Bạch Thế Niên trở về, dắt ngựa của mình nhốt chung một chỗ với Tiểu Hôi, mặc dù ngựa của hắn không phải là cống phẩm giống như Tiểu Hôi, nhưng vẫn là loại hiếm có. Ban đầu nó là một con ngựa mạnh mẽ, vô cùng bạo ngược, hắn cũng phải mất chín trâu hai hổ, mới hàng phục được con ngựa này. Hai năm qua, không phải hắn không đi tìm ngựa cái cho nó lai giống, nhưng nó lại không nhìn trúng con ngựa cái nào. Thế mà nhìn một cái đã nhìn trúng ngựa của vợ hắn. Thật là tinh mắt a, thật là tinh mắt, thật tinh mắt giống hắn. Bạch Thế Niên đắc ý suy nghĩ, cái này thật đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Diệp Tuần thấy hai mắt Bạch Thế Niên hàm xuân, dáng vẻ hăng hái thì mỉm cười, không phụ tướng quân chờ đợi sáu năm như một. Cuối cùng thì thời kỳ khổ cực đã qua. Ôn Uyển Quận chúa cũng không vô tình giống như người đời vẫn đồn đại "Tướng quân, coi như người cuối cùng cũng vượt qua thời gian khổ cực rồi."
Bảo Bảo Cương ở bên cạnh lại nói mát "Tướng quân, dáng vẻ này của người mà trở về, đảm bảo mọi người đều nói là tướng quân đã bị đánh tráo rồi." Diệp Tuần nhìn dáng vẻ hắn vui mừng rạo rực, trông giống như là một kẻ lưu manh, tính tình này ai mà chịu nổi chứ?
Ban đầu Bảo Bảo Cương nghĩ sẽ kiếm một cô vợ ở trong kinh thành, đáng tiếc không có ai nguyện ý gả cho hắn. Mặc dù hắn là tứ phẩm quan quân. Nhưng ở trong kinh thành thời gian ngắn như vậy, lại cũng không biết lúc nào sẽ mất mạng. Cho nên không ai nguyện ý đem con gái của mình gả cho hắn. Dĩ nhiên những nhà nghèo cửa nhỏ hoặc là những thứ nữ cũng nguyện ý. Nhưng Bảo Bảo Cương lại không thích.
Bảo Bảo Cương nhìn dáng vẻ này của Bạch Thế Niên, trong lòng hâm mộ, nói "Tướng quân, người hỏi Quận chúa một chút, ngày đó mỹ nhân bên cạnh là ai vậy?"
Nghĩ tới mỹ nhân, trong lòng Bảo Bảo Cương như có lửa nóng. Cho dù không thể lấy làm thê tử, nhưng thu người vào phòng cũng không tồi. Mọi người đều có tính ganh đua so sánh với nhau. Nếu mà ở biên quan có nữ nhân như thế, cho dù là nô tỳ. Nhưng chỉ cần nguyện ý thì làm chính thê cũng không có vấn đề gì. Nhưng ở kinh thành, người kinh thành lễ giáo rất sâm nghiêm quy củ, Bảo Bảo Cương cũng phải từ bỏ ý nghĩ này. Hắn không muốn làm cho con của mình sau này trên lưng phải mang danh tiếng không tốt.
Bạch Thế Niên đáng tiếc nói "Ta đã hỏi, nàng kia vốn là cung nữ. Có điều đã được đưa ra khỏi cung. Nếu ngươi thật lòng thích, thì ta sẽ đi hỏi thăm giúp cho ngươi, nếu ngươi muốn thu người đó ta cũng có thể đi nói một chút."
Bảo Bảo Cương sau khi suy nghĩ liền lắc đầu. Thôi được rồi, vẫn nên cưới một thiên kim tiểu thư thôi. Dù không phải là thiên kim tiểu thư nhưng là một lương nữ cũng tốt.
Yến Kỳ Huyên nghe được tin tức hai người lén gặp mặt thì hừ một tiếng. Khuôn mặt mang vẻ khinh thường, nói "Còn chưa gả, suốt ngày đi ra ngoài gặp mặt. Đúng là từ nhỏ không có người dạy dỗ." Yến Kỳ Huyên chỉ còn nước chưa nói thẳng ra là rốt cuộc là đứa trẻ không có mẫu thân dạy dỗ. Một chút lễ nghi quy củ cũng không biết.
Từ Trọng Nhiên nhăn nhăn mày, bây giờ hôn sự đã định rồi, chỉ có nửa tháng nữa là thành thân, lúc đi ra ngoài cũng có rất nhiều thị vệ đi theo, mặc dù không ổn, nhưng vẫn coi như tốt. Không đến mức phải dùng những lời sắc bén như vậy. Hơn nữa qua nhiều năm, danh tiếng Ôn Uyển không tốt phần lớn đều là bị hãm hại. Ôn Uyển là người biết giữ mình trong sạch. Nhưng Ngũ điện hạ, sau khi hôn sự của Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển định ra. Ngôn ngữ đều là chỉ trích gắt gao. Loại chuyện này vốn nên để trưởng bối nói. Nhưng mà Hoàng thượng một tiếng cũng không nói. Làm như vậy là có ý gì, hắn biết rất rõ ràng. Ngũ điện hạ như vậy, không phải là một hiện tượng tốt.
Yến Kỳ Huyên cũng ý thức được rằng mình đã lộ tâm tình bản thân ra ngoài. Thấy Từ Trọng Nhiên tỏ ra bất mãn, trong lòng lại càng lo âu. Nhưng hôm nay Từ Trọng Nhiên bên người mình đã là Hầu Tước. Lại có một nhạc phụ là Hạo thân vương. Đã không còn là người phải dựa vào mình giống như dĩ vãng.
Lúc Từ Trọng Nhiên xuất phủ. Nhìn lại bốn chữ trên tấm bảng. Nghĩ đến gần đây tính tình càng ngày càng không thu liễm được của Yến Kỳ Huyên. Thật ra thì Từ Trọng Nhiên vẫn biết, Yến Kỳ Huyên muốn kết hôn với Ôn Uyển. Mặc dù hôm nay hắn đã có chính phi, nhưng dục vọng dưới đáy lòng của hắn vẫn không tán.
Từ Trọng Nhiên thấy si tâm vọng tưởng của Huyên quận vương mà cười lạnh. Ôn Uyển là người kiêu ngạo như vậy. Làm sao có thế làm kế thê. Cũng không phải là không có ai thèm lấy. Ba lần bốn lượt có hành động phá hỏng, Ôn Uyển chẳng qua chỉ là có mấy hành động cảnh cáo nho nhỏ, đó là Ôn Uyển căn bản không thèm để ý.
Con ngươi của Từ Trọng Nhiên co rụt lại. Không thèm để ý? Tại sao Ôn Uyển lại không thèm để ý? Tại sao đối với nhiều nam nhân ưu tú như vậy đều ngoảnh mặt khinh thường, thật sự là quá kém sao? Cấp bậc như hắn, Hải Sĩ Lâm, cũng có rất nhiều nam nhân không tồi. Nhưng ngay cả cơ hội Ôn Uyển cũng không cho. Trừ khi, trừ khi Ôn Uyển không tính toán đến việc chọn chồng. Chẳng qua là làm để có mọi người thấy. Bên trong một mực nàng vẫn chờ Bạch Thế Niên trở về. Điều này cũng giải thích tại sao nhanh như vậy, Ôn Uyển đã tiếp nhận Bạch Thế Niên.
Từ Trọng Nhiên có chút chán nản. Thì ra là như vậy. Hắn đã rõ, tại sao Ôn Uyển lạnh tâm đến thế? Đối với Bạch Thế Niên, mặc dù Từ Trọng Nhiên có ghen tỵ với hắn, nhưng cũng thật tâm bội phục. Vì một thê tử có thể đã chết, không lấy thê tử khác, có thể kiên trì chờ đợi. Trong lòng hắn sinh bội phục (Dĩ nhiên, chủ yếu là hắn vốn đã bội phục Bạch Thế Niên, trừ khi là con mọt sách, mỗi một nam nhân đều có mộng làm anh hùng. )
Lúc Ôn Uyển đi gặp Hoàng đế, nói đến chuyện săn thú, khuôn mặt Ôn Uyển tỏ ra buồn bực nói "Trước đây còn không cảm thấy gì. Đúng thật là đến bãi săn mới biết mình học được mấy thứ kia cũng chỉ là khoa chân múa tay thôi. Cậu Hoàng đế người không biết đâu, con đi săn nửa ngày, ngay cả một con thỏ cũng không săn được."
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cười ha ha. Cho đến tận bây giờ, Ôn Uyển luôn cho hắn ấn tượng là nàng muốn làm cái gì, đều có thể làm rất xuất sắc. Hiếm khi có thể làm Ôn Uyển bó tay như vậy.
Trước đây cảm thấy nửa tháng trôi qua rất nhanh. Nhưng bây giờ đối với Ôn Uyển mà nói, đúng là mỗi ngày đều trôi qua rất chậm. Cũng không phải Ôn Uyển hối hận gả đi. Mà càng đến gần hôn lễ, Ôn Uyển càng cảm thấy phiền não. Nhớ lại mấy năm trước, lúc Mai nhi gả đi, nàng còn đi an ủi. Hôm nay nàng lại thấp thỏm, bất an.
Trong lúc này Mai nhi cũng chủ động đến một lần. Nhìn thấy trên mặt Ôn Uyển tỏ ra không sao cả, thật ra thì bên trong đang rất khẩn trương. Cuối cùng cảm thán một câu, đến lúc gả, tâm trạng mọi người ai ai cũng giống nhau.
Hạ Ngữ tới bẩm báo nói "Quận Chúa, Thái tử phi gửi bái thiếp đến, người có muốn xem không?"
Ôn Uyển nhìn bái thiếp là muốn tới thăm Ôn Uyển. Đây cũng không phải là Như Vũ cho là Ôn Uyển khí lớn, muốn nàng đường đường là Thái tử phi phải đến bái kiến. Chủ yếu bây giờ Ôn Uyển là tân nương sắp gả. Phải ở nhà thêu đồ cưới, chuẩn bị lập gia đình. Dĩ nhiên người quen với Ôn Uyển đều biết để cho Ôn Uyển thêu đồ cưới là không có khả năng. Nhưng cũng là cách nói với bên ngoài.
Ôn Uyển cười nói " Hạ thiếp mời là để cho nàng nói với bên ngoài, nàng với ta có giao tình không tầm thường, thì cũng theo ý nàng đi." Nói chung cũng là lợi dụng lẫn nhau thôi.
Hạ Dao thấy thần sắc mệt mỏi của Ôn Uyển liền khuyên "Quận chúa, nếu không thích thì đừng gặp. Việc quan trọng nhất bây giờ của người là chuẩn bị để gả đi thôi."
Ôn Uyển lắc đầu nói "Trước đây chỉ có mình ta, nên không quản là đắc tội hay không đắc tội với ai. Đắc tội với người khác, ta không lo lắng. Dù sao nếu không sống được ở đây, thì có thể đi nơi khác. Nhưng thành gia lại không giống nhau. Ta cuối cùng vẫn nên vì hắn, vì hài tử mà suy nghĩ nhiều một chút. Như Vũ với Hoàng hậu và Quách thị đã như nước với lửa. Nàng cần một ngọn núi lớn, có thực lực mạnh mẽ làm chỗ dựa. Ngọn núi dựa này, không phải ta thì còn ai. Mà ta cùng với Hoàng hậu và Quách gia cũng có cừu oán. Cộng thêm một phần tình cảm trong dĩ vãng, cùng nàng kết minh, là chuyện tốt nhất bây giờ."
Hạ Dao ngạc nhiên nói "Quận chúa, người đã từng nói sẽ không kết minh với Thái tử phi và Thái tử?"
Ôn Uyển cười nói "Ngươi sai rồi, không phải là cùng Thái tử phi kết minh, chẳng qua đi lại nhiều một chút, để cho phần tình cảm này của ta và nàng sâu hơn một chút. Nếu không Như Vũ ở Đông cung cũng phải hết sức tận lực. Như vậy đối với hai đứa bé cũng không tốt. Là rồng hay sâu bọ, dù sao cũng phải quan sát mới biết. Nếu ngay cả cơ hội để nhìn cũng không có. Vậy cũng thật là đáng tiếc."
Hạ Dao cuối cùng cũng hiểu rõ nói "Quận chúa là muốn bồi dưỡng Linh Đông thiếu gia?"
Ôn Uyển gặt đầu nói "Ừ, thân phận của Linh Nguyên quá cao quý, ta không muốn bồi dưỡng. Linh Đông chính là đứa thích hợp nhất. Nếu tư chất của đứa bé này không kém, lại trùng ngày sinh với ta mà chưa nói đến chuyện tình cảm. thì không tệ."
Hạ Dao có chút lo lắng nói "Nếu Linh Nguyên điện hạ vẫn bình yên vô sự, cuối cùng vẫn trên Linh Đông điện hạ một bậc. Quận chúa dạy Linh Đông điện hạ có tốt hơn nữa, thì đến lúc đó..." Đến lúc đó chính là huynh đệ ruột thịt tranh đấu giết hại lẫn nhau.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Dao nói "Địa vị của Thái tử điện hạ tràn ngập nguy cơ, ngươi lại lo lắng Linh Nguyên cùng Linh Đông tàn sát lẫn nhau. Không phải cuối cùng lại là đảo ngược hết sao?"
Hạ Dao mở to hai mắt ra nhìn.
Ôn Uyển hiểu ý của nàng nói "Ha ha, ta thật là không có nghĩ đến chuyện gì. Chẳng qua chỉ nói như thế. Đem người bồi dưỡng, tương lai như thế nào, đó là vận mệnh của hắn. Ta chỉ tin tưởng, nếu ta đem hết bản lĩnh của mình dạy cho hắn, hắn còn không nhận được sự thừa nhận của Cậu Hoàng đế. Vậy ta đây quá kém rồi."
Hạ Dao cuối cùng cũng đã hiểu, Quận chúa không phải là để cho Linh Đông điện hạ tranh giành chém giết. Mà là trực tiếp để cho Hoàng đế thừa nhận. Nếu là do Hoàng đế thừa nhận, tất cả cũng sẽ không có vấn đề gì nữa. Quận chúa khi suy nghĩ về một việc gì đó, luôn nghĩ tới mấu chốt cuối cùng.
Hạ Dao lại lo lắng nói "Quận chúa, nếu có Tiểu chủ tử, người làm sao có thể dạy bảo được?"
Ôn Uyển cười một tiếng nói "Ai nói ta muốn dạy con của mình, ta đâu biết gì, không thích hợp để dạy chúng." Nàng biết kiến thức ở thế kỷ hai mươi mốt của mình ở đây không thích hợp để dạy chúng. Có một chút, cũng là học được ở trên người Ông ngoại Hoàng đế cùng Cậu Hoàng đế. Những thứ đó, nói đơn giản thì chỉ bốn chữ, đế vương chi thuật. Mà những thứ này không thể dạy cho hài tử được.
Cho dù không kiêng kỵ những thứ này. Ôn Uyển cũng không có ý định tự mình dạy con. Nàng rất rõ ràng, tính của mình còn có thiếu xót. Nếu nàng dạy, hài tử khó tránh khỏi sẽ bị nàng ảnh hưởng. Nàng là mệnh tốt, lại được hai vị Đại boss che chở. Nếu không, lấy tính cách của nàng đều làm cho người không thích, kết quả không nói đến thê thảm. Nhưng nhất định cuộc sống sẽ không trôi qua thoải mái. Nếu sau này hài tử là nhi tử còn tốt chút ít, nếu là nữ nhi, ở đâu tìm được một Bạch Thế Niên nữa.
Hạ Dao cảm thấy, hôm nay Quận chúa thay đổi rất nhiều. Quận chúa tùy tâm sở dục, thích làm theo ý mình, giống như một đi không trở lại nữa. Đây rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Ôn Uyển thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Hạ Dao, cười nói "Hạ Dao, Bạch Thế Niên có thể làm ta thay đổi, đối với ta mà nói, đó là chuyện tốt, ít nhất có hắn ở bên cạnh ta sẽ có cảm giác có nơi mà ta thuộc về. Nếu không trên thế gian này chỉ có mình ta, sẽ rất cô đơn."
Hạ Dao gật đầu cười nói "Chờ sau này khi tiểu chủ tử xuất hiện, Quận chúa sẽ rất bận rộn. Đến lúc mà Quận chúa đau đầu, sẽ rất hoài niệm cuộc sống bây giờ."
Ôn Uyển mỉm cười, cũng không thấy có gì là không tốt. Gả cho người ta, dĩ nhiên là sẽ có hài tử. Rồi hãy nói, ở đời trước nàng lúc nào cũng hi vọng có hài tử của mình. Mong muốn chính là một trai, một gái. Đáng tiếc, ở đây muốn hai đứa thì tạm thời không được.