Yến Kỳ Hiên. Nhưng mà Yến Kỳ Hiên không giống với Tào Tụng. Tào Tụng là do ông ngoại Hoàng đế coi trọng, nếu như chính nàng cũng vừa ý thì tương lai muốn thuyết phục được xác suất cũng rất cao. Tuy thân phận của Yến Kỳ Hiên cũng quý trọng, sau này tất nhiên là sẽ kế tục tước vị. Hai người, có thật sự là thích hợp không đây? Nếu ông ngoại Hoàng đế và cậu không đồng ý, vậy phải làm sao để chuẩn bị. Thật ra thì, Ôn Uyển còn có một lo lắng, nàng biết tiểu tử Yến Kỳ Hiên này sa vào quá sâu. Nếu như nàng vẫn cứ ngốc như vậy thì cũng không quan hệ, nhưng vẫn đề là, nàng còn phải trở về.
Nàng cũng không biết sau này tình thế sẽ như thế nào, nàng đã bị cuốn vào. Đối với tương lai, Ôn Uyển một chút cũng không nắm chắc, địch nhân quá cường đại, nàng cũng chỉ có thể tính toán cho tình huống xấu nhất. Như vậy, bất kể phát sinh cái gì, nàng cũng có thể tiếp nhận được. Kết quả xấu nhất, đơn giản cũng chính là chết mà thôi. Nàng đã chuẩn bị tốt rồi.
Nhưng mà bây giờ nếu như Yến Kỳ Hiên rơi vào quá sâu, vạn nhất khi nàng trở về, ở trong tranh đấu mà mất đi thì phải làm sao? Ôn Uyển chỉ cần nghỉ đến việc sau này trở về, tình thế mà mình phải đối mặt, thì một chút lòng tin cũng không có. Lực lượng của song phương chênh lệch thực sự rất lớn, có thể thấy tỷ lệ thắng lợi cuối cùng để sống tốt, xác suất cao lắm cũng chỉ có một nửa. Nếu như nàng thật sự chết đi trong trận tranh đấu này, người này chắc sẽ thương tâm chết a! Từ nhỏ hắn không phải chịu đựng qua bất kỳ đả kích gì, đau đớn như vậy, liệu hắn có thể chịu đựng được sao?
Ôn Uyển nghĩ tới đây, cảm thấy không nên để cho người này tham gia vào quá sâu. Nàng nhìn Yến Kỳ Hiên một cái, liền xông lên đánh cho hắn mấy quyền, vẫn còn chưa hết giận, liền đứng lên đạp cho hắn một cước. Đạp một cước xong. Nhớ đến Yến Kỳ Hiên nói mình là một tên háo sắc. Lại đạp thêm mấy đá. Xú gia hỏa này, còn nói mình háo sắc. Ôn Uyển nghĩ tới đây, đã cảm thấy mình thật sự bị thiệt thòi, cái sắc phôi này, ngày ngày đi thanh lâu, dường như là đã sớm phá thân. Đúng rồi, nàng không cần loại hàng đã xài rồi này. Kiên quyết không cần.
Ôn Uyển nghĩ ra lý do cự tuyệt, đến buổi tối, hai người lại đi vào trong núi giả "Ta cho ngươi biết, ta không cần nam nhân đã bị người khác chạm qua. Cho nên. Ta đổi ý rồi."
Yến Kỳ Hiên u mê, cả người bối rối "Tại sao, rõ ràng đã nói xong rồi. Ta biết chuyện hôm nay là lỗi của ta, sau này ta đảm bảo sẽ khồng hề phạm vào nữa có được không. Ngươi không cần như vậy a!" Vừa nói xong thì ánh mắt cũng vội đến độ đều đỏ lên. Nếu mà Ôn Uyển thật sự nói không cần hắn, thì không biết hắn có thể chịu nổi hay không?
Ôn Uyển mặc kệ, mũi hừ lạnh một cái: "Nói. Lúc nào thì phá thân?"
Yến Kỳ Hiên vội vàng lắc đầu rồi khoát tay "Không có, không có mà? Ta thật sự không có người khác. Đó là do ta lừa gạt ngươi. Không đủ mười lăm tuổi, thì phụ Vương sẽ không để cho ta làm những chuyện kia. Nói là quá nhỏ mà tiết dương khí đối với thân thể sẽ không tốt. Nhất định phải đủ mười lăm tuổi mới được. Cho nên mặc dù ta có đi thanh lâu, những cũng chỉ là vì chơi cho vui, chứ không có chạm vào những người đó. Ta làm như vậy, cũng là vì không để ột vài bằng hữu trước kia chê cười ta. Ngươi yên tâm đi. Kể từ sau khi chơi với ngươi, ta không có đi đến thanh lâu nữa. Sau này cũng sẽ không đi. Phất Khê, sau này ta chỉ tốt với một người là ngươi thôi. Tuyệt đối sẽ không đụng vào người khác." Nói đến phần sau, cho là Ôn Uyển ghen tị, nên giải thích lộn xộn một lần.
Ôn Uyển chán ghét nhìn hắn một cái, Yến Kỳ Hiên giọng điệu mềm mại lời nói nhỏ nhẹ, sau khi Yến Kỳ Hiên cam đoan xong một hồi. Ôn Uyển cũng vẫn lắc đầu, chuyện này cũng không phải là trò đùa.
Yến Kỳ Hiên nhìn thấy liền thống khổ kêu lên: "Tại sao, Phất Khê, tại sao nhanh như vậy đã thay đổi rồi? Không phải ngươi nói, cho ngươi thêm thời gian mấy năm để suy nghĩ sao, sau này chờ ngươi lớn lên sẽ cho ta câu trả lời. Tại sao nhanh như vậy đã đổi ý rồi?"
Ôn Uyển thấy bộ dạng này của hắn, lập tức cảm thấy còn không bằng tương kế tựu kế, cho nên hướng về phía Yến Kỳ Hiên cười khổ "Ngươi cũng biết thân thể của ta không tốt. Trước kia có một thầy tướng số đã nói. Ta sống không quá mười lăm tuổi. Bây giờ tuy nhìn thân thể ta không tệ, nhưng cái loại bệnh không tiện nói ra này. Một khi đã tái phát ra ngoài, thì bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ chết. Nếu như đến lúc đó ta chết đi, ngươi hoàn hảo vẫn tốt, thì không phải là ta hại ngươi sao? Thôi, hay là chúng ta làm huynh đệ tốt đi! Làm huynh đệ so với làm cái kia vẫn tốt hơn. Yến Kỳ Hiên, hay là chúng ta làm huy đệ đi, ta sợ đến lúc đó ta chết đi, ngươi sẽ không chịu nổi đả kích, không gượng dậy nổi. Đó chính là nghiệp chướng của ta. Cho nên, vẫn là chọn thế đi."
Yến Kỳ Hiên nghe đến đó, tâm tư bị treo lên, rốt cuộc cũng buông xuỗng. Lắc đầu lôi kéo cánh tay của Ôn Uyển hết mức nói "Không cần, ta không cần làm huynh đệ với ngươi. Ta thích ngươi, ta thật sự thích ngươi. Hơn nữa ngươi sẽ tốt. Ngươi nhất định sẽ tốt."
Ôn Uyển lắc đầu "Chuyện sau này ai cũng không thể nói chính xác được. Ta không muốn để ngươi phải gánh chịu chuyện như vậy. Cho nên, chúng ta vẫn làm huynh đệ đi!"
Yến Kỳ Hiên vô cùng bướng bỉnh nói "Không cần, ta không cần. Cho dù sau này ngươi thật sự có chuyện gì, ta cũng không sợ. Phất Khê, ta vẫn sẽ phụng bồi ngươi."
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt kiên định của hắn "Thật sự không sợ. Vạn nhất nếu ta thật sự mất, không cho phép ngươi khóc, không cho thương tâm, lại càng không cho phép chán chường, tốt nhất là phải phấn chấn lại. Phải vẫn giống như bây giờ, mỗi ngày đều thật vui vẻ mà sống. Ngươi có thể làm được sao?"
Yến Kỳ Hiên nặng nề gật đầu "Ngươi yên tâm, ta có thể làm được. Ta nhất định có thể làm được"
Ôn Uyển nhìn bộ dạng của hắn, tâm một chút liền mềm nhũn. Cuối cùng suy nghĩ lại, hay là đáp ứng cho hắn thời gian năm năm. Nếu như trong vòng năm năm, chuyện ổn định, tình hình thực tế hắn còn có thể kiên trì ý nghĩ như bây giờ, nàng sẽ gả cho hắn.
Nhưng mà nghĩ tới tính tình của Yến Kỳ Hiên, Ôn Uyển lại nghiêm nghị cảnh cáo Yến Kỳ Hiên trong năm năm không cho đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu, cho dù là đi ngồi thanh lâu một chút cũng không được. Lại càng không cho phép sau lưng nàng đi thông đồng với người khác. Nếu là năm năm làm không được, vậy mình cũng sẽ không cho hắn cơ hội. Sau này cả đời đều đừng nghĩ nhìn thấy mình. Nếu như làm được, đáp ứng đủ năm năm, sẽ cho hắn cơ hội.
Yến Kỳ Hiên lập tức thề đảm bảo tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với Phất Khê, nhất định có thể làm được. Nếu như không làm được, sẽ để cho Ôn Uyển vĩnh viễn không để ý tới hắn nữa. Vậy cũng là trừng phạt nghiêm trọng nhất rồi.
Ôn Uyển được Yến Kỳ Hiên đảm bảo, mới coi là miễn cưỡng hài lòng nói phải nhìn biểu hiện của hắn. Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển bằng lòng cho hắn cơ hội, rốt cuộc thần sắc thấp thỏm bất an cũng buông xuống. Sau này, còn phải biểu hiện tốt. Bằng không, Phất Khê đổi ý, có thể sẽ không gặp được nhau.
Chờ khi trở lại Bạch Ngọc Viên, thì hướng về phía Băng Dao nói: "Đi điều tra xem, người thư sinh kia có phải là học sinh của Hải gia học viện không? Hay là bị người khác xúi giục? Ngoài ra, xem một chút, Hải gia học viện đối với chuyện này, là thái độ gì? Có phải thật là nhìn không quen ta như vậy không, rồi sớm trở lại nói cho ta biết."
Buổi tối hôm đó Ôn Uyển cũng đã biết. Người kia, đúng là học sinh của Hải gia học viện. Không có ai phái hắn cả, bất quá là hắn bị chọc tức do Kinh học đường lấy Ôn Uyển gây khó dễ vũ nhục Hải gia học viện. Có suy nghĩ như thế, không chỉ riêng học sinh này, mà còn có rất nhiều học sinh. Chỉ bất quá, không có người to gan như hắn thôi. Nhưng mà Ôn Uyển cũng biết, nếu cứ tiếp tục im lặng, sau này sự khiêu khích như vậy lại càng ngày càng nhiều.
Chẳng qua, mặc dù tính tình so với trước kia lớn hơn một chút, nhưng mà ánh mắt của nàng thì vẫn giống như trước kia. Chuyện này, người nên vội không phải là nàng, mà là người khác.
Đều đã ầm ĩ đến nước này, nhưng mà Ôn Uyển thân là người trong cuộc, cũng không vội không nóng nảy. Không nói đến Chưởng viện nóng nảy, mà ngay cả Thuần vương cũng có chút không chắc chắn được rốt cuộc Ôn Uyển đang suy nghĩ cái gì. Dựa theo biểu hiện lần trước của Ôn Uyển, thì không nên bình tĩnh như thế a.
Thuần vương nhìn Ôn Uyển nói "Ôn Uyển, ta dạy cháu một năm rồi. Hôm nay cũng đã bị người ta khi dễ tới tận cửa rồi, cháu lại vẫn tiếp tục trầm mặc như vậy?" Lời này có chứa tính toán thử dò xét
Ôn Uyển nhìn Thuần Vương rốt cuộc cũng tới để thuyết phục mình, liền khẽ mỉm cười. Nàng quả thật là thấy chuyện này kỳ lạ. Lúc trước bất kể là có chuyện gì, đều do Thuần Vương ở phía trước cản trở. Lần này cũng là ngoài dự tính là hắn tùy ý để chuyện phát triển. Nếu như nàng không biết, thì Ôn Uyển ở trong Thuần vương phủ ngây người một năm chẳng phải vô ích sao?
Ôn Uyển chậm rãi bưng trà, uống hai ngụm, lại để xuống. Cười tỏ vẻ, dù sao mình cũng phải đi trở về. Bọn họ làm ầm ĩ của bọn họ, không quan hệ tới mình.
Nhưng mà trong lòng Thuần Vương rất ngứa ngáy, vốn còn muốn nói tiếp hai câu để thuyết phục, lại thấy Ôn Uyển nhàn nhạt cười, trong lòng không khỏi cười khổ. Hắn đều cẩn thận như vậy rồi, vẫn bị cái nha đầu chết tiệt kia nhìn thấy đầu mối. Cho nên cũng không vòng vo nữa "Ôn Uyển thật ra thì nhiều năm như vậy Hải gia học viện, đúng là quá mức hung hăng càn quấy. Mặc dù Chưởng viện đại nhân quả thật là nổi lên tâm tư, nhưng chân chính lửa cháy thêm dầu chính là Hải gia. Ôn Uyển, ta dạy cháu một năm rồi. Có một số việc, nhất định là phải tự mình làm, mới có thể biết, mình đến tột cùng tưởng thành đến trình độ nào."
Ôn Uyển không nói gì, chẳng qua là nhàn nhạt cười.
Thuần vương một chút cũng nhìn không thấu, rốt cuộc Ôn Uyển đang suy nghĩ cái gì "Ôn Uyển, cháu thật sự không có dự định ưng thuận cuộc tỷ thí này với Hải gia học viện sao?"
Ôn Uyển lúc này mới hỏi "Chỉ cùng với Hải gia học viện so sánh một trận, là có thể nhìn thấy mình trưởng thành đến mức nào à? Cái này có cần thiết sao? Cho dù thắng, thì như thế nào?"
Thuần vương nghe liền cười nói: "Hải gia học viện, chính là thư viện đệ nhất thiên hạ. Nếu như cháu thắng, cháu liền chân chính nổi danh thiên hạ. Cho dù thân phận của cháu được bao phủ bởi hào quang, nhưng khen ngợi nhiều hơn chê bai vẫn tốt hơn (Thuần Vương ở đây ngầm nói. Ôn Uyển đi ra ngoài, là do Hoàng đế cho phép. Ai ăn tim gấu gan báo, dám nói mỉa mai quyết định của hoàng dế. )"
Ôn Uyển lắc đầu, Thuần Vương rất thất vọng. Đã nói đến nước này, Ôn Uyển vẫn không muốn tiếp nhận tranh tài. Lần trước tại sao lại đón nhận dễ dàng như vậy.
Nào biết đâu rằng, ngày thứ hai, tình thế liền xảy ra biến hóa. Hải gia học viện hạ chiến thư cho Ôn Uyển, nói muốn phái học sinh có kỳ nghệ tốt nhất ở học viện của bọn họ, cùng với Ôn Uyển so tài. Nếu như Ôn Uyển không ứng chiến, chính là Ôn Uyển thua.
Ôn Uyển cầm trong tay tấm thiệp màu đỏ mở rộng này. Cười cười, mặc dù chỉ ngắn ngủi mấy câu nói, nhưng mà ý tứ mỉa mai ngầm trong đó, cũng vô cùng rõ ràng. Ôn Uyển trong lòng cười lạnh. Nếu không phải lúc trước băn khoăn sư tôn là Chưởng viện của Hải gia học viện, các ngươi cho rằng ta thật sự sợ bọn ngươi. Thật đúng là buồn cười, một đám không biết trời cao đất rộng là gì. Đây là cái đạo lý gì, mình không tiếp khiêu chiến của bọn hắn, thì chính là chứng minh mình là lừa đời lấy tiếng. Thật sự Hải gia quá tự cho là đúng, tất cả đều là tài tử vượt trội, tất cả đều là trụ cột của triều đình. Còn những học viện khác, thì tất cả đều là người ngu ngốc.
Ôn Uyển đem thiệp ném ở trên bàn, vô cùng bình tĩnh để Đông Thanh đi mời Thuần Vương gia. Thuần Vương đi tới, cười hỏi Ôn Uyển, nghĩ như thế nào.
Ôn Uyển cầm bút, viết "Nếu muốn ứng chiến, vậy hãy để cho bọn họ phái ra người có tư cách cùng cháu phân cao thấp. Cháu sẽ không chơi với trẻ em."
Thuần Vương cười ha hả nói: "Được, không thành vấn đề."