nổ tung. Doãn phu nhân lo âu vạn phần: "Lão gia, có hỏi thăm được hay không? Cuối cùng chuyện gì xảy ra? Sao Hoàng hậu nương nương lại đột nhiên hạ một đạo ý chỉ như vậy." Thú công chúa hay không thú công chúa, Hoàng hậu nương nương có ý gì?
"Cha, có phải là có người ở trước mặt Hoàng Thượng gièm pha hay không, có phải là lão thất phu Hàn Quốc Trụ kia hay không?" Doãn Hữu Hi lập tức nóng giận. Thê tử của mình không tài không mạo, cũng là do lúc đầu phụ thân vì báo ân mà định cho mình một cửa hôn sự như vậy, làm cho mình tức giận mà không thể làm gì.
"Ta đã hỏi thăm được rồi, còn không có tin tức." Doãn Ân cũng tức giận, hiện tại lão ra cửa cũng sợ bị chỉ trích. Chắc là chức Hộ bộ Thượng thư này của lão không giữ được nữa rồi.
"Cha, cứ như vậy thì con còn tiền đồ đáng giá gì nữa?" Doãn Hữu Hi không cam lòng .
"Ngươi đã sớm không có tiền đồ gì nữa rồi. Thời điểm ngươi viết lá thư kia thì ngươi đã xong rồi. Không chỉ có như thế, ngay cả ta cũng bị ngươi làm liên lụy." Doãn đại nhân thiếu chút nữa là muốn hộc máu. Lúc này mà đứa con trai này của lão còn không rõ chuyện gì xảy ra.
"Cha." Doãn Hữu Hi không biết sao lại dính líu đến cha hắn được.
Doãn đại nhân không thèm nhìn hắn, trực tiếp bỏ đi.
Ngày thứ hai, Lại bộ hạ một đạo thánh chỉ. Điều Doãn Hữu Hi đến Quý Châu, một thôn mà cỏ không mọc, chim không thèm đến làm tổ. Nếu không phải Hoàng Đế cố kỵ mặt mũi, không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, thì đã lập tức chém giết hắn rồi. Nhưng mà bấy nhiêu đó cũng đã đủ, chuyến đi này, cả đời hắn đừng mong trở lại.
Doãn phu nhân khóc không ra nước mắt, đứa con trai này của bà hoàn toàn hỏng rồi. Doãn đại nhân thì dứt khoát hơn, ngày đó liền sai hạ nhân thu dọn đồ đạc cho Doãn Hữu Hi, qua ngày hôm sau liền đuổi hắn đi nhậm chức. Đến đây, Doãn Hữu Hi đã hoàn toàn biến mất ở trong mắt mọi người.