Minh Duệ và Minh Cẩn nghỉ ngơi một buổi tối, hôm sau, mới tờ mờ sáng đã bị đánh thức, hai người theo đoàn người đến bến cảng.
Đến sảng, Minh Cẩn nhìn chiếc thuyền lớn mà họ sắp lên, trợn mắt há mồm: "Lớn như vậy sao? Lúc chúng ta đi nhỏ hơn nhiều." Cái thuyền lúc đi đến một phần năm chiếc này cũng chưa tới! Thuyền này cũng quá lớn đi. Chiếc thuyền này chính là quá khổng lồ rồi!
Minh Duệ cười với Minh Cẩn, giải thích đây là thuyền chạy ngoài biển lớn. So ra đã là nhỏ, cái lớn nhất lớn gấp đôi cái này. Minh Duệ có chút hiểu về thuyền của thương hành, những cái này Minh Cẩn đều chưa từng thấy.
Minh Cẩn ríu rít hỏi rất nhiều vấn đề, Minh Duệ đều kiên nhẫn giải thích từng cái một. Nghe được câu cuối cùng Minh Cẩn lầm bẩm, lần này tới hải khẩu không chơi được đâu, cũng chưa nhìn được cái gì, thật sự khiến người ta tiếc nuối.
Minh Duệ cười nói: "Để lần sau tới sẽ cho đệ nhìn đủ, chơi đủ."
Minh Cẩn không tin hỏi còn có lần sau sao, lần sau là khi nào? Rời nhà là một chuyến rất khó, ca ca nói cũng quá đơn giản.
Minh Duệ khẳng định sau này sẽ thường xuyên đến. Hải khẩu là căn cơ nhà họ, là hai con trai trong nhà, nhất định sẽ thường xuyên đến.
Sau khi mọi người lên thuyền, Minh Cẩn đi thăm toàn bộ con thuyền. Thật là không so không biết, so ra quả thật giật mình! Thật quá lớn, trên thuyền còn có thuyền nhỏ.
Một người đàn ông trung niên tầm ba mươi tuổi đi tới, hán tử tráng niên này tự giới thiệu, hắn là thuyền trưởng phụ trách thuyền này, thuyền trưởng họ Trang, gọi là Trang Ngưu Nhi. Ngụ ý lực lớn như trâu.
Minh Duệ nhìn hán tử tráng niên này, người không cao, nhưng đằng đằng sát khí vừa nhìn đã biết thấm đẫm máu. Minh Duệ kéo tay Minh Cẩn đi tới cười nói: "Trang thuyền trưởng, mấy năm nay tất cả thuyền hành là nhờ có các ngươi mới có hôm nay, các ngươi cực khổ rồi."
Trang Ngưu Nhi sửng sốt, mặc dù trưởng quỹ nói trên thuyền là quý nhân, bảo bọn họ cẩn thận hầu hạ, tất nhiên Trang Ngưu Nhi nói nhất định sẽ tận tâm tận lực. Vừa thấy hai đứa bé đã cảm thấy rất có quý khí, đang nghĩ rốt cuộc là công tử nhà ai, đã nghe khẩu khí lớn như vậy của Minh Duệ. Phải biết những lời này chỉ có đông gia mới nói.
Hạ Dao nhìn Minh Duệ một cái, đi tới nói: "Đây là đại thiếu gia và nhị thiếu gia, khoảng thời gian này vẫn luôn ở hải khẩu. Hiện tại phải hồi kinh."
Minh Duệ nghĩ trước đây Trang Ngưu Nhi đã từng gặp hải tặc mấy lần, hải tặc chưa bao giờ chiếm được tiện nghi trên tay hắn. Có thể thấy người này hung hãn cỡ nào. Nghe khẩu khí của Minh Duệ, lại thêm Hạ Dao nói đây là đại công tử và nhi công tử, với kiến thức của mình, người này cũng sửng sốt ba giây: "Đại thiếu gia và nhị thiếu gia?" Nói xong vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai đứa bé, chẳng lẽ là...
Vẻ mặt đó của Trang Ngưu Nhi là kinh hỉ. Người của thương hành Quảng Nguyên bọn họ, nếu không biết đại đông gia quận chúa Ôn Uyển của bọn họ có hai công tử, vậy thì thật nên cho cá ăn đi.
Minh Duệ cười khẽ, nhìn Minh Cẩn một cái, Minh Cẩn tận lực giả dáng chững chạc: "Uhm, ta là Minh Cẩn còn đây là ca ca Minh Duệ. Dọc đường liền phiền ngươi và mọi người rồi. Chờ đến kinh thành ta sẽ bảo mẹ..."
Minh Duệ ở bên cạnh cắt đứt lời Minh Cẩn: "Chờ bọn ta bình an đến kinh thành, mẹ ta nhất định sẽ trọng tạ." Lời của Minh Cẩn, Minh Duệ cũng có thể đoán được, xem ra tiểu tử này vẫn thiếu hụt lịch lãm.
Trang Ngưu Nhi mới đầu chỉ to gan suy đoán, không ngờ thế mà lại là thật. Lập tức nghe được hai chữ trọng tạ, nào dám gánh: "Đại công tử, nhị công tử yên tâm, chỉ cần có Trang lão nhị ta ở đây, nhất định sẽ đưa công tử bình an đến kinh thành." Nói giỡn, nếu để đại công tử và nhị công tử xảy ra chuyện gì, bọn họ không cần lăn lộn nữa rồi. Hơn nữa hiện tại có cơ hội đưa đại công tử và nhị công tử đến kinh thành, đối với họ mà nói cũng là kỳ ngộ.
Những năm này bọn họ đều ở lưỡi đao cầu sinh, chạy thuyền cho thương hành có một khoảng thu phong phú, thương hành âm thầm có một luật bất thành văn, đó là có thể bí mật mang theo hàng lậu để ở chỗ của mình. Cho nên mấy năm này Trang Ngưu Nhi đã tích được không ít tư sản. Tiền thì có nhưng không có địa vị xã hội. Năm nay con gái cũng đã lớn, đã bắt đầu làm mai, hắn đang nghĩ muốn đổi nghề, đang muốn tìm cho nhi tử một phần công danh không tệ. Hiện có kỳ ngộ như vậy, nếu được quận chúa thưởng thức, cũng sẽ rất có tương lai.
Minh Duệ cười nói: "Vậy thì toàn bộ đều dựa vào ngươi."
Trang Ngưu Nhi tách khỏi Minh Duệ và Minh Cẩn, lập tức triệu tập thủ hạ lại. Những người này có người cùng hắn đi thuyền, cùng hắn đi kiếm ăn trên mũi dao, những người khác đại bộ phận đều biết, đều là người tài ba của thương hành.
Khi mọi người gặp người khác, trong lòng đều nói thầm, không ngờ toàn bộ người tài giỏi trong thương hành đều đã tới, rốt cuộc là nhiệm vụ trọng yếu cỡ nào. Hiện tại coi như đã biết, thì ra là đại công tử và nhị công tử. Điều này cũng là bình thường. Hai đứa bé này rất có khả năng sẽ trở thành người cực kỳ tôn quý.
Trang Ngưu nhân nói lại ngoại ý của Minh Duệ cho mọi người: "Nghe khẩu khí của đại công tử trên đường nhất định sẽ không bình yên. Mọi người lên tinh thần, lần này mà làm tốt, quận chúa nhất định sẽ không bạc đãi mọi người. Nếu làm hỏng thì không còn nhìn thấy vợ con nữa." Mỗi lần ra biển mọi người đều ôm suy nghĩ xấu nhất. Cũng mai mỗi lần đều có thể bình an trở về. Nhưng mà lần này có chút đặc thù, đặc thù ở chỗ so với gặp giặc Oa còn mạnh hơn.
Trang Ngưu Nhi lướt mắt qua mọi người, vẻ mặt âm tàn: "Nếu người nào dám lười biếng hoặc nảy sinh tâm tư khác gì, ta không chỉ muốn băm hắn ra ta còn muốn băm người một nhà hắn cho cá ăn." Đây là Trang Ngưu Nhi cảnh cáo, cũng là nhắc nhở.
Lần trước loan tin đại công tử và nhị công tử bị người xấu giết. Có thể thấy có người muốn gây bất lợi cho hai công tử. Từ đầu đến cuối Trang Ngưu Nhi đều không nghi ngờ hai người trên thuyền là giả. Nguyên nhân rất đơn giản, khí độ này thế thân không có được.
Trong lòng mọi người tất nhiên đều hiểu.
Lúc này trong một nhà dân ở hải khẩu, một người bình thường khiến người ta không nhìn thêm lần thứ hai, một nam tử trung niên trên dưới ba mươi đang ngồi trên ghế, lẳng lặng nghe người đến hồi báo tin tức.
Sau khi nghe xong, hỏi: "Xác định đúng là hai đứa bé kia, không phải là thế thân?"
Người tới nói: "Người của ta bên bến tàu thấy hai đứa bé từ xa. Cao là trưởng tử, lớn lên rất giống Bạch Thế Niên, nhỏ thì giống Bình Ôn Uyển. Ngoài ra còn thấy Hạ Dao và Võ Tinh cũng lên thuyền. Chủ thượng hai người Hạ Dao và Võ Tinh sẽ không vì đi theo thế thân mà bỏ lại bổn tôn. Cho nên thuộc hạ khẳng định trên thuyền đúng là hai đứa con của Bình Ôn Uyển."
Nam nhân ở giữa không nói chuyện, phất tay cho hắn lui xuống. Chuyện này phải xác nhận qua nhiều phương diện. Ai có thể khẳng định đây không phải bẫy rập đối phương cố ý thiết lập. Có lẽ đối phương giấu hai đứa bé đi, dẫn theo hai thế thân rêu rao khắp nơi, dẫn bọn họ mắc câu.
Không lâu sau, lại một người tới đây, đưa một phong thư vào tay nam nhân trung niên, sau khi xem xong, nam tử trung niên vẫn trầm ổn như ban đầu. Mãi cho đến phong thư thứ ba tới đây nam tử trung niên xiết chặt thư, cúi đầu nói: "Tốt, rất tốt, rất tốt."
Thích Ngọc hận Ôn Uyển thấu xương, không chỉ giết mẹ hắn, còn giết đệ đệ ruột thịt của hắn, trợ thủ đắc lực bên cạnh hắn cũng bị giết toàn bộ. Hiện tại hai đứa con trai của Ôn Uyển rốt cuộc đã xuất hiện. Cho dù không thể bắt sống cũng phải giết chúng. Để Bình Ôn Uyển cũng nếm thử thống khổ mất đi người thân nhất.
Tâm phúc bên cạnh Thích Ngọc có chút do dự: "Chủ thượng, Bình Ôn Uyển quỷ kế đa đoan. Cho dù xác định hai đứa bé này là bổn tôn, nhưng nếu dám lộ diện liền chứng minh họ đã có phòng bị. Nếu chúng ta động thủ với chúng chẳng phải là dê vào miệng cọp sao." Với tính tình Ôn Uyển nếu không tuyệt đối nắm chắc sẽ không để con trai công khai lộ diện.
Thích Ngọc cười lạnh nói: "Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, muốn tìm thêm cơ hội như vậy nữa sẽ rất khó." Thích Ngọc định giết hai đứa bé xong rồi trốn ra ngoài quan ngoại, sống ở cảnh nội Đại Tề sớm muộn cũng bị bắt được.
Tâm phúc còn muốn nói tiếp nhưng thấy thần sắc cừu hận của Thích Ngọc, cuối cùng liền nuốt lời nói trở về. Chủ thượng hận Bình Ôn Uyển thấu xương, nếu không giết hai tiểu tử này, chủ thượng sẽ không thể an tâm rời đi.
Thuyền chuyển động, Minh Cẩn không muốn ở trong phòng. Tự đi lên boong thuyền. Minh Cẩn đứng trên boong thuyền nhìn trời. Cảm giác ngồi trên thuyền ngắm bầu trời khác với việc ngắm từ mặt đất. Minh Cẩn nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, không cần quay đầu cũng biết là Minh Duệ: "Ca, bầu trời nhìn từ đây như xanh hơn."
Minh Duệ nhìn trời, không phải là cùng một bầu trời sao, chỗ nào thì xanh hơn rồi.
Minh Cẩn lầm bầm ca ca thật không thú vị.
Lúc này gió biển thổi vào, trong không khí xen lẫn một hương vị khác. Minh Cẩn cảm thấy vị mằn mặn: "Ca, mùi vị này thật khó ngửi." Vị này là lạ.
Minh Duệ cười nói: "Đừng có say tàu, đến lúc đó ta lại phải chăm sóc đệ."Sự tích say tàu sáng lạn lần trước của Minh Cẩn, Minh Duệ biết tất tần tật.
Minh Cẩn vừa nghe liền mặt ủ mày chau: "Ca, vì sao ca lại không say tàu, đệ lại say tàu vậy? Vì sao rõ ràng là đệ không muốn khóc nước mắt lại tí tách rơi đây?" Nghĩ đến những chuyện này Minh Cẩn lại đặc biệt buồn bực.
Minh Duệ mím môi cười, điểm này quả thực Minh Duệ chỉ biết cười mà thôi.
Minh Cẩn quay đầu: "Ca, có phải ca giống cha còn đệ cái gì cũng giống mẹ không? Nếu không chúng ta chân trước vừa ra chân sau đã ra đời sao lại kém nhau nhiều như vậy." Nếu là như vậy thật quá không công bình. Hu hu, hắn cũng muốn giống cha mà.
Minh Duệ cười ha hả không ngừng: "Được, chờ về kinh ta sẽ nói lại những lời của đệ với mẹ. Để mẹ biết đệ ghét bỏ mẹ."
Minh Cẩn cuống rồi, hắn không ghét mẹ có được không. Hai người tranh cãi. Gọi là tranh cãi nhưng cũng chỉ có mình Minh Cẩn líu ríu nói, Minh Duệ ở bên cạnh cười phụ họa đôi câu.
Hạ Dao ở bên cạnh nhìn hai huynh đệ, khóe miệng chứa nụ cười ôn nhu. Nàng thật hi vọng cuộc sống bình yên, ấm áp cứ mãi song hành như vậy.
Minh Duệ nằm bò trên lan can, ngắm nhìn buổi sáng thanh tịnh, an nhàn.
Minh Cẩn cũng học Minh Duệ, nằm úp sấp xuống. Minh Cẩn nhỏ giọng nói: "Ca ca, ca nói những người xấu này lúc nào sẽ tới để hại chúng ta. Ca, ca sợ không?" Hắn hơi sợ.
Minh Duệ cũng không biết những người này khi nào thì xuất hiện nhưng mà hắn không sợ vì sợ không giải quyết được vấn đề gì: "Minh Cẩn, đệ nói, đệ sợ thì bọn chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Minh Cẩn lắc đầu: "Sẽ không." Đây là hiển nhiên.
Minh Duệ quay đầu nhìn Minh Cẩn nói: "Chúng ta sợ, bọn chúng cũng không bỏ qua cho chúng ta. Không chỉ vậy chúng còn cười nhạo chúng ta nhát gan, sợ phiền phức, không xứng là con trai cha mẹ." Minh Duệ biết Minh Cẩn vẫn lấy cha mẹ làm vinh. Nói đệ ấy không xứng làm con trai cha mẹ, đó là cường điệu dẫm lên chân đau của hắn.
Minh Cẩn nghe xong những lời này: "Ca ca, đệ không sợ, đệ không sợ bọn chúng."
Minh Duệ vui mừng gật đầu: "Đúng, không sợ chúng. Muốn cho chúng chỉ có tới mà không có đi."
Minh Cẩn gật đầu.