Quyển 1 Chương 29: hoàng đế

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:12

Ôn Uyển bị Trịnh vương ôm, vừa giương mắt nhìn xung quanh, trên mặt đất lót gạch màu xanh, một đường thẳng tắp đều là gạch màu xanh, không giống ở Triệu vương phủ, trên mặt đất đều là đá cẩm thạch thượng hạng. Bốn góc đều là những cây tùng cao ngang nhau, hình dạng xấu xí. Vòng vo một hồi, là một mảnh núi giả, phía trên có nước chảy xuống, trên núi giả còn có đình đài. Đi thêm mười phút đồng hồ nữa, ánh mắt Ôn Uyển hiện lên một chút sáng. Bên trong có nhiều loài hoa đầy màu sắc, hiện tại là tháng sáu, muôn hồng nghìn tía, mùi thơm ngát hương, cảnh đẹp ý vui. "Phụ vương." Một người cao lớn khoảng một mét rưỡi, chừng mười một mười hai tuổi, bé trai lớn lên cùng Trịnh vương có năm phần giống nhau ra đón. Nhìn Trịnh vương ôm cô bé, hỏi, đây chắc là biểu muội của mình Ôn Uyển. Ôn Uyển gật đầu, chỉ chỉ dưới đất, Trịnh vương đem nàng để xuống. Hướng nam tử phúc thân (cúi chào). Trịnh vương nhìn Ôn Uyển lễ tiết, cười cười. "Đây là đại biểu ca của cháu, nếu có chuyện gì cần nhưng tìm không thấy cậu, cháu có thể đến tìm đại biểu ca." Vừa nói vừa đi vào. Ôn Uyển chạy theo, lôi kéo tay Trịnh vương. Trịnh vương nhìn nàng một cái, nắm tay nhỏ bé của nàng. Hai người tay trong tay đi qua vườn hoa, vào nhà giữa. Trịnh thế tử ngạc nhiên không thôi, phụ vương mình bình thường rất nghiêm cẩn, lãnh mạc, chưa bao giờ cho huynh muội bọn họ một sắc mặt tốt. Mới vừa rồi nhìn phụ thân ôm Ôn Uyển đã cảm thấy bất khả tư nghị, không nghĩ tới phụ vương có thể nhân nhượng nàng như thế. Hai người tay trong tay đi vào, nhìn thế nào, cũng thấy giống như một đôi phụ tử ruột, nếu không phải đã nhận được tin tức từ sớm, hắn khẳng định sẽ cho rằng nàng là muội muội khác mẹ của mình. Trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, bất quá, hắn rất nhanh bỏ rơi những ý niệm đó. Đuổi theo bước chân của họ, đến chính sảnh, có một người trung niên đi đến. "Quản gia, đây là Ôn Uyển, cháu ruột của bổn vương, ngươi phải hảo hảo hầu hạ, không được có chút chậm trễ nào." Sau đó xoay người, nói với Ôn Uyển, ngươi đi theo quản gia xuống dưới, cậu còn có việc phải xử lý. Ôn Uyển biết điều gật gật đầu, sau đó lôi kéo Trịnh vương, khoát tay áo, hai tay thống nhất, dán tại trên mặt, làm tư thế ngủ. Ý nàng là, Trịnh vương rất cực khổ, quá mệt mỏi, tốt hơn là nên đi nghỉ ngơi. "Cậu biết, Uyển Nhi đi xuống nghỉ ngơi trước. Hôm nay, cháu cũng mệt nhọc." Nhìn động tác của Ôn Uyển, hắn cảm thấy rất thân thiết. Trịnh vương mang theo phụ tá vào thư phòng. Màn... này nam tử áo xám cao hứng cực kỳ "Vương gia, Triệu vương lần này thật sự ngã một cú thật đau a." "Phải nói, hắn tặng cho bổn vương một phần đại lễ. Một phần đại lễ thật lớn. Đứa bé kia lớn lên giống ta như đúc, giống nhau như đúc a!" Trịnh vương nói không ra lời hưng phấn, trong ánh mắt kia, chính là cuồng nhiệt, mừng như điên. "Đúng vậy a, giống nhau như đúc, lại là cháu ngoại gái của Tô quý phi, cũng là cháu ngoại gái của Tô Tương, lại càng xuất thân từ gia đình thư hương môn đệ* đệ nhất thiên hạ." Trong mắt phụ tá Trầm Giản cũng là một mảnh vui sướng. Hiện tại hai người lớn lên giống nhau, đều nói cháu ngoại trai tựa như cậu. Thân phận này, tự nhiên khiến cho người hoài nghi. Thư hương môn đệ: gia đình có học vấn "Ngươi đi xuống đi." Chờ Trầm Giản sau khi đi, lập tức hạ lệnh tăng thêm nhân thủ đi tìm cái hộp theo lời nói của Ôn Uyển. Nói không chừng, di vật bên trong là đồ mình muốn. Chỉ là lớn lên giống nhau, không có chứng cớ, ai muốn nói gì cũng được. Một lát sau, hắn lập tức thay đổi y phục tiến Cung. Hoàng cung, điện Dưỡng Hòa. "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." An Nhạc hầu khom người, bò lổm ngổm trên mặt đất, không dám nhúc nhích. Lúc này, hoàng đế tất nhiên là tìm hắn tính sổ. Trên giường có một lão nhân đang ngồi, mặt hiện đầy nếp nhăn, sắc mặt bình thản, nếu không phải cặp mắt kia thâm thúy, sâu thẳm như biển không thấy đáy. Đoán chừng, có người sẽ cho rằng hắn là một lão đầu bình thường, không ai nghĩ tới, đây là người nắm quyền sanh sát trong tay, chỉ cần một câu nói có thể làm cho hàng nghìn hàng vạn người phải mất mạng, người cao quý nhất thiên hạ. Hoàng đế nghe những lời này, phảng phất giống như không nghe thấy, thản nhiên ngồi ở trên giường, xem tấu chương, nghiêm túc phê duyệt, giống như không có An Nhạc hầu ở đây. Cứ như vậy đã qua hơn nửa canh giờ, thả tấu chương trong tay xuống, nhìn người đang quỳ trên mặt đất, kỳ quái hỏi một thái giám bên cạnh "Tại sao người này lại quỳ ở đây?" "Hoàng thượng, đây là An Nhạc hầu." Lão Công Công bận rộn nhẹ nói . "An Nhạc hầu, ngươi quỳ trẫm không dám nhận. Cháu ngoại của trẫm là nha hoàn nhà ngươi, ngươi không đánh thì mắng, trẫm làm sao dám nhận cái quỳ của ngươi." Hai câu nói nhàn nhạt, đã làm cho An Nhạc hầu mao cốt tủng nhiên, linh hồn nhỏ bé cũng bị mất hơn phân nửa. Mao cốt tủng thiên: sởn tóc gáy, sởn gai óc. "Hoàng thượng, thần tội đáng chết vạn lần, thần tội đáng chết vạn lần. Nhưng thần thật không biết nàng là nữ nhi của Phúc Huy công chúa, là cháu ngoại của hoàng thượng. Nếu không, thần có mượn mười lá gan, cũng không dám. Cầu xin hoàng thượng khai ân." An Nhạc hầu mãnh liệt dập đầu, rất nhanh cái trán đã chảy máu. "Khai ân, nếu không phải nha đầu kia cơ trí, đoán chừng, hiện tại nàng đã thành một oan hồn. Khai ân, người ngươi nên cầu xin khai ân cho ngươi, không phải là trẫm, mà là cháu gái của trẫm." Hoàng đế vẫn rất bình thản, một chút dấu hiệu tức giận cũng không có. Dường như cái gì hắn cũng không biết, nhưng thật ra cái gì hắn cũng biết. "Tạ ơn hoàng thượng khai ân, tạ ơn hoàng thượng khai ân." Nhìn hoàng thượng tựa vào đệm nhắm mắt nghỉ ngơi, An Nhạc hầu vội vàng lui ra ngoài. Thời điểm hắn lui ra ngoài, toàn thân ướt nhẹp, giống như con cua trong nước. "Ôn Bảo, ngươi nói thử xem, một hài tử mới chỉ sáu tuổi, làm sao lại có nhiều tâm nhãn như thế? Đến lão Ngũ cũng có thể lừa gạt, có phải sau lưng có cao nhân chỉ điểm hay không ?" Hoàng đế cau mày hỏi. Hắn đã nhận được tin tức, biết Ôn Uyển đúng là cháu ngoại ruột thịt của mình. "Hoàng thượng, đoán chừng cô nương là sợ, cho nên mới không thể không cẩn thận. Nếu không phải nàng cẩn thận, đoán chừng lần này người đã không toàn mạng." Ôn công công nhẹ nhàng nói. Hoàng đế vung tay lên, cho hắn đi xuống. Lập tức có một người nhảy ra. "Ngươi phái mấy người, đi xem những đồ vật mà Phúc Huy để lại cho đứa bé kia, rơi vào tay ai? Đem đồ vật cầm về." Phân phó xong, tiếp tục xử lý chính vụ. Một hồi, Triệu vương cầu kiến, chỉ chốc lát, Trịnh vương cầu kiến. Hoàng đế để cho bọn họ cùng nhau vào. "Chuyện này, trẫm đã biết. Lão Bát, chuyện này ngươi làm rất tốt." lời nói của hoàng đế... rất nhẹ, rất nhạt. Nhưng một câu nói ngắn ngủn này làm cho Trịnh vương rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên phụ hoàng khen ngợi hắn. "Phụ hoàng, đây là việc nhi thần phải làm. Ôn Uyển đứa bé kia đúng là chọc người thương mến, nhưng đã nếm phải rất nhiều cực khổ, bị người hãm hại." Trịnh vương đúng lúc giúp đỡ Ôn Uyển nói lời hữu ích. "Lão Ngũ, đứa bé kia ở chỗ của ngươi gần mười ngày. Ngươi cũng không biết nàng là cháu gái của ngươi. Mời được nhiều ... đại thần thế này, không tệ, bữa tiệc tối hôm qua cũng không tệ, rất náo nhiệt, thật là đã giúp cho những thần tử kia xem một trò hay." Sắc mặt hoàng đế rất bình thản, còn lộ vẻ mỉm cười. "Phụ hoàng, nhi thần sơ suất, xin phụ hoàng trách phạt." Triệu vương lập tức rùng mình, biết hoàng thượng mất hứng vì những thủ đoạn của mình. "Đều đi xuống đi, hảo hảo chiếu cố đứa bé kia, làm cho nàng bình an lớn lên. Không để cho nàng chết non, nếu không, trẫm nhất định sẽ không buông tha cho người đó." Câu nói này của hoàng đế không cần giải thích cũng hiểu... , một người cơ trí như Triệu vương đương nhiên cũng biết, hoàng đế đang nói đến mình. Sắc mặt Trịnh vương rất vui mừng, có lời này, Ôn Uyển sẽ an toàn hơn rất nhiều. Chỉ chốc lát, Bình quốc công cùng thế tử cầu kiến. Hai người vừa vào bên trong điện, một vật thể không rõ liền bay tới. Lão quốc công nhãn lực khá hơn một chút, cúi thấp đầu. Thế tử cho dù nhãn lực tốt, cũng không dám trốn, bị nện ở trên trán, u một cục. "Trẫm còn chưa có chết, các ngươi cứ như vậy chà đạp lên cháu ngoại của trẫm. Bình gia các ngươi cho rằng cái mũ tước vị của các ngươi rất chắc chắn, trẫm lấy xuống không được, đụng không được, cho nên muốn bay lên trời sao?" Hoàng đế lạnh lùng . "Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng thứ tội." Hai người bận rộn quỳ xuống, rất sợ hãi. "Hừ, trẫm chịu không nổi. Cút." Sắc mặt Hoàng đế rất khó xem, lại có thêm hai vật lạ bay tới. Đại thọ sáu mươi của mình, thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy. Lúc nhận được tin tức hắn vừa giận vừa hận. Lại dám lớn mật như thế, cho dù đứa bé kia là một người câm, nhưng đó cũng là huyết mạch của hoàng thất, thế mà bọn họ cũng dám bạc đãi nàng, lại dám hại chết nàng, còn làm cho nàng lưu lạc đến trình độ làm nô tỳ cho thần tử của mình, đem mặt mũi của hắn quăng hoàn toàn.