Quyển 4 Chương 62: Biến Chất ( Hạ )

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:06

"Quận chúa, Thế tử gia đã tới, Thế tử gia nói, Vương gia biết Quận chúa gặp chuyện trong Vương phủ nên đã tự mình viết thư cho Quận chúa. Quận chúa, người có muốn gặp hay không?" Truyền lời chính là Võ Lâu. Ôn Uyển bảo để thư lại còn người thì không gặp. Bây giờ, nàng không muốn gặp ai cả, nàng đang chờ Trịnh vương cho nàng một lời giải thích hợp lý, một lý do thuyết phục mà có thể khiến nàng tha thứ. Trước đó, nàng không muốn bị bất kì kẻ nào quấy nhiễu. Ôn Uyển nhận thư, nàng nắm phong thư rất dày trong tay thật lâu, mới mở ra xem. Trong thư, Trịnh vương giải thích sự việc Ôn Uyển gặp nạn từ đầu đến cuối. Giống như Ôn Uyển suy đoán, Trịnh vương đã sớm nhận được tin tức Triệu vương sẽ có hành động trong sinh nhật của Trịnh vương phi. Lúc ấy, hắn và phụ tá thương lượng, sau đó quyết định tương kế tựu kế, bởi vì mật thám trong Vương phủ thật sự quá nhiều, cho nên mới lập ra một kế hoạch. Trong thư, Trịnh vương cũng nói, lúc ấy vì sợ Ôn Uyển sẽ gặp nguy hiểm, lo lắng mặc dù có Hạ Ảnh bên cạnh, có bốn đại nội thị vệ thiếp thân đi theo, nhưng vì để ngừa vạn nhất, ngày hôm đó hắn đã an bài thêm người bí mật để bảo vệ nàng, làm tốt nhiều biện pháp an toàn như vậy, cân nhắc tất cả các nhân tố, xác định an toàn của Ôn Uyển không thành vấn đề, hắn mới giao phó hành động. Chẳng qua điều khiến hắn không nghĩ tới là không chỉ thị vệ cao cấp trong Vương Phủ, mà ngay cả Ảnh vệ cao cấp của hắn cũng có người của Triệu vương nằm vùng, chuyện này vượt ra khỏi tầm khống chế của hắn, bởi vậy mới khiến cho Ôn Uyển mạo hiểm. Trong thư, Trịnh vương tự trách hắn đã không suy nghĩ chu toàn, làm hại đến Ôn Uyển là sai lầm của hắn. Nếu như biết chuyện sẽ xảy ra như vậy, lúc ấy hắn đã nói chuyện này với nàng, như vậy Ôn Uyển sẽ có phòng bị, còn có tứ đại thị vệ thiếp thân bảo vệ sẽ không mạo hiểm. Trong thư, Trịnh vương không vì việc Ôn Uyển xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà nói xin lỗi, chẳng qua chỉ trần thuật lại chuyện đã xảy ra. Cuối thư, Trịnh vương nói với Ôn Uyển, hắn không có đường lui, trên con đường tranh vị, thắng làm vua thua làm giặc, nếu như hắn thất bại, không chỉ mình hắn phải chết, mà tất cả những người liên quan đều phải chết theo hắn. Từ ngữ của cả phong thư rất cứng rắn, vừa nhìn đã biết được viết trong lúc vô cùng khó khăn, nhưng cảm giác nặng nề vây quanh trong lòng Ôn Uyển cũng đã giảm bớt không ít theo phong thư này. Trịnh vương có thể nói thật với nàng, nói rõ tình huống lúc đó cho nàng biết, chứ không phải từ chối trách nhiệm hoặc nhận lỗi với nàng, điều này khiến cho nàng rất vui mừng. Nếu như nội dung thư là trốn tránh trách nhiệm hoặc giải thích với nàng thì nhất định nàng sẽ càng thất vọng hơn. Ôn Uyển cầm lá thư, ngồi ở trên ghế ngẩn người trong thời gian rất dài, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, nàng tiếp tục mở thư ra xem lại một lần nữa, ánh mắt nhìn chăm chú vào đoạn Trịnh vương nói có phái người ở chỗ bí mật bảo vệ nàng, xem một lần lại một lần. Ôn Uyển nhớ đến lúc ấy, thiếu niên kia đột nhiên buông lỏng tay, sau đó giống như phát điên, bây giờ căn cứ theo tin tức trong thư, có lẽ lúc đó có người ở trong tối ra tay cứu nàng, quả thật Trịnh vương không có chủ tâm đặt nàng vào nơi nguy hiểm. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm một hơi, đã như vậy, nàng cũng miễn cưỡng tiếp nhận. Thay vì nói Trịnh vương giải thích khiến cho Ôn Uyển tiếp nhận, không bằng nói Ôn Uyển tình nguyện tin tưởng những gì Trịnh vương nói, nàng không tin Trịnh vương chỉ vì muốn diệt trừ mấy mật thám mà lại đặt nàng vào vòng nguy hiểm, cho dù nhìn từ góc độ nào đều không thể có chuyện này. Hơn nữa Trịnh vương không giống với Mã Tuấn ở kiếp trước, cũng khác với Lưu Thiến, ở trong lòng Ôn Uyển, Trịnh vương cũng giống như phụ thân của nàng vậy, mặc dù lần này Trịnh vương chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nhưng không phải Trịnh vương cố ý, người cũng đã vì nàng mà suy nghĩ rất nhiều, không phải là không thể tha thứ được. Thế nhưng tha thứ cũng phải có điều kiện tiên quyết, Trịnh vương phải hứa với nàng, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, nếu không nàng tình nguyện không nhận phần thân tình có chứa đầy tính toán thế này. "Quận chúa, Thuần Vương gia tới." Ôn Uyển nghe nói như thế, liền cất thư vào trong hộp để ngân phiếu, sau đó bảo người mời Thuần Vương đến, còn mình thì sửa soạn lại chút ít, nhìn người trong gương giống như bị tàn tật vậy. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, nàng không trang điểm hay mang trang sức, mà chỉ thay quần áo, sau đó liền đi ra ngoài nghênh tiếp. Ôn Uyển coi như là đã cho Thuần Vương mặt mũi lắm rồi, hắn tới còn gặp được nàng, người khác tới, ai cũng không gặp được. Mấy ngày qua, Ôn Uyển đều lấy lí do dưỡng bệnh để không phải gặp bất kì kẻ nào, dĩ nhiên cũng bởi vì Ôn Uyển đã xem thư nên tâm tình buông lỏng, nếu không nàng cũng không gặp. Thuần Vương thấy Ôn Uyển mặc một thân y phục thường đi ra, liền bước tới đón tiếp nàng, đối với sự coi trọng của Ôn Uyển, trong lòng hắn rất hài lòng, xòe bàn tay ra nói "Chớ lộn xộn, cẩn thận đụng trúng tay cháu, đứa bé này, cũng thiệt là... Tại sao lại ra tay độc ác với bản thân như vậy!" Trải qua chuyện lần này, Thuần vương lại càng xem trọng Ôn Uyển hơn, hắn thật không nghĩ tới, Ôn Uyển có thể xuống tay nặng như vậy, nào giống như bộ dáng lúc trước khiến bọn họ lo lắng? Một người có thể hung ác với mình như thế, thì có thể mềm lòng với kẻ thù sao? Ôn Uyển vô cùng bất đắc dĩ, chuyện lúc đó là không còn cách nào khác, nếu còn biện pháp nào tốt hơn, thì tại sao nàng phải dùng tới biện pháp thương tổn đến bản thân mình? Tình thế nguy cơ, thật sự không có thời gian để tìm ra biện pháp tốt hơn. Thuần Vương thấy Ôn Uyển không nói gì, chẳng qua chỉ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ "Ôn Uyển a, mặc dù chuyện lần này là ngoài ý muốn, đúng là tất cả mọi người đều không muốn, nhưng cháu đang ở trung tâm của vòng xoáy, dù lựa chọn hay làm bất cứ việc gì thì cũng phải thận trọng. Đừng để lần sau phải mang thêm một vết đao nữa, như vậy rất nguy hiểm, biết không?" Những lời này rất khó hiểu, vừa khuyên nhủ Ôn Uyển, vừa ẩn một tầng ý khác. Ôn Uyển không trả lời bất cứ cái gì, chẳng qua chỉ lộ ra vẻ mệt mỏi. Thuần Vương thấy vẻ mặt Ôn Uyển tiều tụy, làm gì còn có một chút thần thái hưng phấn như khi ở Thuần vương phủ, Thuần Vương cũng âm thầm buông một tiếng thở dài đáng tiếc, đứa bé này quả thật đã đầu thai sai rồi, hẳn phải là nam tử mới đúng, bởi vì Ôn Uyển thích hợp với bầu trời rộng lớn, bao la bên ngoài hơn. Thuần Vương vốn còn muốn nghe Ôn Uyển kể thêm một số việc, nhưng nhìn tinh thần Ôn Uyển không tốt, nên cũng không tiếp tục làm khó nàng. Có lẽ mấy ngày nay Ôn Uyển tổn thương thấu tâm, đợi thêm mấy ngày nữa, tâm tình của nàng hoàn toàn bình phục, lại thương lượng cùng với Ôn Uyển "Ôn Uyển, nếu cháu có thiếu cái gì hoặc có chuyện gì cần thì cứ nói với cậu nhé." Ôn Uyển cười gật đầu, đây cũng chỉ là những lời khách khí mà thôi, bây giờ thì nàng có thể thiếu hụt thứ gì? Tất cả đồ vật của nàng đều lấy từ trong hoàng cung, Hoàng đế đã có chỉ, tất cả đồ cho nàng đều là những thứ tốt nhất! Vật chất không thiếu, còn những thứ khác, nàng có muốn Thuần Vương cũng không cho được. Thuần Vương nói thêm mấy câu, sắc mặt Ôn Uyển có chút hoảng hốt, đúng lúc này Hạ Viên bưng một chén sứ trắng đi vào, Ôn Uyển vừa nhìn, mặt lộ ra vẻ căm hận. Thuần Vương ngửi thấy vị thuốc, tiếp theo lại nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Ôn Uyển, híp mắt cười, Ôn Uyển không sợ gì cả, chỉ sợ uống thuốc. Thuần Vương chờ Ôn Uyển uống thuốc xong, liền đứng lên "Ôn Uyển, vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa, cậu lại đến thăm cháu." Ôn Uyển tỏ vẻ cảm kích. Ôn Uyển nhìn bóng lưng của Thuần Vương, nhớ tới Thuần Vương đã ình một câu kinh điển trong sách: nhà đế vương không tình thân. Ôn Uyển nói trong lòng "Cậu, cháu không tin rằng nhà đế vương lại không có một chút thân tình nào. Cậu, cháu cho cậu một cơ hội nữa, hi vọng cậu sẽ không để cho cháu thất vọng." Nói là cho Trịnh vương cơ hội, nhưng thật ra cũng là cho nàng cơ hội. Nàng không tin, không tin cho dù kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không có duyên thân nhân. Tin tức Thuần Vương đến thăm Ôn Uyển Quận chúa rất nhanh đã được truyền ra ngoài. Kì Ngôn vừa nhận được tin liền chạy tới phủ Quận chúa, Kì Mộ và Kì Phong đi theo phía sau. Lúc ba người chạy tới, Ôn Uyển vừa mới tỉnh lại . "Quận chúa, Thế tử gia, Tam gia và Lục gia trong phủ Trịnh Vương đều đã tới. Nếu người không muốn gặp thì để nô tì ra bảo ba vị gia trở về." Hạ Viên không dám tùy tiện nói lung tung nữa, lúc trước đã bị Võ Tinh cảnh cáo một lần, đã tiếp nhận dạy dỗ rồi. Ôn Uyển khoát tay áo, ý là để cho bọn họ vào đi, bảo bọn họ chờ trong phòng khách, nàng sửa sang lại một chút sẽ ra gặp họ. Hạ Viên tìm quần áo cho Ôn Uyển, Ôn Uyển không có kiên nhẫn chờ nàng, liền tự mình đi đến y trù ( nơi chứa y phục ) lục lọi, tìm kiếm rất lâu, vốn muốn chọn bộ quần áo màu trắng, nhưng suy nghĩ một chút, sau đó bỏ lại chỗ cũ. Quần áo kết hợp với trang sức, tự Ôn Uyển có thể chuẩn bị, nhưng tóc lại không được. Hạ Viên làm cho nàng một kiểu tóc đơn giản, Hạ Viên làm tóc xong, vừa định cài trâm bạch ngọc song điệp hí vân (hai con bướm vờn mây) cho Ôn Uyển, Ôn Uyển liền khoát khoát tay, Hạ Viên lập tức lui xuống. Ôn Uyển soi gương, đồ trang sức rất trang nhã, nhưng khi nhìn gương, nàng lại cảm thấy sắc mặt như vậy không được tốt lắm, Ôn Uyển liền ngắt một đóa hoa mẫu đơn đang nở trong lọ hoa cắm lên búi tóc của mình, sau đó nhìn vào gương lần nữa, đã có tinh thần hơn rất nhiều. Ba người Kì Ngôn, Kì Mộ và Kì Phong nghe Ôn Uyển bằng lòng gặp bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng đợi một hồi lâu, Ôn Uyển còn chưa ra, bọn họ chờ đến nỗi có chút lo lắng. Kì Ngôn còn đang suy nghĩ xem phải nói cái gì mới thích hợp nhất, mới không khiến cho Ôn Uyển ghét, khi nhìn thấy Ôn Uyển bước ra liền sửng sốt. Phía trên Ôn Uyển mặc áo xuân xanh biếc, phía dưới là váy dài màu xanh hoa cỏ, một đầu tóc đen được bới lại, trên đầu cũng không mang bất cứ món đồ trang sức nào, chỉ cài một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không chút huyết sắc, nhưng nhờ có màu đỏ thẫm của mẫu đơn nên nhìn cũng có chút màu sắc. Ôn Uyển đi tới phòng khách, thi lễ với ba người bọn họ. Định lực của Kì Phong là kém cỏi nhất, hắn thấy Ôn Uyển như vậy không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Ôn Uyển trong tưởng tượng của hắn phải là hai mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt, phờ phạc, rã rượi mới đúng, tương phản khổng lồ như vậy, khiến cho Kì Phong có chút lắp bắp "Biểu tỷ... biểu tỷ... tỷ... tỷ có khỏe không?" khí tức khác thường như vậy, nếu nói biểu tỷ vẫn bình thường, có đánh chết hắn, hắn cũng không tin. Ôn Uyển gật đầu tỏ vẻ mình vẫn tốt "Thế tử Gia, Tam gia, Lục gia, Quận chúa nói, mấy ngày nay, nàng liên tục phát sốt, đầu óc hỗn loạn, trên người lại có vết thương, Vương thái y nói không thể gặp người ngoài, sợ hao phí sức lực. Thế tử Gia, còn có Vương Phi và Thế tử phi tới thăm nàng, nàng đều ngủ mê, thật sự rất thất lễ, xin Thế tử gia tha lỗi, nhờ Thế tử gia chuyển lời xin lỗi của Quận chúa đến Vương Phi và Thế tử phi, chờ khi thân thể của Quận chúa thoải mái hơn, người nhất định sẽ tới cửa tạ lỗi." Kì Ngôn nghe xong những lời này, sắc mặt đại biến, tới cửa tạ lỗi? Ôn Uyển nói như vậy rõ ràng xem phủ Trịnh Vương là người ngoài. Kì Ngôn lập tức xụ mặt, nói " Ôn Uyển, Vương phủ để muội xảy ra chuyện không may là chúng ta bảo vệ không chu toàn, nhưng chúng ta đều là người một nhà, muội không nên nói những lời xa cách như thế. Nếu phụ vương và mẫu phi nghe muội nói như vậy, thì sao hai người đó có thể chịu nổi?" Ôn Uyển nghe vậy, cười "Quận chúa nói, Thế tử gia nói quá lời rồi, phủ Trịnh Vương là nhà cậu của Quận chúa, vốn là người một nhà, sao lại xa cách? Quận chúa nói, lúc trước thân thể của nàng khó chịu nên tính khí có chút thất thường vì thế đã làm nhiều việc thất lễ trong Vương phủ, bởi vậy kính xin Thế tử gia chuyển lời dùm, nói lần này Quận chúa vô cùng tự trách, đợi khi thân thể tốt lên, nhất định sẽ tới cửa tạ tội. Còn về chuyện lần đó, hoàn toàn là ngoài ý muốn, ai cũng không hy vọng nó xảy ra, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, không cần phải nhắc tới nữa." Ôn Uyển đã tỏ vẻ không truy cứu rồi, Kì Ngôn còn có thể nói gì nữa, Ôn Uyển đã nói không nên đề cập đến, nếu hắn còn nói tiếp thì không phải là cố ý sao? Dù gì thì chuyện này cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Kì Mộ cẩn thận đánh giá Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển đúng là đang cười, chứ không phải trong ngoài không đồng nhất, cũng không tìm được lý do nào khác "Biểu muội, người một nhà luôn có lúc va va chạm chạm, nhưng tóm lại vẫn là người một nhà, vì thế lần sau không được nói tới cửa tạ tội nữa, nghe vậy cảm thấy rất xa cách, người không biết còn tưởng muội và Vương Phủ đã tách ra." Ôn Uyển cười nhẹ một tiếng "Tam gia đã nói như vậy, nếu Quận chúa còn nói nữa thì thật sự có chút xa cách. Quận chúa nói, mấy ngày qua quả thật đã làm phiền Vương Phi và Thế tử phi, chờ khi Quận chúa tốt lên, nhất định sẽ đến Vương Phủ cám ơn Vương Phi và Thế tử phi." Từ xin lỗi đến cám ơn, biến chuyển nhanh như vậy, đến Kì Ngôn cũng không theo kịp ý nghĩ của Ôn Uyển. Từ khi đi vào, biểu hiện của Ôn Uyển rất khách khí, không hề lạnh nhạt ba người bọn họ nhưng ba người lại cảm thấy vô cùng buồn bực trong lòng. Nói thêm mấy câu, vẻ mặt Ôn Uyển vẫn rất tốt, không có một chút biểu hiện không bình tĩnh nào, đến chau mày cũng không có. Lúc ba người muốn về, Ôn Uyển vẫy vẫy tay "Thế tử Gia, đây là quà tạ lễ của Quận chúa tặng cho Vương phi và Thế tử phi. Nếu không phải ngày đó Vương phi và Thế tử phi xử trí thỏa đáng, bây giờ không biết nàng còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với mấy vị gia hay không, vì vậy Thế tử gia nhất định phải thay Vương phi và Thế tử phi nhận phần lễ này. Nếu người không nhận có nghĩa là vẫn còn đang giận Quận chúa." Ôn Uyển đột nhiên hiểu lễ nghĩa như vậy, Kì Ngôn có chút không biết phải làm sao. Trước kia Ôn Uyển ra bài không theo lẽ thường, đánh đến mức người khác ứng phó không kịp, hắn thấy như vậy rất lợi hại, nhưng khi nàng dùng chiêu này với hắn, hắn mới biết, đây là chuyện thống khổ cỡ nào. Ba người ra khỏi phủ Quận chúa, Kì Phong còn chưa kịp hồi phục lại từ trong khiếp sợ "Đại ca, Tam ca, Ôn Uyển biểu tỷ như vậy, không phải rất tốt à? Tại sao các huynh còn mặt ủ mày chau?" Kì Mộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói "Sao phản ứng của đệ lại chậm chạp như vậy? Ôn Uyển khách khí như thế, rõ ràng là vẫn còn đang nổi giận, bản thân ta tình nguyện nàng đóng cửa không gặp chúng ta, còn hơn là có thái độ này, càng làm cho người khác khó hiểu! Đại ca, huynh biết Ôn Uyển có ý gì không? Đệ nghe trong lòng thấm đến sợ. . . . . ." Kì Ngôn không nói gì, ý của Ôn Uyển rất đơn giản, nàng không ghi hận chuyện lần này, nhưng cũng nói cho bọn hắn biết, sau này nàng sẽ rất khách khí với người của Phủ Trịnh vương. Khách khí có nghĩa là không thân, cũng có nghĩa là xa cách. Đây là Ôn Uyển đang nói cho hắn biết, sau này ngoài mặt, nàng sẽ giữ vững quan hệ hòa thuận với mẫu phi và Như Vũ, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Kì Mộ thấy Kì Ngôn lộ ra vẻ mặt u sầu, liền khuyên " Đại ca, huynh cũng đừng quá lo lắng, buổi trưa thư của Phụ vương vừa đến, xế chiều Ôn Uyển đã bằng lòng gặp chúng ta, điều này nói rõ Ôn Uyển đã tha thứ cho phụ vương rồi. Nếu không, nàng cũng sẽ không nói chuyện với chúng ta ôn tồn như vậy, những thứ khác không quan trọng, chỉ cần Ôn Uyển không nảy sinh hiềm khích với phụ vương là được rồi." Kì Ngôn gật đầu, chỉ cần Ôn Uyển không nảy sinh hiềm khích với phụ vương là được, còn những thứ khác, từ từ sẽ tính tiếp, đã rơi vào tình cảnh hôm nay thì không thể nóng vội.