Quyển 7 Chương 140: Đại thọ lão tướng gia (thượng)

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:26:53

Đại thọ Tô Hộ 70 tuổi, Ôn Uyển với tư cách vãn bối, sinh nhật ông cậu tất nhiên nhất định không thể vắng mặt được, nói cách khác dù có nói thế nào đi nữa cũng không nên vắng mặt. Ôn Uyển không mang hài tử đi, chỉ một mình nàng đi. Ôn Uyển có thể tưởng tượng đến lúc tới tướng phủ nhất định sẽ là cảnh xe ngựa huyên náo, người đến tấp nập, cho nên Ôn Uyển xuất phát tương đối trễ. Lúc Ôn Uyển xuất phát cũng không ngồi xe ngựa xa hoa đại biểu thân phận mà là ngồi lên chiếc xe ngựa không lớn, không gây chú ý mà thường ngày hay dùng. Cái này cũng là để phòng bị lúc tới chật chội, xe ngựa không đi vào được. Xe ngựa chậm rãi phi ra khỏi phủ quận chúa, ngoặt sang bên trái là ra đến đường cái, ra đường cái quẹo phải mất hơn mười lăm phút thì đi ra đến trục đường chính phía tây, rồi lại đi lên trục đường chính hướng đông, đi thêm hơn mười lăm phút nữa quặt vào ngõ Dương Giác, đi thêm một lúc là tới Tô phủ. Đi gần tới Tô phủ đã nhìn thấy các loại xe ngựa đang tiến vào. Ôn Uyển ngồi loại xe ngựa không bắt mắt lắm , nhưng mà các đại hộ trong kinh thành đều có quy củ cả, ở trên xe ngựa đều viết lên tên của nhà mình. Cỗ xe ngựa này của Ôn Uyển không có, bất quá cho dù là không có, nhưng bên người đã có bốn hộ vệ thiếp thân đi theo bên cạnh xe ngựa, lại có hai mươi thị vệ xếp thành một hàng, đánh xe chính là Hạ Luân, người có chút nhãn lực cũng đều biết là Ôn Uyển, vừa thấy liền lập tức nhường đường. Đương nhiên, cũng có những nhà không có mắt, nhìn thấy xe ngựa không xa hoa, liền bắt đầu ngạo mạn... Xe Ôn Uyển đang đi hướng qua giao lộ, chỉ cần quẹo được qua rồi đi thêm về phía trước hai ba phút là tới đại môn Tô phủ thì có một chiếc xe ngựa cũng từ một giao lộ khác quặt đến, vừa vặn đối đầu nhau. Đánh xe là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, nhìn thấy xe của Ôn Uyển đơn giản, không có gì đặc biệt, đến cách ăn mặc của hạ nhân cũng không hề xa hoa, liền tỏ vẻ ngạo mạn,"Tránh ra, tránh đường cho bổn công tử." Tất nhiên là phu xe của Ôn Uyển không hề nhường. Nhưng mà Hạ Luân cũng không phải người không nói đạo lí, vì trên xe đích thực không có treo biển hiệu: " Các ngươi đợi một chút, để chúng ta đi qua trước." Hạ Luân đây là rất khách khí rồi. Trong lòng thiếu niên kia vốn đang nóng, lại đúng lúc có xe cản đường nên mới kêu lên. Nghe xong câu khách khí của Hạ Luân, lại nhìn thấy bên cạnh có hơn hai mươi thị vệ đi theo liền rụt cổ lại. Thế nhưng chưa đợi hắn mở miệng nói chuyện, từ trong xe ngựa truyền ra một âm thanh thanh thúy: "Đến trước đến sau cũng cần phải nói đạo lí. Xe Chúng ta tới trước, tất nhiên được đi trước. Nếu ai cũng đòi chúng ta chờ thêm một chút, vậy chẳng phải là muốn chúng ta đợi đến tan yến hội à?" Hạ Luân quay đầu, nói với người ngồi trong xe ngựa "Quận chúa, là Doãn gia. Ngồi trên xe chính là phu nhân của Doãn Thượng thư. Vừa mới mở miệng nói chuyện hẳn là cháu gái của Doãn Thượng thư." Hạ Luân nhìn biển hiệu trên xe ngựa nên biết được. Ôn Uyển nhàn nhạt nói: "Đi thôi!" cũng không thèm nói thêm mấy lời vô ích khác, Hạ Luân khách khí chính là không muốn đeo danh ngang ngược, chứ không có nghĩa là sợ sinh chuyện. Mã phu kia vội lui lại nhường sang một bên. Một vị quản sự ở bên cạnh nhận ra Hạ Luân, liền ghé nói thầm vào tai chủ tử mình hai câu. Tiểu tử kia âm thầm may mắn vừa rồi may mà kịp thời phanh lại, không có cậy mạnh. Nhưng mà cô nương ngồi trong xe ngựa nghe được vừa rồi chính là Quận chúa Ôn Uyển, mặt xoát một phát trắng bạch, thiếu chút nữa ngất xỉu. Ôn Uyển lắc đầu "Ngày thường nhìn Doãn Tùng còn vừa mắt. Không nghĩ tới con cháu từng bước từng bước đều biến thành cái bộ dạng này." Mỗi tiếng nói, mỗi cử động cũng có thể thấy được giáo dưỡng của hài tử đó. Trên đường cái lại dám tùy ý mở miệng như vậy, từ đó có thể thấy được vị Doãn phu nhân này cũng không ra gì. Hạ Ảnh bật cười: "Quận chúa là không biết, vị Doãn phu nhân này... Thôi, cũng không cần phải miêu tả làm gì. Yến hội hôm nay, Quận chúa nhìn tất hiểu." Ôn Uyển im lặng nhìn Hạ Ảnh: "Ngươi cảm thấy ta sẽ rảnh hơi bồi chuyện với vị Doãn phu nhân này sao?" Thân phận không cùng một đẳng cấp cũng đã định sẵn mối quan hệ giao tiếp không giống nhau. Ôn Uyển đối với mấy vị quý phu nhân kia tối đa cũng chỉ hàn huyên hai câu là cùng, ở đâu ra còn ngồi nói chuyện phiếm. Hạ Ảnh không lên tiếng nữa. Ôn Uyển lắc đầu, Hạ Dao không ở đây, cả người Hạ Ảnh y như đứt dây vậy. Khụ, chẳng lẽ cũng không khác gì Minh Cẩn. Thói quen mà, thiếu đi một người y rằng cả người cứ thấy không được tự nhiên. Ôn Uyển tham dự yến hội là chuyện sớm đã được thông báo. Cho nên xe ngựa vừa tới cửa chính, liền có người lập tức mở cửa cung nghênh. Hải thị tự mình tới cửa nghênh đón, sau khi hàn huyên khách sáo vài câu, mấy vị phụ nhân mặc quần áo xanh lam đứng đằng sau đều tiến lên làm lễ thỉnh an Ôn Uyển. "Không cần mấy cái lễ nghi như thế này nữa, chị dâu cũng sớm biết ta vốn không hề kiên nhẫn với mấy cái nghi thức xã giao này. Chọn một người ở lại là được, người khác tạm đi bận việc khác trước đi." Ôn Uyển vừa cười vừa nói. Hải thị nhìn thấy trên xe ngựa không có thêm động tĩnh gì nữa liền hiểu Ôn Uyển là một mình tới "Quận chúa không biết thôi, từ sớm tới giờ nương đều lẩm bẩm muốn gặp Quận chúa! Nói rằng mấy ngày nay không có gặp Quận chúa rồi, như thế nào lại không mang theo Minh Cẩn tới. Lão thái gia rất nhớ Minh Cẩn!" "Còn đang bận học, hôm nay lại náo nhiệt như vậy, vài ngày sau lại mang bọn họ tới chơi. Muốn vui như thế nào cũng được." Ôn Uyển ngầm nói hôm nay ở đây khách khứa tụ tập, người quá nhiều, mang theo tiểu hài tử tới cũng không tốt. Hoặc cũng có thể hiểu là rất bất tiện, không an toàn. Nói hai câu, Ôn Uyển lại ngồi lên xe ngựa nhỏ, đây là lần đầu tiên Ôn Uyển ở tướng phủ ngồi cỗ xe ngựa này. Ở bên ngoài xe ngựa chỉ trang trí mộc mạc tự nhiên, ở trong xe cũng chỉ thấy rất thanh nhã thôi. So sánh với chiếc xe ngựa xa hoa ít khi xuất hiện của Ôn Uyển thật không có cách nào so sánh được. Qua một lúc lâu, xe ngựa đi đến nội viện nhà chính. Ôn Uyển vừa xuống xe đã nhìn thấy một đám người đang chờ. Nhìn qua những người có mặt tại viện, Ôn Uyển đặc biệt cảm thấy khó chịu. Tất cả mọi người đều hành lễ với nàng. Khiến cho Ôn Uyển không ngờ đến là Tô Chân cũng xuất hiện, nhìn bộ dáng này hẳn là có ý muốn cho Tô Chân lại lần nữa cùng nàng giao hảo. Ôn Uyển nở nụ cười, Tô gia an bài cũng thật sự là chu toàn. Vẻ mặt Chân Chân tươi cười đi tới "Quận chúa, ta chờ Quận chúa từ rất lâu rồi." Tuy Tô Chân không có tiến lên kéo tay Ôn Uyển bày ra quan hệ thân mật, nhưng là giọng điệu này cũng thật thân thiết, lập tức liền phá vỡ tin đồn hai nhà lạnh nhạt với nhau. Trong đầu Ôn Uyển cũng hiểu, đóng cửa có nổi bão ở trong nhà cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu ở bên ngoài, ít nhất cũng phải bảo trì mối quan hệ tốt đẹp. Mấy tiểu cô nương, thanh tú động lòng người đi tới cùng kêu lên "Cô cô...", khó có được ba người cùng tề tụ một chỗ. Sau khi đính hôn, Mộng Lan và Mộng Tuyền liền ở trong nhà bắt đầu thêu đồ cưới, rất ít khi xuất môn. Đây cũng chính là phong tục. Về sau sau khi sự tình xảy ra, Mộng Tuyền làm quản gia. Tô Chân bệnh vừa khỏi, Mộng Tuyền lại đóng cửa thêu đồ cưới ( không phải ai cũng có thể như Ôn Uyển, đến đồ cưới cũng phải giao cho người phủ nội vụ thêu ). Ôn Uyển đối với mấy hài tử tương đối hiểu rõ. Về phần Phúc ca nhi, từ khi Ôn Uyển đáp ứng Phúc ca nhi mỗi tháng nghỉ hai ngày đến phủ theo Võ Chiêu học võ đều đã hơn một năm rồi, dù gió hay mưa cũng đều không gián đoạn! Cho dù cha hắn bị nhốt trong nhà giam cũng không hề gián đoạn. Hơn nữa mỗi ngày giữa trưa đều cùng Ôn Uyển với đám Minh Duệ dùng cơm chung. Thời gian dài, mặc dù nói quan hệ không phải rất thân thiết, nhưng ở lâu cũng quen mặt. Hạ Ảnh đều cảm thấy thật hiếm có, cảm thấy một đôi vợ chồng hồ đồ làm sao lại có thể sinh ra một nhi tử lão luyện như vậy. Nếu theo Hạ Ảnh đánh giá, thì tiểu tử này về sau lớn lên tuyệt đối không kém ai, so với Bình Thượng Đường chắc chắn mạnh hơn gấp trăm lần. Hai người nghĩ nửa ngày, cuối cùng quy cho là phong thủy phủ quận chúa tốt. Nếu đã muốn biểu thị quan hệ hài hòa, Ôn Uyển tự nhiên cũng phối hợp. Vừa cười vừa nói "Tỷ muội các cháu cũng nên kiềm chế chút, nhìn xem thêu tới lỗ kim đầy tay rồi. Đồ nào không qua trọng lắm để tú nương thêu là được, ở đâu còn soi mấy lễ nghi đấy. Tẩu tẩu, ta nói thế đúng không?" Quay đầu đối với Hải thị vừa cười vừa nói. Trong khoảng thời gian này Chân Chân cũng được chỉ điểm, lần này rốt cục cũng nổi lên dũng khí, tổ phụ đại thọ thì không thể để người khác chế giễu được. Thấy Ôn Uyển cũng không trưng mặt lạnh, còn tiếp lời, trong lòng cũng buông lỏng rất nhiều, về lâu về dài còn cần phải dựa vào Ôn Uyển rất nhiều. Tô Chân Chân vừa cười vừa nói "Tẩu tẩu, đừng nghe nàng... , tẩu không biết rồi, cứ nhìn quận chúa năm đó kết hôn liền biết, đến khăn uyên ương trùm đầu cũng để người nội vụ phủ phải thêu. Muội nhìn cũng thấy hết cách ." Đương nhiên, Tô Chân Chân cũng biết Ôn Uyển sẽ không để ý mới dám nói đùa như vậy. Ôn Uyển không để ý không có nghĩa là Hạ Ảnh không để ý. Đây là ý gì? Châm chọc Quận chúa sao? Lập tức hung dữ trừng mắt lườm Tô Chân Chân, khiến Tô Chân Chân cảm thấy sống lưng lạnh toát. Ánh mắt Ôn Uyển đầy cảnh cáo liếc nhìn Hạ Ảnh, rồi quay đầu cười mắng "Ta vốn không có phần bản lãnh này. Nhớ năm đó học thêu thùa, mỗi lần thêu đều làm cho tay mình toàn lỗ là lỗ. Ngày thành thân tất nhiên đồ cưới phải thêu cho thật đẹp rồi, làm sao có thể để khăn trùm đầu thêu thành cái dạng không đâu vào đâu được, đến lúc đó thật không có biện pháp gặp người rồi." Biểu hiện thân mật thật giống như người một nhà . Hạ Ảnh nhận được cảnh cáo cũng thành thực đứng nhìn bên cạnh, nhưng trong mắt trong tâm lại đầy vẻ khinh thường, cái Tô gia này giả trang tính toán cái gì đây? Khó trách quận chúa hôm nay không muốn mang Minh Cẩn theo. Nhìn nụ cười kia của Quận chúa có bao nhiêu giả dối kia kìa! Nếu Minh Cẩn mà ở đây nhất định sẽ thầm thì nghờ vực rồi. Hải thị ở bên cạnh cười thêm lời "Chân Chân thật biết nói đùa, Quận chúa bận rộn như vậy, ở đâu còn thời gian mà thêu đồ nữa. Thời gian để Quận chúa thêu xong một bộ không bằng để đó đi làm ăn buôn bán, lại chả mua được mười bộ trăm bộ còn tốt hơn ấy chứ." Mặt Hạ Ảnh đen sì lại, nhưng vướng Ôn Uyển đành một mực mặt lạnh không nói lời nào. Nhìn bộ dạng Hạ Ảnh như vậy, tim Hải thị không khỏi đập thình thịch sợ hãi. Vừa đi vừa nói chuyện một đường đi thẳng tới cửa chính, nha hoàn bà tử đứng cạnh cửa đều thu liễm âm thanh nín thở khoanh tay đứng thẳng. Thấy Ôn Uyển đến liền ngay ngắn khom gối phúc lễ. Bên trong phòng khách từ sớm đã tề tựu đông đủ. Trong quá khứ, ở phía đông mỗi lần Ôn Uyển đến đều rất vắng vẻ, nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt. Người đến nhiều vô cùng, tiếng nói cười rất huyên náo. Hơn nữa đại bộ phận trong đó Ôn Uyển đều không biết mặt. "Quận chúa đến rồi." Tô phu nhân đang ở chỗ ngồi liền chạy ra đón chào, tất cả những người khác cũng đều đứng lên hướng phía Ôn Uyển phúc lễ. Ôn Uyển thản nhiên nói "Không cần đa lễ." Mọi người hành lễ xong liền ngồi xuống. Đại bộ phận phu nhân có mặt ở đây đều cẩn thận nhìn Ôn Uyển, len lén đánh giá Ôn Uyển. Hôm nay Ôn Uyển mặc bộ cung trang trên thêu cát tường như ý mang hương sắc mùa thu, trên đầu cắm trâm Phượng, đầu trâm khắc Phượng Hoàng đang bay, ở trên nạm đá hồng bảo, đá bảo thạch, phỉ thúy, thủy tinh, mắt mèo, trân châu; chạm trổ tinh xảo, trông rất sống động, Phượng Hoàng quấn quanh, đầu đuôi đụng vào nhau, dường như muốn giương cánh bay lượn, sặc sỡ loá mắt. Trên tay đeo một chuỗi trân châu đồng đều từ màu sắc đến kích cỡ, trên ngón tay đeo nhẫn kim cương. Toàn thân cao thấp chỉ có ba kiện trang sức, mặc dù đồ trang sức không nhiều, nhưng lại át hết tất cả mọi người. Người phía dưới nhìn thấy trâm Phượng Hoàng kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Hải thị dẫn Ôn Uyển tới chỗ ngồi. Mặc dù bối phận Ôn Uyển không lớn, nhưng lại có địa vị tối cao. Tô phu nhân cười ha ha nói: "Quận chúa, chiếc trâm cài đầu này thật xinh đẹp. Là Quận chúa tự mình thiết kế phải không?" Đồ trang sức của Ôn Uyển đều là đồ tốt nhất, ở kinh thành cực kì có danh tiếng. Ôn Uyển cười đáp: "Đúng vậy, cảm thấy đồ trang sức phối hợp có chút nhàm chán nên cho người đi làm chiếc trâm này, may mà gặp được sư phụ có tay nghề cao, nếu không chút ý tưởng này đúng chỉ là vô nghĩa rồi." Nếu không phải không thể cự tuyệt được, nàng thật không muốn ngồi ở cái chỗ này.