Ôn Uyển đang phụng bồi hai hài tử thì Hạ Thiêm đi tới nói: "Quận chúa, tướng quân có thư, còn đưa một đống đồ vật tới. Quận chúa, người tới xem qua một chút."
Ôn Uyển cầm tờ danh sách đến xem, nhìn thấy bên trên liệt kê một số đồ vật, ngược lại cảm thấy rất kỳ lạ. Nhìn tên, nàng không biết là cái đồ chơi gì? Đồ quý trọng nàng thấy nhiều rồi: "Đem những vật này lấy ra, ta muốn nhìn xem."
Đồ vật bầy thành từng đống đầy trên mặt bàn, có dây mây bện thành tiểu bàn tử, rất thô ráp lại không có kết cấu, cũng không chú ý kỹ thuật. Một hộp gốm màu đen được làm thành hộp dế mèn, còn có xương cốt làm thành cái còi, làm bằng gỗ khắc điêu, đồ đạc cơ bản không có tinh xảo, đều rất thô ráp.
Một vật ở bên trong đống đồ nhìn có vẻ yếu kém nhất chắc có lẽ chính là hai bức tượng đá Kỳ Lân xanh biếc. Nhưng nhìn thấy lại làm cho người khác rất ưa thích. Những thứ này đều là đồ vật đặc biệt của địa phương.
Ôn Uyển vô cùng hứng thú, nhưng vẫn lầm bầm: "Cái này trong kinh thành đều có thể mua. Từ xa như vậy mà còn mang những thứ này tới, cũng không sợ người khác mệt mỏi."
Hạ Ảnh nhìn thấy: "Cái này quá keo kiệt rồi. Muốn đưa cũng nên đưa chút ít thứ tốt tới chứ. Nghe nói quan ngoại có rất nhiều dược liệu tốt, còn có da thú." Muốn đưa thì nên đưa dược liệu, cùng đưa đến nhiều da thú hơn nữa chứ.
Ôn Uyển cười nói: "Bên trên danh sách đều có đấy, chỉ là ta không muốn xem, chỉ muốn xem một ít đồ chơi này." Những dược liệu cùng da thú kia, đưa đến chỗ cần tới là được.
Hạ Ảnh nhìn cái hộp dế mèn kia, lại rất không hài lòng nói: "Tướng quân làm cái gì vậy? Có ý định nuôi hai cái tiểu tử thì quần là áo lụa sao? Nhỏ như vậy lại hi vọng hài tử chơi con dế."
Hạ Dao vừa cười vừa nói: "Ngươi nên nhìn cái này. Đây mới là trọng điểm! Tướng quân là hi vọng hai vị thiếu gia kế thừa y bát a!"
Ôn Uyển đưa tay tiếp nhân hộp từ Hạ Dao. Trong hộp là hai thanh đoản đao, một thanh dùng một khối da rất bình thường làm thành vỏ đao bao bọc lấy, nhìn không có một chút đặc biệt gì.
Một thanh khác, trên vỏ đao khắc văn hoa tinh mỹ không nói, chính giữa còn gắn vàng gắn bạc, còn có vài chục miếng bảo thạch nhỏ làm đẹp ở giữa. Lay một cái thì sáng lấp lánh, chuôi đao thì lại khảm một quả hồng bảo thạch lớn to như ngón cái.
Ôn Uyển cầm chuôi tiểu đao hoa lệ này trên tay, cười đến rất tùy ý: "Hạ Dao, ánh mắt ngươi gần đây không tốt rồi? Cái này cũng gọi là kế thừa y bát sao? Đây là khoe của a? Cầm lấy tiểu đao như vậy thì làm sao giết người? Không bị người theo dõi thì cũng bị cướp bóc." Ôn Uyển nói xong, rút lưỡi đao bên trong ra, bên trên tiểu đao cũng điêu khắc hoa văn tinh mỹ.
Ôn Uyển cầm tiểu đao cắt một nhát vào hộp dao găm, thấy không chút sứt mẻ, chỉ có một đầu vết cắt. Ôn Uyển nhìn thấy thì im lặng: "Ngàn dặm xa xôi lại gửi về mặt hàng vô dụng như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn nói cho ta biết, đây là một tác phẩm nghệ thuật xa xỉ?" Ngay cả khối da đều không cắt được. Đây là đưa cho nhi tử, để cho người khác đều biết là con của hắn là phú quý công tử ah. Đưa về lễ vật như vậy, thế mà cũng có thể nghĩ được.
Hạ Dao và Hạ Ảnh đều nở nụ cười, gần đây Quận chúa càng ngày càng khôi hài, nói chuyện cũng khôi hài hơn. Tướng quân chỉ là đưa chiến lợi phẩm trở về, đâu có suy nghĩ nhiều như vậy.
Ôn Uyển lại nhặt lên một thanh tiểu đao khác, Ôn Uyển vừa cầm trên tay thì Ôn Uyển cảm thấy có một cố băng hàn dày đặc. Ôn Uyển rút ra thì hàn quang lạnh thấu xương tỏa ra. Ôn Uyển chỉ nhìn một cái thì thấy trong lưỡi đao dần dần hiện lên một tia huyết sắc lạnh lùng, cảm thấy sau lưng run rẩy, trong lòng nhiệt huyết trào lên ngực. Nếu không phải Ôn Uyển định lực hơn người, mà dưới sự xúc động không khắc chế được mình đã vung đao đến người bên cạnh rồi. Hậu quả như thế nào cũng khó mà biết được.
Hạ Dao thấy thanh tiểu đao kia thậm chí có thế lực uy hiếp: "Quận chúa, cây đao này tuyệt đối là hung đao giết vô số người, nếu như ta đoán không sai, nhất định là ở trên chiến trường đã uống no máu người rồi." Có thể phát ra khí thế khiếp người như vậy, tuyệt đối không phải là vật bình thường.
Ôn Uyển ngoài miệng lầm bầm mấy câu, ánh mắt lại không có rời cây đao trên tay. Trên đao có khắc đại triện, nhìn cái chữ kia, không phải chữ Đại Tề. Nghĩ đến Bạch Thế Niên bây giờ ở biên quan, nên chắc là mãn văn rồi( văn tự mãn thanh). Đại triện trên đao rất uy mỹ cứng cáp, phong cách cổ xưa lưu loát, nhìn dấu vết đại triện vẽ phác thảo đã dung hợp làm một thể với thân đao, hiển nhiên là lúc chế tạo đã khắc lên, cũng không phải là mới khắc. Ôn Uyển nghĩ tới đây liền nở nụ cười: "Lúc trước Bạch Thế Niên có giết một vị đại tướng người Mãn Thanh. Căn cứ ta phỏng đoán thì đao này là từ trên người hắn rồi." Đây chính là hung khí điển hình ah.
Hạ Dao cũng gật đầu, có lẽ là vậy.
Ôn Uyển giơ đao: "Nghe nói cây đao này chém sắt như chém bùn, đi thử đi." Đi ra khỏi phòng tiến vào sân nhỏ, nhìn thấy trong sân có mấy tảng đá, Hạ Dao chỉ thấy một tia sáng bạc chợt hiên ra, tảng đá đã vỡ thành hai mảnh. Ôn Uyển suy nghĩ rồi nói: "Đi lấy khối sắt tới."
Ôn Uyển cũng cầm cây đao thử nghiệm như vậy thì cũng tựa như cắt đậu hũ vậy. Ôn Uyển đưa thanh tiểu đao cho Hạ Dao: "Ngươi nhìn xem đây là dùng cái gì chế tạo ra?"
Hạ Dao nhận lấy cẩn thận quan sát: "Quận chúa, cái thanh tiểu đao này vẫn là dùng thiết, tuy nhiên là một thanh hung khí, cũng là một bảo đao chém sắt như chém bùn hiếm có."
Ôn Uyển nghĩ nghĩ rồi nói: "Đem nó đến cung phụng tại Phật đường, chỗ đó không khí yên lặng tốt lành, mới có thể giảm bớt lệ khí trên con dao găm này. Nếu không, cho dù nói là tuyệt thế bảo đao, ta cũng sẽ không cầm nó cho con của ta dùng." Ôn Uyển cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không? Nhưng Ôn Uyển cảm thấy cái bảo đao này có chút lao nhanh, giống như không nguyện ý muốn phản kháng. Được rồi, tuy hoang đường nhưng mà Ôn Uyển lại có cảm giác này. Nếu đã có linh tính vậy thì được: "Đợi các con của ta trưởng thành, nó vẫn hung tàn như vậy, không thể hóa giải lệ khí trên đó thì ta sẽ đem nó nung chảy ra, cho nó vĩnh viễn biến mất trên thế gian này. Nó có tiếp tục hung tàn thì cũng trở thành một đống sắt vụn rồi." Ôn Uyển luôn nghe nói binh khí dùng lâu rồi cũng có nhân tính đấy. Cho nên mới cố ý nói như vậy. Thế nhưng mà quỷ dị chính là cái thanh đao này dường như cũng có chút thu liễm. Ôn Uyển trong lòng nói thầm, chẳng lẽ hung khí cũng biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh? Biết bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh là tốt rồi. Nếu không, thật sự phải đem nó nung cũng thấy tiếc.
Nếu như nói Ôn Uyển chỉ là cảm giác, vậy thì Hạ Dao đối với sát khí đặc biệt mẫn cảm cảm thấy càng rõ hơn: "Quận chúa, không nghĩ tới, con dao găm này thật sự thu liễm sát khí."
Ôn Uyển mở to hai mắt, vui tươi hớn hở nói: "Đưa đến Phật đường đi. Đợi đến lúc đó ta lại kiểm tra. Nếu không, ta sẽ nung nó, ta nói được thì làm được."
Hạ Dao gật đầu.
Ôn Uyển trở vào phòng, nhìn thanh đao phú quý trên bàn lại so sánh với hung khí trên tay, liền nhịn không được mắng lên: "Tên hỗn đản này muốn là cái gì?" Một thanh là dao găm đẹp đẽ quý giá chỉ có thể làm vật trang trí, một thanh lại là hung khí sát khí ngập trời. Chẳng lẽ hắn có ý định để cho hai đứa con trai, một đứa ở kinh thành làm quần là áo lượt, còn một đứa là đại ma đầu giết người.
Ôn Uyển trước kia còn nghĩ đến, đợi Bạch Thế Niên trở về thì để cho hắn dạy bảo hài tử. Hôm nay xem ra thôi đi, nếu không đến lúc đó hắn lại đem hài tử dạy bảo thành mãng phu đầu óc ngu si tứ chi phát triển giống hắn. Trước kia cảm thấy hắn không phải mãng phu, hôm nay thấy xem ra là cái thanh danh mãng phu này bị che giấu ở bề ngoài nho nhã, làm cho nàng không có phát hiện ra, quả thật thiệt thòi lớn rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ rồi nói: "Hạ Dao, đem tiểu đao thiếp thân của ta lúc trước cũng đưa đến Phật đường cùng nó đi. Ta thấy thanh chủy thủ kia tuy không tốt như cái thanh này, những cũng là bảo đao chém sắt như chém bùn đấy."
Hạ Dao có chút kỳ quái không hiểu lắm nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển lắc đầu: "Một thanh thì làm sao chia đây? Ta chuẩn bị cho bọn hắn, hài tử thích hay không thích, đó là lựa chọn của nó. Nếu như không có chuẩn bị, đến lúc đó bọn nó muốn lại không có thì sẽ nghĩ như thế nào? Có thể trong nội tâm sẽ nghĩ là có phân biệt đối xử giữa chúng."
Hạ Dao cảm thấy Ôn Uyển cẩn thận quá mức rồi. Ai võ nghệ tốt thì để cho người đó dùng là được.
Ôn Uyển có cái nhìn của mình: "Vào lúc hài tử hiểu chuyện, trước khi tự mình biết được đồ vật mình cần thì ta sẽ chuẩn bị cho bọn hắn đều giống nhau. Cho dù tìm không thấy cái giống như đúc, thì ta cũng muốn cái không sai biệt lắm. Tương lai hài tử có cần hay không thì lại là việc khác. Nhưng với tư cách là mẹ của bọn hắn, ta sẽ đối xử như nhau, không để cho bọn hắn cảm thấy ta thiên vị ai. Cái này đối với sự phát triển của hài tử là rất bất lợi."
Tuy Hạ Dao cảm thấy Ôn Uyển chuyện nhỏ làm lớn, nhưng mà Ôn Uyển suy nghĩ đến đủ mọi mặt của sự việc, giáo dục hài tử thế nào nàng cũng không hiểu. Ôn Uyển nói cái gì chính là cái đó rồi.
Ôn Uyển bỏ qua chuyện dao găm, tiếp tục xem một đống đồ vật này, vuốt vuốt một lúc rồi lại bỏ qua. Ngược lại cầm lên một một kèn khắc từ xương, nhìn thấy bên trong làm rỗng, hẳn là một loại tiêu. Liền đưa lên thổi, đông, phát ra một âm thanh chói tai.
"Rất thú vị, đem những thứ này thu lại, đến lúc đó cho bọn nhỏ chơi." Ôn Uyển xem xét đồ đạc tất nhiên biết là chuẩn bị cho hai đứa con trai, không nghĩ tới nam nhân này, còn có thể nhớ đến nhi tử, cũng biết mua đồ chơi, tuy đưa về dao găm tạm được, nhưng tổng thể còn không tính quá kém.
"Quận chúa, có thư." Ôn Uyển nhận thư, liền chuẩn bị đem thư ném vào trong hộp, cũng đã là lệ cũ rồi. Nhưng vừa nhìn thì lại viết gửi Minh Duệ, Minh Cẩn. Ôn Uyển trong nội tâm khinh thường. Hai hài tử mới bốn tháng, làm sao biết đọc, hắn cho rằng con của hắn là yêu nghiệt a, bệnh thần kinh. Ôn Uyển rất là khinh bỉ phỉ nhổ Bạch Thế Niên một phen nhưng lại không có mở ra. Dù sao cũng không phải là cho mình, tùy ý xem thư của nhi tử là không có đạo đức.
Ôn Uyển rất không ưa cái tên kia: "Bỏ vào phòng ngủ, đợi buổi tối ta đọc cho hai tên tiểu tử nghe. Đúng là có bệnh, bọn hắn nhỏ như vậy biết cái gì chứ? Hắn cho rằng con của hắn là thần đồng, ba tháng có thể nghe hiểu được tiếng người." Nhưng mà, ừm, lão đại nhà nàng dường như xác thực là thần đồng, nếu không nhỏ như vậy thì sao quỷ dị thế.
" Cái này rất là mới lạ." Ôn Uyển nhìn đến một đôi vòng tai, là một đôi vòng tai dùng sáu cái răng sói xuyên thành. Ôn Uyển đem hoa tai làm bằng ngọc trai lấy xuống, đeo lên cái hoa tai bằng răng sói này, hỏi Hạ Ảnh thế nào, nhìn cũng khá đẹp đi!
Hạ Dao trợn mắt, rất không ưa nhìn cái bộ dạng ngốc kia của nàng: "Quận chúa, ta có đôi khi cảm thấy bộ dạng người bây giờ người không khác hài tử ba tuổi lắm. Hẳn là phụng bồi hai tiểu thiếu gia, người cũng biến thành hài tử rồi."
"Ha ha, nhân sinh nhiều đau khổ, hiện tại lưu hành một thời vui mừng. Truyền lời cho bọn hắn, về sau mang nhiều món đồ chơi tốt kỳ lạ quý hiếm tới. Cái gì vàng, bạc thì thôi, còn không bằng đổi thành bạc mang về cho thực tế." Ôn Uyển khoát tay áo nói.
"Quận chúa, súp cá trích cẩu kỷ." Ôn Uyển bất đắc dĩ nhận lấy uống. Nàng đã cố gắng giảm béo rồi. Nhưng mà hai tên tiểu tử kia phải bú sữa mẹ, thức ăn không thể giảm, nàng hiện tại cố gắng nữa cũng giảm không được bao nhiêu. Mỗi tháng có thể giảm bớt bốn năm cân đã là thành tích rất không tệ rồi.