Quyển 3 Chương 52: hàng bán chạy (hạ)

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:08

La Lục lão gia nghe thế trên mặt cười châm biếm, vừa nhìn về phía Ôn Uyển vừa nói "Nếu tương lai có cơ hội, ngài lại có cháu vợ giỏi như vậy, đến lúc đó ngài bảo hắn soạn hai Khúc, để Ngọc Tuyết cô nương hát cho ngài nghe, nhất định mọi người sẽ rất vui." Ôn Uyển còn chưa lên tiếng, thì Yến Kì Hiên liền mất hứng "Ngươi sau này nói chuyện tốt nhất nghĩ kỹ rồi hãy nói, ngươi cho rằng biểu đệ ta là cái gì. Mặc dù biểu đệ ta còn nhỏ, nhưng sẽ không viết những ca khúc phóng đãng ướt át kia." Trước kia hắn cũng thường xuyên đi dạo thanh lâu, sau này không bảo đảm hắn sẽ không dẫn biểu đệ theo. Nhưng nếu biểu đệ viết những ca khúc phóng đãng ướt át kia, thì danh tiếng cả đời của biểu đệ sẽ bị xấu. Biểu đệ đối với hắn tốt như vậy, hắn phải bảo vệ. La Lục lão gia thấy vậy, mặt lộ vẻ không vui. Nhìn lại Thuần Vương, Thuần Vương chỉ cười nhạt mà không nói. La Lục lão gia nhìn bộ dáng này, lại nhìn tiểu tử kia, vẫn đang cúi đầu. Không nghĩ tới, cái hài tử nho nhỏ này, không chỉ khiến cho Thuần Vương nhận biết hắn, Ngay cả thế tử cũng đều bị hắn ảnh hưởng. Xem ra, là kẻ nội tâm tính toán. Cũng liền xã giao cười ha ha. Lúc này, một người nam tử mặc xiêm y màu xanh, vội vã mà đến, ở bên tai La Lục lão gia nói nhỏ. La Lục lão gia trong lòng trầm xuống, cười cùng Thuần Vương nói hai câu, liền quẹo vào hướng khác của cánh cửa đi ra ngoài. Ôn Uyển nhìn thấy, hẳn là tin tức không quan trọng lắm, bởi vì bước đi của hắn đều rất ổn định. Một lúc sau cũng có người vội tới đưa tin tức cho Thuần Vương. Thuần Vương được tin tức, thì nhìn Ôn Uyển cười nói "Không nghĩ tới, Trịnh vương chẳng qua là cưới một trắc phi, thế nhưng lại làm phiền Tô Tướng tới tham gia hôn lễ. Trịnh vương mặt mũi thật đủ lớn. Không ngờ Tướng gia lại tự mình tới đây chúc mừng." Ôn Uyển bỉu môi. Không phải là cưới tiểu lão bà thôi sao? Long trọng như vậy làm gì. Ôn Uyển rất là khinh thường, nhưng ngay sau đó, cũng chỉ liếc Thuần Vương một cái. Thuần Vương nhìn bộ dạng Ôn Uyển, thì cười. Cái nha đầu này. Căn bản là không biết nội tình nơi này. Bởi vì Trịnh vương chỉ cưới một trắc phi, lúc này lại là thời điểm nhạy cảm, Tô Tướng tự mình tới đây tham gia hôn lễ, ý nghĩa này không phải chuyện đùa. Nói cách khác, nếu như hôn lễ của Triệu vương mà Tô Tướng không đi, đều đó nói ọi người biết, người hắn chọn chính là Trịnh vương. Cũng bởi vì như thế, nên La Lục lão gia mới lập tức đi ra ngoài. Yến Kì Hiên nhìn bộ dạng Ôn Uyển, hạ giọng nói "Rất nhàm chán đúng không? Không có chuyện gì, rất nhanh sẽ trôi qua thôi. Chờ ăn cơm trưa xong. Chúng ta liền chuồn đi." Ôn Uyển nghe liền cười gật đầu. Nàng đã cảm thấy kỳ quái, kể từ khi đến phủ Trịnh vương Yến Kỳ Hiên làm sao lại đàng hoàng biết đều như thế, nàng còn cho là đã nhận lầm người. Nguyên lai là kìm nén nha. Ha hả, thì ra là kìm nén, không phải chỉ có một mình nàng a! Ôn Uyển hỏi Hạo thân vương có tới hay không. Lúc này nàng không muốn gặp Hạo thân vương. Lần trước dấu vết đã muốn lộ rõ. Mặc dù có ông ngoại hoàng đế áp chế xuống. Nhưng Ôn Uyển vẫn hi vọng, không cần gặp lai ông chú này. Ôn Uyển rất khẳng định, nàng chỉ cần gặp ông chú kia thêm một lần nữa. thì nhất định sẽ bị lộ. Thuần Vương cười nói "Hạo thân vương là trưởng bối, cậu con cưới trắc phi mà thôi, đâu có trịnh trọng như vậy mà tới đây." Cưới trắc phi, nói là cưới. Thật ra thì còn không phải là một quý thiếp mà thôi. Chỉ cũng là trường hợp quan lại quyền quý liên lạc quan hệ với nhau, cộng thêm hôm nay triều cục làm cho người ta suy nghĩ không ra. Thuần Vương được tin tức. Cười nói "Phất Khê, ta nghe tin tức, nói là lần này Tô Tướng đồng ý nhận làm chủ hôn lễ. Con cảm thấy như thế nào." Ôn Uyển dùng ánh mắt như người bị thần kinh nhìn Thuần Vương. Trừ phi đầu ông cậu bị gỉ sét, còn não cậu bị nước vào. Chỉ có chánh thê mới có thể nhận được mẫu gia trưởng bối cho thể diện lớn như vậy, một trắc phi, một tiểu thiếp mà thôi. Ông cậu sao có thể làm chuyện như vậy. Đương nhiên, nếu như đổi lại là người cha hờ kia của nàng, nàng không thể bảo đảm. Nhưng ở phủ Trịnh Vương thì khác, trừ phi là quỷ nhập vào cậu. Nếu không, cậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện không hợp lẽ thường như thế. Ôn Uyển đối với Trịnh vương rất có lòng tin. Thuần Vương nhìn bộ dạng khinh bỉ của Ôn Uyển, sau một lúc thì lo lắng. Cũng không để ý mà chỉ cười. Hắn thật đúng là không nhìn ra, cái nha đầu này. Lại chịu đựng giỏi đến vậy. Còn tưởng rằng khi đến Vương Phủ, sẽ lập tức đi tìm Trịnh vương. Dù sao thế cục hôm nay. Đối với Trịnh vương rất bất lợi. Nhưng Ôn Uyển phảng phất như bình thường. Để cho hắn cảm giác được sai lầm ở chỗ nào rồi. Cái nha đầu này thật quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh đến ngay cả hắn xem qua giống như là chuyện của hắn. Nhưng vấn đề là, trên thực chất cái nha đầu này một khắc cũng không buông lỏng, hẳn là nha đầu này có tính toán của mình. Đáng tiếc hắn lại không nghĩ thấu được là tính toán gì? Thuần Vương được người đưa tin tức, liền mang theo Ôn Uyển đi đến tiền thính. Tiền thính rất nhiều người, Thuần Vương đi vào, đã nhìn thấy một lão giả sáu mươi tuổi trên dưới mặc xiêm y màu vàng đen đang đi tới nói "Thuần Vương gia, lão phu nghĩ làm sao hôm nay lại không thấy ngài, còn tưởng rằng ngài không đến đâu?" Thuần Vương nhìn lão giả kia cười nói "Bổn vương tới sớm, chỉ là đi thẳng đến sương phòng." Ôn Uyển quét mắt nhìn lão giả kia, nàng ở bên cạnh hoàng đế lăn lộn mấy tháng, trong triều vị trọng thần nào nàng cũng gặp qua, cũng có thể phân biệt rõ ràng. Trước mắt vị này, chính là nhân vật đụng vào phỏng tay, kiên định bảo vệ đảng phái của hoàng đế, phụ tá đắc lực của ông ngoại hoàng đế, Lại bộ Thượng Thư Mễ đại nhân. Mễ đại nhân nhìn người bên cạnh Thuần Vương cười nói "Không nghĩ tới Vương gia hôm nay còn mang theo thế tử Gia cùng cháu tới. Giang hiền chất, ngươi viết thủ bình sanh chí, lão phu đọc mà cảm xúc dâng trào. Nếu lão phu trẻ lại ba mươi tuổi, nhất định phải vứt bút mà đi tòng quân." Ôn Uyển hướng phía sau Yến Kì Hiên nhích lại gần, ngại ngùng dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói "Đại nhân quá khen." Thuần Vương nhìn Ôn Uyển giả bộ nai tơ, còn giả bộ xấu hổ đến như vậy, thì xem không vừa mắt. Đáng tiếc, hiện tại không thể đi hủy mặt mũi Ôn Uyển. Mễ đại nhân nhìn bộ dạng trên mặt hơi hồng của Ôn Uyển, cười hỏi "Vương gia, không biết Giang hiền chất hôm nay có làm mai cho ai chưa. Nếu không có, thì phải giữ lại cho lão phu một mối." Ánh mắt Ôn Uyển trừng lớn như đèn lồng đỏ, nàng cảm thấy như vậy có chút vô cùng khoa trương. Liền cúi đầu, đi theo Yến Kì Hiên kề tai nói nhỏ. Yến Kì Hiên nghe hồi lâu, cũng không nghe được nàng đang nói cái gì. Nhưng trước khi đến Ôn Uyển đã cùng hắn thương lượng ổn thỏa, bất kể hắn có nghe được hay không, cũng phải phối hợp tốt với nàng, nếu không, sau này nàng sẽ không chơi cùng hắn. Mặc dù lúc này Yến Kì Hiên không có nghe được nàng nói gì, nên chỉ suy đoán mà thôi. Thuần Vương nhìn ánh mắt nóng bỏng của Mễ đại nhân, thì hắn liền buồn bực rồi, Hắc tiểu tử này, văn chương không phải chỉ khá hơn chút thôi sao, làm sao lại thành miếng bánh ngon. Không biết bao nhiêu người tới cửa đưa hôn, khụ, khiến cho hắn cùng Vương Phi nhức đầu muốn chết, đang định mở miệng nói chuyện, thì bị một giọng nói cắt đứt. "Mễ đại nhân, ngài cũng không thể đem mối tốt mà định sẵn giành trước như vậy. Thuần Vương gia, ta để cho phu nhân ta đi hỏi rồi, phu nhân nhà ta trở về nói cho ta biết, Thuần Vương Phi nói Giang hiền chất là thiếu niên thân thể yếu kém nhiều bệnh, sau này ít nhất cũng phải mười lăm tuổi mới làm mai. Thuần Vương gia, lời này là Vương Phi tự mình nói đó." Khi đang nói chuyện, thì một người mặc cẩm phục màu xanh đi tới. Ôn Uyển nhìn người nọ, liền cúi đầu. Người này, là Lễ bộ Thượng thư Tống đại nhân, là cha của thế tử phu nhân trong phủ Bình quốc công. Đi tới cười nói "Mễ đại nhân, mối tốt như vậy, làm sao chỉ để ột mình ngài được?" Mễ đại nhân cười nói "Đúng là vậy. Chẳng qua là Tống đại nhân, ta nhớ được hình như ông không có cháu gái nào tuổi thích hợp a?" Tống đại nhân cười nói "Không có cháu gái, cũng còn có cháu họ." "Ha hả, đáng tiếc ta không có nữ nhi, nếu ta có nữ nhi, nhất định cũng muốn chiêu Giang hiền chất nhỏ tuổi tài hoa làm con rễ a!" Lại một người mặc hoa phục màu đỏ tím đi tới. Ôn Uyển nhìn người nọ, trong lòng kêu khổ. Đây đều là cái gì a, đây không phải là Hộ bộ Thượng thư Tào Ngân hay sao? Cuộc sống hôm nay là cái gì đây, lẽ ra không nên mạnh giọng nói đến dự lễ. Tại sao toàn bộ đều lính quýnh chạy tới chúc, tất cả còn đều hướng tới nàng nha! Này không đúng. Hơn nữa, nàng lúc nào tự đập tay mình như vậy. Ôn Uyển nhìn ánh mắt nóng bỏng của mấy vị đại nhân, nếu có cái hang, nàng thật muốn chui vào a! Đây đều là người nào a, nàng chỉ mới mười tuổi, mười tuổi a ông trời tôi ơi! Nhưng lúc này không thể cao ngạo, chỉ được khiêm tốn. Nghĩ như vậy, liền trốn ở phía sau Yến Kì Hiên. Yến Kì Hiên nhìn động tác của Ôn Uyển, thì nén cười. Không nghĩ tới người này cũng có hôm nay. Nhưng mà lúc này hắn rất có trách nhiệm làm ca ca, giúp nàng chống đỡ ánh mắt nóng bỏng của mấy vị đại nhân kia. Thuần Vương ha hả cười to nói "Mấy vị đại nhân. Tiểu tử này thẹn thùng, ha ha, bình thường cũng chỉ là một bộ dạng tiểu đại nhân, không nghĩ tới thời điểm đến làm mai, cũng không tránh khỏi xấu hổ a! Ta chưa từng thấy tiểu tử ngốc này có vẻ mặt đáng yêu như vậy. Ha ha, khó mà có được. Ha ha, mấy vị đại nhân tạm tha cho tiểu tử này đi, chờ hắn mười lăm, đến lúc đó mấy vị đại nhân cũng không nên đổi ý a." Mấy vị đại nhân vốn nghe được tin đồn nên rất động tâm. Tuổi còn nhỏ, có tài học như thế, có thể đánh thắng được La Thủ huân, văn võ song toàn là một mối tốt, mặc dù lớn lên có chút đen, giọng nói khó nghe chút ít, nhưng không phải là không có thể nói, không ảnh hưởng đến việc làm quan, đối với bọn họ mà nói, nhất định là chuyện vô cùng có lợi, tại sao có thể bỏ qua được. Lúc này nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, lại càng thuận mắt không thôi. Đều nói Giang Thủ Vọng xem thường mọi vật, không nghĩ tới lại có thể xấu hổ như vậy, xem ra tin đồn sai lầm rồi. Thuần Vương nhìn ha hả cười nói "Mấy vị đại nhân, chờ cháu ta được mười lăm tuổi, đến lúc đó rồi nói cũng không muộn. Bây giờ nói cái này, thời gian còn sớm lắm. Bỏ qua cho đứa bé này đi, nếu nói nữa, hắn nghĩ sẽ tìm hang mà chui vào." Thuần Vương thật đúng là lần đầu tiên thấy cái bộ dáng này của Ôn Uyển, thì mừng rỡ vẫn muốn nhìn thêm. Nhưng nhìn bộ dạng Ôn Uyển, nếu còn cười nữa, nàng có thể sẽ trở mặt. Mễ đại nhân nghe cười ha hả nói "Đây cũng là Vương gia ngài nói. Cũng không thể nửa đường rút lại lời nói a!" Đang nói chuyện náo nhiệt, thì đã nghe phía ngoài ầm ầm, một hồi có người kêu "Kiệu hoa tới, kiệu hoa tới. . . . . ." Thuần Vương mang theo Ôn Uyển cùng Yến Kì Hiên đi đến trước cửa. Ôn Uyển thật không muốn đi, nhưng mà nghĩ tới như thế nào cũng phải nể tình không phải sao. Đành đi theo mà không cam lòng. Cõi đời này có người nào xui xẻo như nàng không? cậu cưới tiểu lão bà, nàng cũng phải tới dự lễ. Đang đi đến trước cửa bên cạnh, rất xa đã nhìn thấy cậu Trịnh vương mặc áo mãng bào treo lụa đỏ đứng ở nơi đó, ngay cả trên mặt, nụ cười cũng rất ít, nhưng chung quanh màu đỏ làm nổi bật, nhìn qua cũng lây không ít vui sướng.