Nhưng bên kia thì thật nhức đầu rồi, sau khi Bình Hướng Hi biết chuyện này rất giận dữ. Chạy đến phủ của Ôn Uyển, cha của nàng, mặc dù chỉ là cha hờ nhưng Ôn Uyển cũng không dám không cho hắn đến, ngay cả cửa cũng không dám ngăn lại, nếu bị Ngự Sử buộc tội bất hiếu, thì cho dù nàng là Quận chúa cũng không gánh nổi.
"Ngươi đã có hai ca ca, còn muốn nhận con thừa tự làm gì? Tốt nhất ngươi nên bỏ ý nghĩ này đi, cho dù ngươi có là Quận chúa do Hoàng thượng phong nhưng nếu như ngươi ngỗ nghịch bất hiếu, thì cũng sẽ bị tước đoạt danh hiệu Quận chúa. Ngươi đừng tưởng rằng ta đang hù dọa ngươi... Ngươi nói thử xem, ngươi có chịu từ bỏ ý định này hay không?" Bình Hướng Hi gầm thét, mắng đến nước bọt bay tứ tung. Ôn Uyển thật sự chịu không được, hắn mắng chửi không dùng một chữ thô tục nào, nhưng lại vô cùng ầm ĩ a. Nàng thật sự không muốn nghe nữa, trực tiếp ngã xuống đất, không dậy nổi.
"Quận chúa, Quận chúa, người làm sao vậy? Thái y, mau truyền Thái y, mau truyền Thái y" Hạ Ảnh đở Ôn Uyển lên giường, thấy bộ dạng của Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm, Hạ Ảnh vụng trộm cười. Bình Hướng Hi nhìn sắc mặt Ôn Uyển trắng bệt như giấy, hô hấp khó khăn, cũng giật mình.
"Bệnh Quận chúa là do tức giận công tâm, tại sao lại tức giận công tâm? Bình đại nhân, xin thứ cho ta nói thẳng một câu. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Làm sao cứ cách ba ngày là Quận chúa lại giận đến ngất xỉu. Nàng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, cho dù trời có sập xuống, đại nhân cũng không nên mắng nàng như vậy. Liên tiếp bị kích thích thế, sớm muộn gì Quận chúa cũng chết yểu. Ta chưa từng thấy người cha nào như ông, có chuyện gì không thể từ từ nói sao?" Sao khi Vương thái y bắt mạch cho Ôn Uyển xong, cau mày, nói chuyện với Bình Hướng Hi cũng không khách khí nữa. Hắn đã thấy nhiều việc xấu xa của con cháu nhà giàu nhưng chưa từng thấy người cha nào mà không thương yêu con mình như vậy.
Bình hướng Hi không dám gầm thét, chỉ đỏ mặt tía tai, chờ đến lúc thái y không chú ý đến hắn nữa, liền xám xịt mà bước thẳng ra ngoài. Đám người Hạ Thiên nhìn bóng lưng của hắn, thật hận không thể đánh cho hắn một trận để hết giận.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển lập tức thu thập hành lí, tìm đến Thuần vương gia để nương tựa.
Bởi vì lúc đi chúc tết, Ôn Uyển đến thăm viếng Thuần Vương gia, Thuần Vương phi có mời Ôn Uyển đến Vương phủ chơi vài ngày, vừa lúc có thể tránh được chuyện này. Nàng cũng không tin, cha hờ của nàng dám đến Thuần vương phủ giương oai, trừ khi hắn chán sống.
Thuần Vương phủ:
Thuần Vương phi sinh ba nữ nhi ( một người chết non ), sau đó mới hạ sinh bảo bối quí hiếm Yến Kì Hiên. Hơn nữa láng máng có người tiết lộ, có Thị thiếp trong phủ muốn ám hại tiểu Thế tử để cho con trai của nàng được thượng vị. Sau khi chuyện này xảy ra, Vương phi lập tức sai người đánh nàng ta cho đến chết. Hài tử của nàng ta cũng ném ra khỏi Vương phủ , giao cho người khác nuôi dưỡng, không bao lâu liền chết, chuyện này hãy nói sau.
Ban đầu là nghi ngờ sau đó lại hoảng sợ, bởi vì nếu không phải nhờ Ôn Uyển vừa lúc bắt gặp, thì tiểu chính thái Yến Kì Hiên đã bị bắt ra ngoài thành chôn sống. nên Thuần vương phi rất thiên ân vạn tạ với Ôn Uyển.
Đương nhiên khi biết Ôn Uyển tới phủ của nàng làm khách, thì vô cùng hoan nghênh. Bất quá Ôn Uyển vẫn đem mục đích mình đến đây nói rõ ràng, nói mình muốn ở nhờ vài ngày. Bằng không sẽ bị cha mình làm phiền đến chết.
Vương Phi vô cùng đồng tình với Ôn Uyển, làm sao lại có một người cha như vậy. Nhưng cũng khuyên Ôn Uyển, hãy theo ý cha nàng, đem hai đứa con trai của hắn làm con thừa tự là được.
"Vương Phi, Quận chúa chúng ta cũng không phải không muốn để cho Thượng Kỳ hoặc là Thượng Lân làm con thừa tự trên danh nghĩa của công chúa. Nhưng hai đứa bé kia mỗi lần thấy Quận chúa đều giống như muốn nuốt sống Quận chúa. Nhận con thừa tự vốn là chuyện tốt, cho làm con thừa tự có cùng một dòng máu tất nhiên là tốt hơn. Nhưng cũng không thể chọn người có cừu oán với mình. Tương lai cũng không biết có chuyện gì đang đợi mình. Quận chúa nói, cho dù nàng phải mang danh bất hiếu, nhưng con thừa tự của mẹ Công Chúa, tuyệt đối không chọn hai người họ." Cổ ma ma ở bên cạnh giải thích.
"Cháu yên tâm đi, vẫn chưa có người nào dám ở Thuần Vương Phủ của ta giương oai đâu, dù thế nào đi nữa cháu cũng là cháu gái của ta." Vương Phi rất nghĩa khí nói.
Nàng nói những lời này cũng là có nguyên nhân. Tước vị Thuần thân vương này là tước vị cha truyền con nối, vĩnh viễn cũng không bị tước đoạt. Vị Thuần Vương đầu tiên chính là đệ đệ cùng một mẹ của Thái tổ hoàng đế. Trong một lần đánh trận bị chiến bại, vì để cho thái tổ chạy trốn, hắn đã mặc áo bào của Thái Tổ vào nên bị địch nhân loạn đao chém chết, đến thi thể cũng không còn hoàn chỉnh. Thái tổ cực kì bi thương, thề nhất định sẽ chăm sóc đời sau của hắn thật tốt.
Trong tình hình chung, cũng chỉ có nhất mạch của Thuần vương đảm nhiệm tông lệnh (tộc trưởng của gia tộc), bất quá Thuần vương phủ không can thiệp vào chính sự của triều đình, chỉ quản lí chuyện bên trong dòng họ, nhưng quyền hạn cũng rất lớn.
Ngươi nghĩ thử xem, những thế tử của các Vương gia khác, bình thường ở bên ngoài ngang ngược càn rỡ, nhưng khi về trong dòng họ chỉ cần một câu nói của Thuần vương thì ngươi sẽ không có một cơ hội trở mình. Đem so sánh với hoàng đế quản lý quan viên thì cũng không khác bao nhiêu. Cho nên nói, quyền thế của Thuần Vương phủ rất lớn, rất nhiều Vương gia quyền quý cũng muốn nịnh bợ, đáng tiếc không có cơ hội. Vận khí Ôn Uyển đúng là rất tốt.
Chỗ ở của Ôn Uyển, cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một thứ không tốt, đó chính là hỗn thế ma vương. Hắn ta vừa nhận được tin tức Ôn Uyển tới chơi, liền hứng trí bừng bừng chạy tới, muốn nàng cùng hắn chơi đắp người tuyết, ngoài ra còn muốn Ôn Uyển chơi ném tuyết với hắn.
Tiểu Chính Thái này lớn lên càng ngày càng đẹp, nhưng lại quá mập, nàng phải nghĩ biện pháp để cho hắn gầy xuống một chút. Nếu gầy xuống một chút, Ôn Uyển có thể khẳng định, qua mười năm nữa, hắn nhất định sẽ trở thành một tên yêu nghiệt đẳng cấp cao. Đại mỹ nam a, đúng là đại mỹ nam. Đối với những thứ xinh đẹp, Ôn Uyển rất khó lòng từ chối, cho nên khi tiểu chính thái mời, nàng cũng vui lòng phụng bồi.
Mấy ngày qua tâm trạng Ôn Uyển rất nặng nề, bây giờ đến đây nên cả người đều thả lỏng. Nàng cúi xuống, nắm một nấm tuyết chọi vào đầu của hắn, nện đến cái trán của hắn đỏ bừng bừng. Tiểu chính thái giận dữ, trước giờ chỉ hắn đánh người khác, làm gì có người nào thật sự dám đánh hắn, liền kêu la: "Con câm này, ngươi muốn chết, ta sẽ cho ngươi chết."
Tiểu Chính Thái giận dữ, đuổi theo đánh Ôn Uyển. Bất quá đáng tiếc Ôn Uyển thông minh hơn so với hắn, không những hắn không bắt được mà còn bị Ôn Uyển đánh cho tối tăm mặt mũi. Hắn nghĩ muốn đánh lại Ôn Uyển, đáng tiếc Ôn Uyển cố ý để lộ kim roi trong tay ra, hắn muốn đánh cũng không dám đánh.
Thư phòng:
"Câm, ngươi ở đây làm gì?" Tiểu Chính Thái nhìn Ôn Uyển không để ý đến mình, đi tới nhìn xem, thấy Ôn Uyển đang luyện chữ. Hắn nhìn chữ của Ôn Uyển, mới hơn một năm mà chữ của nàng còn tốt hơn nhiều so với chữ của hắn.
Ôn Uyển thấy hắn không tiếp tục mắng nữa, liền ngẩng đầu lên, thấy hắn không lên tiếng, nàng liền làm mấy động tác, sau đó đưa bút cho hắn: "Quận chúa nói, Thế tử hãy viết mấy chữ cho nàng xem."
Tiểu Chính Thái thấy Ôn Uyển coi thường mình, nhận lấy bút la hét: "Viết thì viết."
Chờ viết ra mấy chữ giống như chó cào, cùng với chữ ban đầu nàng viết không khác là mấy. Ôn Uyển cười ha hả, một chút cũng không kiêng kị. Mặt Tiểu Chính Thái đỏ giống như trái cà chua chín. Ôn Uyển thấy vậy, trong lòng liền ngứa ngáy, thật hận không thể nựng mặt hắn mấy cái. Ngại ngùng, nhìn về phía Hạ Ảnh gật đầu.
Hạ Ảnh cười nói"Thế tử gia, Quận chúa nói, chữ của người thật đáng xấu hổ, cần phải luyện thêm, người hãy luyện cùng với Quận chúa."
Ôn Uyển thấy hắn đang nhìn mình, đối với hắn gật đầu: "Quận chúa nói, xem chữ nhìn người. Thông qua chữ viết có thể biết được phẩm đức của người đó là tốt hay xấu. Chữ viết cũng giống như bộ mặt của con người. Nếu chữ của người quá kém sẽ bị người khác chê cười. Trong các kì thi, chữ viết cũng rất quan trọng."
Người cổ đại rất chú trọng chữ viết. Nếu chữ của sĩ tử này tốt thì sẽ nhận được nhiều ưu ái hơn. Ngược lại cho dù học vấn của ngươi có cao đến đâu, nhưng nếu chữ xấu cũng sẽ bị người khác châm chọc.
Tiểu Chính Thái thấy Ôn Uyển có thể an tĩnh ngồi ở đây luyện chữ, nếu mình cứ đi ra ngoài như vậy, vậy không phải rất mất mặt sao, cho nên hắn tự bắt buộc bản thân mình yên tĩnh luyện chữ.
Luyện một chút đã hết một canh giờ.
Sau hai ngày, tay Tiểu Chính Thái bị rách da, khiến vương phi đau lòng muốn rơi nước mắt, la hét không cho hắn học nữa. Ôn Uyển cũng không bắt buộc hắn học, nhưng Tiểu Chính Thái lại tự mình chạy tới, muốn cùng Ôn Uyển học tập. Có người để mình so sánh, đối với một đứa trẻ mà nói, đây chính là động lực lớn nhất.
Vương Phi muốn phản đối, nhưng Thuần Vương gia nói, nếu Tiểu Chính Thái có ý muốn học, thì liền thuận theo hắn đi. Lúc trước, đối với việc học tập của hắn, không biết Thuần vương đã tốn hết bao nhiêu tế bào não.
Vườn hoa Thuần Vương Phủ:
"Câm, câm, mau tới chơi với ta" Tiểu Chính Thái cao hứng kêu. Thật vất vả câm mới tới đây, có một người bạn đồng lứa tuổi để chơi cùng. Ôn Uyển quăng cho hắn một cái xem thường, không để ý tới hắn.
"Được rồi, ta không gọi ngươi là câm nữa. Ôn Uyển muội muội, muội chơi cùng với ta có được hay không? Chúng ta đi lên núi giả, chơi trốn tìm đi." Tiểu Chính Thái nhìn bộ dáng Ôn Uyển, liền thay đổi khẩu khí.
Hai nha hoàn phía sau cúi đầu cười trộm. Mấy ngày qua trên căn bản đều là như vậy, chỉ cần Quận chúa Ôn Uyển không để ý tới thế tử, thế tử liền đổi chiều gió.
"Thế tử, Quận chúa hỏi người, bài học đã làm xong chưa? Nếu vẫn chưa làm xong, Quận chúa sẽ không chơi cùng người. Đến bài học cũng không làm, Quận chúa không chơi cùng với những người kém cỏi." Hạ Ngữ ở bên cạnh nói.
"Có, đã làm xong. Nếu muội không tin, có thể khiến cho ta cũng biến thành câm. Lần này, ta thật sự đã làm xong, nếu muội vẫn không tin, thì có thể đi theo ta để kiểm tra. Tiên sinh còn khen ta có tiến bộ." Tiểu Chính Thái vô cùng gấp gáp nói. Lúc này Ôn Uyển mới gật đầu. Hai người cao hứng cùng nhau đến núi giả chơi trốn tìm. Ôn Uyển cảm giác mình càng sống càng thụt lùi, thế nhưng lại có thể cùng một tên nhóc chơi trốn tìm. Nếu không phải nể mặt Thuần vương gia, nàng cũng sẽ không khổ cực chơi cùng với Tiểu Chính Thái tính tình không tốt này đâu. Còn chơi chốn tìm, chỉ cần nàng muốn, liền có thể chốn đến nơi hắn tìm không gặp. Đúng là một đứa trẻ đần, trừ ăn ra cũng chỉ biết chơi đùa, cùng một bộ dạng với người ngốc.
"Khụ, đáng tiếc. Nếu đứa bé này có thể nói, ta nhất định sẽ hỏi cưới nàng cho Hiên nhi, làm con dâu của ta." Thuần Vương Phi thở dài.
"Không thể làm vợ chồng, cũng có thể làm huynh muội. Vương Phi, người coi như mình có thêm một nữ nhi đi." Ma ma quản sự bên cạnh cười uyển chuyển nói. Vương Phi cười cười, cũng không tiếp lời.
"Đi viết chữ to" Trước giờ Yến Kì Hiên luôn được sủng ái, khó có khi gặp được một người làm trái với ý mình, nên hiếm lạ vô cùng. Vì thế cho dù Ôn Uyển thường xuyên quăng cho hắn ánh mắt xem thường, hắn vẫn thích chơi cùng nàng. Thấy Ôn Uyển vào thư phòng viết chữ to, hắn cũng đi theo vào thư phòng viết chữ to.
"Câm, buổi trưa muốn ăn cái gì? Ta bảo các nàng làm cho ngươi ăn, xem ngươi gầy như vậy này. Trường An nói nhìn ngươi giống như sợi mì." Hắn vươn bàn tay tròn trịa của mình ra, đắc ý nói.
"Heo mập" Ôn Uyển ở trên tờ giấy trắng, viết hai chữ. Yến Kì Hiên chỉ là tiểu bằng hữu mười tuổi, so sánh với những đứa trẻ cùng tuổi thì hơi tròn một chút, nhưng cũng không đến nỗi mập như Ôn Uyển nói.