Quyển 4 Chương 18: Phủ Triệu Vương ( Hạ )

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:07

Khi Ôn Uyển ở trong phủ Trịnh Vương, vì phải giữ mặt mũi cho cậu, không muốn để cho người ngoài nghĩ rằng, quan hệ giữa nàng với Trịnh vương phủ không tốt, như lần trước, cho dù biết trong phủ Trịnh vương có người tính toán nàng, nàng vẫn không truy cứu, giả bộ giống như không biết. Nhưng phủ Triệu vương thì không giống vậy, nếu đã xác định là kẻ địch, thì không cần thiết phải giữ quan hệ tốt. Bên ngoài, nàng chỉ cần không làm gì quá khó xem là được rồi, những thứ như chính trị, ngoại giao, cứ để cho cậu Trịnh vương xử lí là tốt nhất. Nàng cũng không thích mỗi ngày đều phải đối diện với những thứ dối trá này, cho nên khi nghe những lời khen ngợi này, Ôn Uyển cũng chỉ cười nhạt mà chống đỡ, không trả lời bất kì câu nào. Mà thái độ vô cùng không lễ phép của Ôn Uyển như vậy, những người ở chỗ này thấy thế thì đều sửng sốt. Thái độ của Ôn Uyển trước sau kém nhau quá nhiều. Mai trắc phi thấy Ôn Uyển không cho nàng chút mặt mũi nào, hơn nữa ánh mắt Ôn Uyển lại không hề dấu diếm điều đó. Rõ ràng là Ôn Uyển hoàn toàn khinh thường nàng, nhưng Ôn Uyển không giống với những người khác, bản thân Ôn Uyển đã có tước vị, lại rất được Hoàng đế sủng ái, nàng không thể đắc tội được. Ôn Uyển vừa muốn nói cáo từ, liền nghe thấy một thanh âm thanh thúy mà vang dội "Mẫu phi, con đã trở về." Ôn Uyển vừa nghe được thanh âm này, liền đoán được Tư Nguyệt đã trở về. Ôn Uyển nghĩ đến biểu hiện của mình trên yến hội, nếu Hiền phi không nghi ngờ mới gọi là kỳ quái. Lần trước khi bà ta gặp mình, còn như có như không làm bộ thử dò xét mình, có điều nàng giả bộ ngu, rất nhanh đã trốn thoát, nhưng đoán chừng việc đó cũng làm cho lòng nghi ngờ của bà ta càng sâu thêm. Lần này Ôn Uyển thật sự rất oán giận Hoàng Đế, không có việc gì bắt mình tham dự buổi yến hội kia làm gì? Nàng muốn ở nhà ngây ngốc mấy tháng, đến lúc ra ngoài, cho dù có bộ dáng gì cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Nhìn Tư Nguyệt, Ôn Uyển cũng đoán được, nàng là do Hiền phi phái tới dò la tình hình của mình, dù sao cũng không đến trình độ ngươi chết ta mất mạng, nên Ôn Uyển đã quyết định rồi, những cử chỉ thân mật hay gì gì đó, chỉ cần duy trì quan hệ ngoài mặt, không đến mức khó xem là tốt rồi. Tư Nguyệt thấy Ôn Uyển, cười nói "Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ quả thật đã hết bệnh rồi. Hôm đó, khi nhìn thấy tỷ ở trên đại điện, muội còn tưởng rằng mình nhìn lầm người đấy? Lần này Ôn Uyển tỷ tỷ đi dưỡng bệnh, không nghĩ tới lại điều dưỡng tốt đến nỗi càng có tinh thần. Vương thái y không hổ là thái y giỏi nhất trong Thái y viện." Ôn Uyển cười cười, bên trong những lời nói này còn có ý dò xét. Ôn Uyển sờ sờ lồng ngực, Hạ Ảnh xin lỗi, nói "Vương Phi, xin hãy thứ lỗi, Quận chúa không được thoải mái, Thái y đã dặn dò, mỗi ngày cách hai canh giờ phải uống thuốc một lần. Bây giờ đã gần đến giờ uống thuốc rồi." Đây là cái cớ rất tốt. Bệnh tình Ôn Uyển mới có chút tiến triển, nhất định còn phải uống thuốc điều trị. Với lý do này, cho dù mọi người đều biết nàng đang lấy cớ, nhưng cũng không có ai dám ngăn cản. Triệu Vương phi cũng không dám ngăn cản, nếu đổi lại là người khác, cũng không thể ngăn cản. Tư Nguyệt còn muốn nói chuyện, nhưng lại bị ánh mắt của Triệu Vương phi quét qua, trong ánh mắt kia, tràn ngập cảnh cáo. Lúc này, tuy Tư Nguyệt không cam lòng, nhưng cũng đành phải ngậm miệng lại. Triệu Vương phi mang theo các vị mỹ nhân, tự mình đưa Ôn Uyển lên noãn kiệu, nhìn noãn kiệu bị khiêng đi. Sau khi noãn kiệu đi xa, Triệu Vương phi cũng không dư thừa tâm tư để ứng phó với mấy người này, liền đuổi bọn họ trở về. Sau khi xử lý xong mọi chuyện, nàng liền quay lại phòng, thấy Tư Nguyệt đang chờ ở chỗ này, liền bảo nàng vào trong phòng cùng mình. Tư Nguyệt có chút không cam lòng, nói "Mẫu phi, Tại sao người lại không để cho con hỏi nữa? Mẫu phi, lần dưỡng bệnh này của Ôn Uyển có chút kỳ quái. Con thấy trong một năm này đã xảy ra chuyện gì đó rất kì lạ." Triệu Vương phi khẽ thở dài, nói "Đứa ngốc, Mẫu phi vừa thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, làm sao lại không biết đã có chuyện kì lạ xảy ra, nhưng sau này con không nên truy cứu chuyện này nữa. Bất kể là có kì lạ hay không, con cũng phải giả bộ không biết." Tư Nguyệt không cam lòng, hỏi "Tại sao?" Triệu Vương phi cười khổ, nói"Con còn không hiểu à, cho dù trong chuyện này có điều gì kì lạ, thì cũng do Hoàng gia gia của con cho phép, không có sự dung túng của Hoàng gia gia, cũng sẽ không có chuyện phải dưỡng bệnh một năm. Một khi đã là quyết định của Hoàng gia gia, nếu con vẫn tiếp tục truy tìm, khi Hoàng gia gia biết được, con nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra? Mẫu phi biết con vẫn luôn muốn nhận được sự sủng ái của Hoàng gia gia, để phụ Vương có thể yêu thương con hơn, nhưng Tư Nguyệt à, con không phải là đối thủ của Ôn Uyển. Một năm trước, sắc mặt Ôn Uyển bình thản, trong mắt toát ra hơi thở lạnh nhạt thờ ơ, nhưng dưới đáy mắt lại rất kiêu ngạo. Người như vậy, mặc dù không dễ chung sống, nhưng cũng sẽ không chứa những tâm tư xấu xa. Bởi vì nàng rất thanh cao kiêu ngạo, khinh thường dùng những thủ đoạn hạ lưu đó, cho nên khi đó nàng mới tránh né con, nhượng bộ con, nàng mới trốn tới thôn trang. Nhưng hôm nay, mặc dù sắc mặt Ôn Uyển vẫn bình thản như trước, nhưng dưới đáy mắt của nàng, không còn vẻ thanh cao kiêu ngạo lúc trước nữa, nếu có cũng chỉ là vẻ bình thản mà thôi, bình thản đến mức khiến ẫu phi nhìn không thấu. Tư Nguyệt, sau này, con tránh xa Ôn Uyển một chút, không nên tranh giành với nàng. Hoàng gia gia của con vô cùng thương yêu Ôn Uyển, cái loại thương yêu này là tình cảm yêu quý mà trưởng bối dành cho vãn bối, con tranh giành không được." Tư Nguyệt vô cùng dứt khoát lắc đầu " không phải vậy, con là cháu ruột của Hoàng gia gia, Hoàng gia gia cũng yêu quý con giống vậy." Triệu Vương phi khẽ thở dài nói "Đứa ngốc. Con tranh giành không lại Ôn Uyển, không phải vì con không được yêu quý mà vì Ôn Uyển biết cách làm. Năm đó, nàng hiến cho triều đình toàn bộ tài sản của mình, giúp Hoàng gia gia của con giải quyết được một vấn đề nan giải lúc bấy giờ, nàng đã vì triều đình mà lập quá nhiều công lao. Với lại, nàng không truy không cầu bất kì thứ gì, chỉ cần tấm lòng này, không có mấy ai trên đời này có thể làm được. Tư Nguyệt, cho dù con có tranh giành cả đời cũng tranh không lại nàng. Con không nên cãi lời mẫu phi, vài ngày nữa, mẫu phi sẽ vào cung, nói với tổ mẫu con, hôm nay con cũng đã mười tuổi rồi, mẫu phi muốn dạy con việc quản gia." Tư Nguyệt cự tuyệt vô cùng dứt khoát "Không cần, con không cần. Con không tin con không sánh bằng con câm kia." Triệu Vương phi kéo tay Tư Nguyệt, nói " Tư Nguyệt, con là nữ nhi của mẫu phi, mẫu phi sẽ không hại con, con đấu không lại Ôn Uyển. Từ trước đến giờ Ôn Uyển đều rất thông tuệ, lúc trước là do nàng không có ý muốn tranh đấu, nên vẫn luôn né tránh. Ta không biết đến tột cùng Ôn Uyển đã trải qua chuyện gì, nhưng ta có thể khẳng định, hôm nay Ôn Uyển đã có ý tranh đấu rồi. Tư Nguyệt, con không phải là đối thủ của nàng, chỉ cần nhìn biểu hiện của nàng hôm nay tại vương phủ của chúng ta, thì đã biết con không phải là đối thủ của nàng." Tư Nguyệt nhìn Triệu Vương phi, hỏi "Biểu hiện gì?" Triệu Vương phi dùng vài câu đơn giản thuật lại chuyện vừa mới xảy ra, thấy Tư Nguyệt muốn phản bác, Triệu vương phi không để cho nàng mở miệng, liền hỏi nàng "Con có biết tại sao khi ở trong phủ Triệu vương, Ôn Uyển lại không để cho Mai trắc phi và Tư Mẫn chút mặt mũi nào, còn khi ở trong phủ Trịnh vương, mặc dù nàng biết có người tính toán nàng, nàng cũng giả như không biết? Đều là bị tính kế, nhưng cách xử trí hoàn toàn khác nhau. Con biết tại sao không?" Tư Nguyệt nhìn Triệu Vương phi. Triệu Vương phi vuốt đầu Tư Nguyệt, nhẹ giọng nói "Bởi vì Ôn Uyển biết nàng và Trịnh vương phủ đã là người trên cùng một con thuyền, không thể gây bất hòa với phủ Trịnh vương, cho nên mới làm như không biết. Còn đối với phủ chúng ta, mẫu phi không nói con cũng biết rồi, cho nên nàng mới không hề kiêng kỵ như thế. Hơn nữa, với thân phận của nàng, cũng không ai dám nói nàng thất lễ. Chỉ cần điểm này, mẫu phi đã có thể kết luận, Ôn Uyển biết chắc rằng nàng với vương phủ của chúng ta không thể nào song song cùng tồn tại. Tư Nguyệt, nếu đổi lại là con, con có thể lựa chọn thái độ khác nhau để xử lý cùng một chuyện như thế không? Con không thể, bởi vì con không thể bình tĩnh, lí trí để phân tích hậu quả, thế cân bằng của chuyện này như Ôn Uyển được, mà nàng có thể làm được." Tư Nguyệt không nói gì, phủ Trịnh Vương và phủ Triệu vương tranh đấu quyết liệt như thế, nhưng ngôi vị Hoàng Đế chỉ có một mà thôi, thắng làm vua, thua làm giặc. Đạo lý này, nàng đã sớm biết, vì vậy nàng mới luôn xem Ôn Uyển là cái đinh số một trong mắt mình. Tư Nguyệt vẫn không phục "Cho dù vậy thì thế nào? Nàng có thể làm được, con cũng có thể làm được." Triệu Vương phi thấy nữ nhi vẫn không thay đổi chủ ý, cảm thấy rất nhức đầu, trong lòng lại càng thêm sầu lo "Không phải là mẫu phi cố ý đánh giá thấp con, con là nữ nhi của mẫu phi, mẫu phi mang thai chín tháng mới sinh ra, nhưng có cây thước dài thì cũng có cây thước ngắn, Ôn Uyển có thể làm được, nhưng con không thể làm được, không phải bởi vì con không thông minh, mà là thủ đoạn của Ôn Uyển quá cao tay, sáu năm trước, nàng mới có sáu tuổi, đã có thể bày mưu, khiến cho phụ vương của con bị thua thiệt nhiều như thế. Nàng có thể khiến cho Hoàng đế gia gia đặc biệt tứ phong nàng là Quý quận chúa, đây không phải là may mắn, mà là dựa vào mưu trí của nàng. Tư Nguyệt, trước hết con hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, nếu như con ở vào vị trí của nàng, con có thể làm được sao?" Tư Nguyệt không trả lời. Triệu Vương phi vuốt đầu Tư Nguyệt, nói " Chuyện tranh đoạt trong triều đình là chuyện của phụ Vương con, con không nên tham dự vào." Tư Nguyệt lắc đầu "Mẫu phi, không phải người đã nói, Ôn Uyển cũng tham dự vào việc tranh đấu sao, nàng có thể, tại sao con không thể?" Triệu Vương phi nói " con... đứa nhỏ này... ta đã nói với con nhiều như vậy, tại sao con vẫn không chịu hiểu? Tại sao con nhất định phải tranh giành với nàng? Sự tranh giành của con, không có chút ý nghĩa nào. Bắt đầu từ bây giờ, con phải ở trong Vương phủ, không được tiến cung nữa, theo mẫu phi học việc quản gia." Tư Nguyệt quả quyết cự tuyệt "Con không cần. Tổ mẫu sẽ để cho con trở về hoàng cung." Ôn Uyển ở trên đường, nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra trong phủ Triệu Vương, lúc trước ở trong phủ Trịnh Vương, không có cảm giác gì, nhưng lần này đến phủ Triệu Vương, thấy được sự minh tranh ám đấu (tranh đấu gay gắt) trong đó, Ôn Uyển lại càng kính nể cậu Trịnh Vương hơn. Mặc dù tình hình trong phủ Trịnh Vương cũng lục đục với nhau giống vậy, nhưng không kịch liệt như phủ Triệu vương. Nhìn bộ dáng của Mai trắc phi kia, ở trước mặt nàng, mà lại dám khiêu khích Triệu Vương phi như thế. Nếu như không phải nhà mẹ đẻ của Triệu Vương phi có thế lực mạnh, thì sẽ không chỉ chịu một chút uất ức này, mà còn có thể bị nàng ta giẫm dưới chân. Có điều Ôn Uyển rất buồn bực, tại sao Mai trắc phi phải làm như vậy ngay trước mặt nàng, Ôn Uyển trăm mối vẫn không có cách nào giải thích được. Nếu như là đồng minh, thì có thể mượn hơi nàng, nhưng rõ ràng họ không phải là đồng minh, mà là kẻ địch, tại sao nàng ta lại làm như vậy? Nếu như Ôn Uyển biết, Mai trắc phi làm vậy là vì muốn quan hệ giữa nàng với Tư Mẫn thân thiết hơn, để có thể biết rõ tình hình của nàng, muốn đối phó với nàng, thậm chí còn nghĩ muốn thông qua nàng để Tư Mẫn có thể nhận được sự yêu thích của Hoàng Đế, đoán chừng Ôn Uyển sẽ hôn mê mất. Thấy tình trạng rối loạn trong phủ Triệu vương, Ôn Uyển liền biết, tại sao con nối dòng trong phủ Triệu vương lại ít như vậy, bị hành hạ như thế, làm sao có thể nhiều được. Đối với chuyện này, lúc trước Ôn Uyển cũng có chút buồn bực, Hiền phi lợi hại đến vậy, tại sao lại để cho hậu viện của nhi tử nhà mình hỗn loạn như thế, bây giờ Ôn Uyển đã hiểu được, nguyên nhân chủ yếu là ở trên người Triệu vương, tiếp theo là ở trên người Triệu vương phi. Mai trắc phi được Triệu vương sủng ái như thế, Triệu vương phi lại mặc kệ, không quan tâm, nếu phủ Triệu vương có thể hòa thuận vui vẻ, con nối dòng phồn thịnh, đó mới gọi là kỳ quái. Vẫn là cậu Trịnh Vương có chừng mực, bản thân người không chỉ xuất sắc, mà dạy nên mấy nhi tử cũng rất ưu tú. Lựa chọn sử dụng thái tử, không chỉ xem năng lực của bản thân người đó, mà còn phải xem năng lực của đời sau, như vậy mới có thể truyền thừa.