Trong khoảng thời gian này Ôn Uyển cũng bề bộn nhiều việc đến không có thời gian. Hôm nay thật vất vả mới có được một ngày nghỉ liền nhận được thiệp của Mai nhi .
Thời tiết tháng bảy đã rất nóng bức, Ôn Uyển mặc cũng tương đối mát mẻ, chỉ mặc một chiếc áo lót bên trong, bên ngoài lại mặc một chiếc quần màu xanh nhạt rộng thùng thình. Một đầu tóc đen quấn đơn giản lại thành một búi tóc cố định bằng trâm , chỉ tùy ý dùng mấy chiếc trâm hoa tinh xảo để làm đẹp . Từ đầu đến chân, ngoại trừ chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thì không có những thứ đồ trang sức đeo tay khác, rất đơn giản mà nhẹ nhàng .
Mai nhi đứng chung một chỗ cùng với nàng, thì càng toát ra vẻ Mai Nhi chính là một phu nhân phụ trợ rồi . Mai nhi rất buồn bực: "Ngươi nói ngươi, hiện tại lại mặc một bộ y phục tùy tiện như thế mà vẫn rất cuốn hút!" Y phục nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, nhìn qua thì có vẻ đơn giản nhưng lại có một mùi vị phiêu dật .
Ôn Uyển vô cùng vui mừng : "Thật sao? Cứ mặc như vậy thì nhìn cũng đẹp?" Ngày hôm nay trời nóng, Ôn Uyển không ôm hai đứa bé nên không mặc bạch y .
Mai nhi lầm bầm đẩy Ôn Uyển: "Đúng vậy a đúng vậy a, đẹp lắm. Ngươi có mặc cái gì trên người đều rất đẹp ." Lời này thật đúng là không có khoa trương. Hôm nay y phục mà Ôn Uyển mặc quả thật là rất có phong cách, hai người nói chuyện một hồi Ôn Uyển liền oán giận nói : "Trời nóng tới như vậy mà ngươi còn chạy xung quanh, không sợ nóng sao? Nếu muốn qua thì chờ trời bớt nóng rồi thì hãy qua, có việc thì cứ phái người đưa tin tới đây ." Ôn Uyển thấy trời nóng tới như vậy thì đừng nói là ra khỏi cửa, cho dù động nàng cũng không muốn động nữa. Ôn Uyển tính toán qua hai ngày nữa liền tới Tiêu Tương Quán để ở. Ở đó rất mát mẻ!
Mai nhi cười nói: "Nóng mấy ta cũng đồng ý, hôm nay ở trong phủ đệ rất bận rộn nên tới nơi này của ngươi cũng coi như được nghỉ ngơi."
Ôn Uyển nghe thấy tin tức liền biết rõ : "Lão quốc công Gia thân thể không tốt ?"
Mai nhi cùng Ôn Uyển quan hệ thân thiết tới như vậy nên cũng không cần phải giả bộ dáng bi thống, có chuyện mẹ chồng của nàng cộng thêm với việc tiếp xúc cùng với quốc công gia cũng không nhiều, chỉ so với người lạ khá hơn một chút, ở trước mặt Ôn Uyển đã biết gốc biết rễ thì nàng không cần thiết phải giả bộ nữa: "Ừ, thái y nói quốc công Gia nhiều nhất chỉ có một năm nữa. Tam đệ và Tứ đệ của ta sau khi biết được liền ở trước giường làm đứa con hiếu thảo, thế tử thì đi ra ngoài làm việc, hai đệ muội kia nhân cơ hội liền náo loạn một hồi."
Ôn Uyển cũng biết một chút bát quái rồi"Nếu quốc công Gia thật không còn nữa thì các nàng không phải cần gắt gao nịnh bợ các ngươi để sau này có được cây đại thụ lớn mà dựa lưng vào sao?" chuyện này thật là kỳ quái, nếu như quốc công gia không còn thì La Thủ Huân chính là quốc công gia rồi, hiện tại còn không có nơi nương tựa thì láo loạn cái gì mà náo loạn, trước kia náo loạn còn nói là suy nghĩ tới vị trí thế tử, hôm nay nếu là còn ôm ý nghĩ như vậy thì cũng thật là buồn cười .
Mai nhi lắc đầu: "Cái này ta không rõ ràng lắm, chẳng qua theo như ta được biết thì các nàng đã bắt đầu lén lút chuyển tài vật đi ra ngoài, hẳn là đoán được một khi quốc công gia không còn, bọn họ sẽ phải phân đi ra ngoài rồi ." Quốc công phu nhân đối với các nàng vẫn chỉ duy trì trên mặt mũi, có thể đoán được là nếu quốc công gia đi thì bọn họ muốn phân ra cũng rất bình thường .
Mai nhi cùng Ôn Uyển nói chuyện phiền lòng trong nhà một hồi ( đối với Ôn Uyển mà nói là Bát Quái ), Mai nhi nhìn chung quanh: "Minh Duệ cùng Minh Cẩn đâu? Làm sao thật lâu cũng không nhìn thấy bọn chúng?"
Ôn Uyển dẫn Mai nhi đi vào trong phòng đồ chơi, Minh Duệ đang cùng Minh Cẩn chơi trò chơi. Bởi vì trời quá nóng nên Ôn Uyển cũng chỉ để cho Minh Duệ luyện công vào buổi sáng cùng với buổi tối, thời điểm xế chiều nóng bức nhất thì không cho phép luyện công. Minh Duệ vốn đang ở trong phòng luyện công( Ôn Uyển cho chuẩn bị ), vừa nói không có gì đáng ngại. Nhưng Ôn Uyển lần này không cho Minh Duệ cơ hội phản kháng, cho nên xế chiều Minh Duệ phải chơi với Minh Cẩn. Nếu theo như lời nói của Ôn Uyển thì là một nhà ba người sẽ ở cùng nhau .
Mai nhi hâm mộ nói " Ôn Uyển, ta chưa từng thấy người mẹ nào rảnh rỗi như ngươi vậy, nhìn hai hài tử này thật là biết điều nghe lời . Đặc biệt là Minh Duệ, thật có bộ dạng làm ca ca, thật là một hài tử tốt. Ôn Uyển a, làm sao ngươi lại có phúc khí tốt như vậy, đâu có giống như ta, ở trong nhà có mấy đứa nhỏ, ngày ngày đều lao tâm lao phế ." Hai đứa nhỏ của Ôn Uyển đều rất nghe lời ngoan ngoãn, thật sự để cho Mai nhi phải hâm mộ rồi .
Ở đáy lòng Ôn Uyển đối với hai đứa bé thật ra có chút áy náy. Hiện tại nàng mỗi ngày đều bề bộn rất nhiều việc, chưa từng có nhiều thời gian để ở cùng nhi tử, cho nên có thời gian này thì theo hai đứa nhỏ, không thể để cho bọn chúng không có cha ở bên cạnh rồi mà ngay cả mẹ cũng không quản tới . Hai hài tử hôm nay chỉ cần mỗi sáng sớm mở mắt ra, buổi tối lúc ăn cơm mới có thể nhìn thấy Ôn Uyển, nên cũng không náo loạn.
Ôn Uyển cười nói: "Ngươi còn không biết bộ dáng hẹp hòi của Cẩn ca nhi, chỉ cần ta ôm Duệ ca nhi nhiều hơn một chút thì hắn sẽ khóc lên, nói ta làm mẹ thật thiên vị. Ta thấy Cẩn ca nhi thật sự là có tim như ngọc lưu ly, may mắn là Minh Duệ rất biết điều và nghe lời, không ghen cùng với đệ đệ, ta rất lo lắng hắn cũng nói ta bất công. Nhưng ngươi biết hắn nói gì không? Hắn nói ta thương yêu đệ đệ là đúng rồi , bởi vì hắn cũng rất thương yêu đệ đệ. Nghe thấy thì nước mắt ta cũng muốn chảy ra rồi, ngươi xem đứa bé này làm sao lại tri kỷ như vậy chứ?"
Mai nhi cười mắng : "Ngươi cứ đắc chí đi, cũng không biết là đời trước ngươi tích được cái phúc gì, lại sinh được một đứa nhỏ hiểu chuyện chu đáo như vậy. Thật là, ba đứa nhỏ của ta còn không có được tốt như một đứa nhỏ của ngươi, còn cố ý để cho ta ghen tỵ nữa không?"
Ôn Uyển khoe khoang nói: "Cái này có ghen tỵ cũng không có được ."
Hai người liền đùa giỡn một lúc lâu . Mai nhi mới nói tới chuyện đứng đắn: "Ôn Uyển, ta nghe nói ngươi tính toán đem công thức của lưu ly phường bán đi, ngươi thấy chúng ta mua một phần có được không ?"
Ôn Uyển cười: "Cuối cùng cũng đi vào chuyện chính rồi. Ta liền nói trời nóng tới như vậy mà ngươi cũng không sợ nóng, vội vàng chạy tới là vì công thức của lưu ly phường sao? Quan hệ của chúng ta, ta sẽ không lừa dối ngươi, ta chuẩn bị bán đi mười phần, chẳng qua là theo dự tính của ta thì giá thấp nhất chính là mười vạn lượng, một khi bán đi thì lưu ly sẽ nhiều lên, đã không còn đáng giá nữa. Lợi nhuận cũng không lớn, theo như ý của ta thì các ngươi vẫn không nên mua."
Mai nhi có chút thất vọng. Chẳng qua nàng cũng biết Ôn Uyển sẽ không hại nàng : "Tốt, ta nghe ngươi."
Ôn Uyển biết Mai nhi cũng là hi vọng sau này cho con cháu của cải dày một chút cho nên nhìn thấy thần sắc thất vọng của Mai nhi liền nói : "Ngươi biết ban đầu tướng quân nhà ta nói với ta, sau này ta kiếm được núi vàng núi bạc cho đứa nhỏ nhà ta, ta lại nói như thế nào không ?"
Mai nhi cười nói "Ngươi đây không phải đã kiếm được núi vàng núi bạc rồi sao? Tích lũy của cải dầy như vậy, con cháu mười đời cũng đều không ăn hết được ."
Ôn Uyển lắc đầu: "Ta nói với hắn, ta sẽ bồi dưỡng đứa nhỏ của ta cho thật tốt, nhưng tài sản của ta một phần cũng sẽ không để lại cho chúng, toàn bộ đều tiêu hết, tuyệt đối không để cho bọn chúng một phần của cải nào."
Mai nhi a một chút: "Ôn Uyển, ngươi đây là ý gì?"
Ôn Uyển cầm lấy tay của Mai nhi, thân thể của Mai nhi so với nàng thì còn tốt hơn, đông ấm hạ mát, không giống như nàng đông lạnh hạ nóng: "Ta chính là tích lũy được cho bọn hắn toàn núi vàng núi bạc, nhưng nếu con cháu không nên thân, ầm ĩ lên xuống, một đám con cháu bất hiếu, không muốn tự tực cánh sinh , chỉ biết ăn uống chơi bời mà không làm việc thì còn nói cái gì mà mười đời không ăn hết, mấy năm tiêu xài cũng không còn. Cho nên tiền ta kiếm được tình nguyện dốc vào Từ thiện đường, trợ giúp những người cần trợ giúp kia, ta cũng tuyệt đối không giữ lại cho con cháu nửa phần tiền bạc, Bọn chúng có bản lãnh thì tự mình kiếm núi vàng núi bạc, muốn làm sao tiêu xài thì làm. Còn không có bản lãnh thì ăn kham uống khổ cũng là chuyện của chính bọn hắn."
Mai nhi a một tiếng: "Ngươi này làm mẹ cũng quá, quá độc ác. . . . . ."
Ôn Uyển lắc đầu: "Đây không phải là độc ác, mà đây là vì tốt cho bọn hắn. Ta không phải là đã nói cho ngươi biết, tiền ta làm ăn kiếm được cũng đều có những cách dùng riêng, không giữ lại cho bọn hắn cái của cải gì, ngược lại muốn núi dựa, nếu dựa vào mẹ thì mẹ cũng sẽ già, dựa vào gia tộc thì gia tộc cũng không nhất định là vĩnh viễn giàu có phồn vinh, chỉ có dựa vào bản thân mình thì mới thật sự đáng tin . Ta sẽ dạy cho bọn hắn học được một thân bản lãnh, những thứ khác thì phải xem chính bản thân bọn hắn đi ."
Mai nhi như có điều suy nghĩ.
Ôn Uyển cũng không cắt đứt nàng, qua thời gian thật dài, Mai nhi thở ra : "Cho nên mới nói ta cần phải tới nói chuyện với ngươi nhiều hơn. Nghe ngươi nói chuyện nhiều, thật sự là được tới lợi ích không nhỏ ."
Hai người lại nói một hồi , Mai nhi đột nhiên hỏi: "Năm nay còn đi lên trên Ôn Tuyền thôn trang tắm nước nóng nữa không?"
Ôn Uyển không rõ ràng lắm : "Làm sao vậy ? Ta cũng còn phải xem một chút, năm nay có rất nhiều chuyện nên nếu như muốn đi có lẽ cũng phải tới tháng hai"
Mai nhi cũng bắt đầu động tâm : "Khụ, ta nghĩ đến, chờ lão đại nhà ta thành hôn rồi thì ta có thể cùng với ngươi ở trên thôn trang trải qua mùa đông."
Ôn Uyển vô cùng dứt khoát mà cự tuyệt: "Được, nhưng ngươi vẫn đừng có tới tìm ta, ta không theo ngươi lăn lộn được. Chờ sau khi nhi tử của ngươi thành thân xong thì tướng quân nhà ta khẳng định cũng sẽ trở lại, nhà chúng ta một nhà bốn người đoàn tụ ngươi đừng có tới làm bóng đèn nữa !" Ở trên Ôn Tuyền thôn trang tất nhiên là muốn một nhà bốn người thân mật với nhau rồi. Mai nhi có là khuê trung mật hữu thì cũng không có quan trọng được bằng nhi tử và trượng phu .
Mai nhi hung hăng dạy dỗ cái nữ nhân có sắc quên bạn này một trận: "Được, chờ Bạch tướng quân trở lại a, đoán chừng ngươi lại càng thêm không có thời gian chào đón chúng ta ."
Ôn Uyển ha hả cười: "Làm sao có thể, trượng phu cùng hài tử tuy quan trọng nhưng bằng hữu cũng quan trọng giống nhau ." lúc trước Ôn Uyển chỉ vì một nhà đoàn tụ lẫn vào một ngoại nhân ở đó mà tất cả mọi người đều không vui. Mặc dù Ôn Uyển cũng biết là mai nhi nói đùa, nhưng nàng lại nói thật .
Buổi đấu giá có rất nhiều người tới, cũng giống như dự liệu của Ôn Uyển, Đại Tề có nhiều châu huyện như vậy thì nhu cầu rất lớn. Ôn Uyển chẳng qua là người chế định ra công thức thôi, đối với buổi đấu giá hình thức này của mình thì còn chưa tới trình độ phải để cho nàng tới trấn giữ, nên Ôn Uyển cũng không có quản nhiều .
Ôn Uyển nghe được Hạ Hằng tới đây trả lời, chín phần công thức của lưu ly phường bán ra được ba trăm năm mươi sáu vạn lượng bạc. Thật ra thì đối với nhiều người mà nói, Ôn Uyển làm như vậy khiến cho người ta không thể hiểu. Bao gồm Hạ Dao. Lưu Ly phường từ đầu đến giờ hàng năm thu vào đều có hơn một trăm vạn. Ba năm là có thể kiếm tiền về được hơn ba vạn, tại sao lại muốn đem công thức bán đi, thật sự là không thể hiểu được? Đối với sự khó hiểu của Hạ Dao thì Ôn Uyển lần đầu đưa ra đáp án : "Mùa đông năm ấy quá lạnh, ở phía ngoài gió tuyết thổi mạnh , gió lớn tàn phá lên cửa sổ. Ta lạnh tới run rẩy, ma ma đem cửa sổ dán tốt rồi lại ôm lấy ta ngủ, nếu không phải có ma ma phát hiện thì đêm đó ta đã phải chết rét rồi. Khi đó ta đã nghĩ nếu như có thứ gì không bị gió thổi hỏng đi thì tốt rồi( Ôn Uyển tỉnh lược thủy tinh đi ). Hôm nay mặc dù có Lưu Ly , nhưng cũng đều để cho những người phú quý dùng, Những người nhà nghèo thì không dùng nổi, đem công thức này bán đi, sản lượng sau này sẽ ngày càng nhiều, dân chúng bình thường cũng có thể mua dùng được."
Mấy năm trước là hoàng đế dùng số tiền rất lớn, Ôn Uyển kiếm lấy tuyệt bút tiền bạc. Không thể để nó thông dụng. Hiện tại hoàng đế bắt đầu nới lỏng nên nàng cũng muốn đem cái công thức này nhả ra. Ôn Uyển vốn nghĩ muốn mở thêm mấy xưởng lưu ly, nhưng nếu như mở nhiều xưởng lưu ly thì rất có thể sẽ đem công thức tiết lộ ra bên ngoài. Thay vì tới lúc đó bị phiền toái thì còn không bằng kiếm một khoản lớn.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái : "Năm đó Quận chúa thật là bị tội lớn."
Ôn Uyển cười cười, bị tội lớn chính là hài tử kia, không phải là nàng. Nàng lúc ấy không cảm thấy khổ, có một lão nhân hết lòng yêu thương mình như vậy, nàng chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.
HOÀN QUYỂN 6