Trên khuôn mặt Hoàng đế nở nụ cười nói "Con không phải vẫn nhắc tới tám mươi vạn lượng bạc kia của con sao? Lần này thuế ngân thu về hơn tám trăm vạn lượng, coi như là tạm giải quyết được những khó khăn của triều đình. tạm thời Cậu không cần vì bạc không đủ dùng mà rầu rĩ nữa. Có lợi cho con rồi" chỉ một đợt này mà đã có thu hoạch lớn a. Tâm tình của Hoàng đế rất là vui vẻ, nên đã sảng khoái mà đồng ý đem tám mươi vạn lượng bạc giao cho Ôn Uyển. Mặc dù hắn hoàn toàn không cần thiết phải đưa ra. Trực tiếp từ trương mục của ngân hàng chi ra tám mươi vạn lượng không phải được rồi sao? Cần gì làm cho phiền toái như vậy.
Ôn Uyển vừa nhìn vẻ mặt của hoàng đế ở trước mặt mình liền biết, chuyện xử lý Giang Nam lần này cực kỳ thông thuận. Nhưng Ôn Uyển lại có chút bận tâm: "Cậu Hoàng đế, từ đầu đến cuối cậu tịch thu nhà cửa của nhiều quan viên, nhiều phú thương như vậy, nhất định sẽ bị ghi chép trên sách sử. Chuyện lần trước, cậu cũng tịch thu không ít gia sản của các gia tộc. Cậu Hoàng đế, con tương đối lo lắng. Đến lúc đó cậu có thể nhận lấy danh hiệu hoàng đế xét nhà hay không? Con còn trông mong cậu trở thành một đời Minh Quân đó! Cậu không thể vì nhỏ mất lớn. Gánh lấy danh tiếng không dễ nghe như vậy."
Sau khi Hoàng đế biết ý nghĩ này của Ôn Uyển thì dở khóc dở cười "Nha đầu ngốc này. Lần đầu là vụ án mưu nghịch, lần này lại là vụ án tham ô. Tất cả đều có chứng cứ hẳn hoi, không phải là cậu vô duyên vô cớ bao vây xét nhà. Cho dù có làm thêm mấy lần nữa thì sử quan cũng không dám quở trách cậu không khoan dung, bằng không bọn họ chính là thông đồng làm bậy rồi. Những Ngự sử kia đều là những Lão Hồ Ly, so sánh với con khôn khéo hơn nhiều. Nếu không cẩn thận bị dính một thân tiếng xấu, sau này làm thế nào lưu danh thiên cổ. Vào năm đầu tiên khi đăng cơ, cậu gặp tình cảnh khó khăn như vậy cũng không động đến bọn hắn, chính vì sợ bị sử quan mắng là do quốc khố trống không mới tịch thu nhà của quan viên, làm tràn đầy quốc khố."
Ôn Uyển cười rất giảo hoạt "Rốt cuộc thì gừng càng già càng cay, cậu là một con cáo già, lão gian giảo hoạt." Ôn Uyển lúc này quả thật quá vui vẻ.
Trên trán của Tôn công công đổ đầy mồ hôi.
Hoàng đế nghe xong cũng không có tức giận, ngược lại còn cười ha ha. Nắm lỗ mũi Ôn Uyển nói: "Cậu là Lão Hồ Ly, vậy thì con chính là tiểu hồ ly. Xảo trá không để lại dấu tay, không người nào chiếm được lợi ích gì trên tay của con. Tiểu hồ ly danh bất hư truyền."
Ôn Uyển cười ha ha không ngừng, càng không ngừng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Cùng là hồ ly, đều là hồ ly. Là hồ ly rất tốt. Không chịu thiệt thòi. Sau này con trưởng thành cũng sẽ là Lão Hồ Ly."
Hai hồ ly một lớn một nhỏ ở trong điện Dưỡng Hòa vui mừng cười ha ha.
Tôn công công nhịn không được cũng nở nụ cười. Mỗi lần Quận chúa đến đây tâm tình của hoàng thượng sẽ tốt hơn không ít. Quận chúa chính là đóa hoa vui vẻ của hoàng thượng
Cười vui vẻ đủ rồi, Ôn Uyển lại hỏi: "Cậu Hoàng đế. Một lần động đến Giang Nam, chúng ta đã thu hồi tới hơn tám trăm vạn sao? Trước kia con có tính qua rồi, như vậy vẫn mất hơn hai nghìn vạn lượng bạc?"
Hoàng Đế gật đầu: "Lần này may mắn là con vẫn còn giữ quyển sổ mật kia. Nếu không hơn tám trăm vạn lượng bạc cũng không lấy trở lại được. Nhưng những thứ tranh chữ đồ cổ kia còn chưa có tính cộng vào. Nếu cộng thêm vào thì tăng lên không ít, tương đương với nửa năm thuế má thu nhập vào rồi. Có số tiền này, cậu có thể bắt đầu khởi công xây dựng đê đập. Mấy cái đê đập lớn một khi xây dựng tốt, thu hoạch cũng sẽ tốt hơn. Dân chúng không cần phải lo lắng lũ lụt nữa."
Ôn Uyển cau mày nói: "Cậu, con nghe nói, bình thường khi chi dụng tiền bạc cho chuyện này. Chân chính thực sự sử dụng đến, có thể được một nửa đã là không tệ. Còn một nửa đều đã bị tham ô lấy rồi."
Hoàng đế nghe lời này, sắc mặt liền khó coi. Đây là sự thật không thể tranh cãi.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Cậu Hoàng đế. Khởi công xây dựng thuỷ lợi, không chỉ là chuyện của riêng một đời. Cậu xem có thể đặc biệt thành lập một nha môn hay không? Chúng ta có thể lấy tên riêng cho nha môn này. Tiền bạc xây dựng toàn bộ do nha môn này quản. Mặc dù cũng thể tránh việc bị cắt xén, nhưng như vậy cũng đã qua tay ít nơi hơn, sẽ tiết kiệm được không ít tiền. Còn có, con cảm thấy, trước khi chi xuất ra cho bọn họ, thì phải nói cho bọn họ biết. Sau khi đê đập xây xong, triều đình sẽ phái người đến thanh tra. Ai mà tham lam ăn vào thì cũng bắt bọn hắn nôn ra."
Hoàng đế nghe nghi ngờ hỏi: "Thanh tra?"
Ôn Uyển đem chuyện nàng sai Hạ Tâm và Hạ Châu đi kiểm tra đối chiếu sổ sách sản nghiệp mỗi nơi, nhìn xem có xuất nhập hay không? Chi có hợp lý hay không? Nếu có xuất nhập thì sẽ hỏi thăm rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì? Nếu như giải trình không được thì chính là đã tham ô nhận hối lộ. Không có nhiều lý do để biện hộ. . . . . . Loại hành động này gọi là thanh tra.
Hoàng đế nghe xong như có điều suy nghĩ.
"Cậu Hoàng đế, cậu đang ở đây nghĩ cái gì thế?" Ôn Uyển lấy làm kỳ quái, nhìn thấy hoàng đế đột nhiên trầm mặc, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Hoàng đế cười cười, không có giải thích với Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng không hề hỏi nhiều nữa. Hoàng đế cười nói với Ôn Uyển "Phủ Chức Tạo (nơi chịu trách nhiệm hàng dệt may) đưa tới một số nguyên liệu vải mới nhất, theo cậu đi chọn vài món vải đẹp nhé."
Ôn Uyển trợn mắt xem thường, nàng hiện tại còn đang ở giai đoạn giữ đạo hiếu, đâu cần ăn mặc và trang điểm xinh đẹp. Nhưng vì không phá hỏng tâm tình tốt của cậu Hoàng đế nên đành đi theo. Dĩ nhiên, chủ yếu là qua một tháng nữa là đủ 27 tháng thủ hiếu rồi.
"Hoàng thượng Cát Tường, Quận chúa vạn phúc. . . . . ." Đoàn người hành lễ với hoàng đế và Ôn Uyển, Ôn Uyển chỉ bắt chuyện với hoàng hậu còn những người khác thì không để ý tới. Thân phận của nàng quý trọng, nên mặt ngoài sẽ không cùng hoàng hậu bất hòa. Đối với người khác dù biểu hiện kiêu căng cũng không ai nói gì được. Hoàng đế ở bên cạnh nhìn cũng không nói câu nào, thì những người khác càng không có quyền lên tiếng.
Văn quý phi và Thích quý phi cùng với Tần phi khác còn phải hướng Ôn Uyển hành lễ. Ôn Uyển cũng thoải mái đón nhận.
"Ta nghe nói phủ Chức Tạo hôm nay có đưa tới mẫu vải mới thượng hạng, vải mới đâu?" Đang nói thì từ phía ngoài các loại vải lần lượt truyền vào. Ôn Uyển nhìn thấy chúng bóng loáng nhẵn nhụi, sáng bóng đẹp mắt, khi sờ lên còn đặc biệt trơn mịn. Có điều nàng hiện tại đã không thể so với năm đó nữa. Vật gì tốt mà nàng chưa từng thấy.
"Uyển Nhi, con xem một chút đi, thích cái gì thì tự mình chọn." Hoàng đế vung tay lên, ngay cả ý kiến của hoàng hậu cũng không thèm hỏi, trực tiếp quyết định luôn.
Ôn Uyển không chút khách khí, một hơi chọn lấy ba mươi bảy cây vải. Một vân cẩm, một Ngọc cẩm, một chức kim cẩm, một cổ hương cẩm, một thất thải huân cẩm. Tổng cộng là ba mươi bảy cây, thoáng một cái Ôn Uyển đã chọn mất một phần sáu vải vóc.
Những người ở bên cạnh nhìn Ôn Uyển chọn vải, ánh mắt đều lóe sáng.
"Cậu Hoàng đế, bộ dáng của con thế này có phải giống như tiểu cô nương từ nông thôn tới, chưa từng thấy qua đồ tốt, nên nhìn thấy thứ tốt liền nhét vào trong túi áo hay không?" Ôn Uyển cười ha hả hỏi.
"Hiếm khi Uyển Nhi có thời khắc khiêm nhường như thế. Nếu như con là tiểu cô nương từ nông thôn đến, thì trên đời này không còn đại gia khuê tú nữa rồi. Nhưng thấy con thích như vậy, dạo này phủ Chức Tạo làm việc đã bỏ tâm sức hơn so với trước kia." Hoàng đế cười ha ha. Lúc trước Ôn Uyển ở bên cạnh tiên hoàng, có vật gì tốt mà chưa từng thấy.
"Hoàng thượng, Phương đại nhân cầu kiến, đang ở ngự thư phòng chờ hoàng thượng." Tôn công công nhận được tin tức, nói thầm hai câu với hoàng đế.
Ôn Uyển không có cầm đồ ở trong tay, nên theo hoàng đế một trước một sau đi ra ngoài. Tôn công công liền đảo ánh mắt một cái, đã có hai thái giám ôm gấm vóc theo đuôi sau đó. Để lại một đám nữ nhân với thần sắc khác nhau.
"Tốt lắm, đến lượt chúng ta đi chọn." Hoàng hậu giả bộ làm như không có gì mà kêu gọi mọi người.
Bên dưới có hai Tần phi cấp thấp chưa từng thấy qua đồ tốt, trong lòng nói thầm, không biết là Hưng Quốc Quận chúa thật sự không biết hàng, hoặc là giả vờ không biết hàng, mà chọn toàn là màu sắc nhạt nhất.
"Hồi Hoàng hậu nương nương, mấy cây vải mới vừa rồi Quận chúa chọn, mặc dù màu sắc không rực rỡ, nhưng lại là loại vải tốt nhất trong nhóm vải vóc này." quản sự của phủ Chức Tạo vội vàng giải thích, nếu không đến lúc đó bị nói là vải không tốt, mình lại bị kết tội. Những người vừa rồi còn đang thấy may mắn Hưng Quốc Quận chúa là người không biết nhìn hàng xịn. Hiện tại nghe lời này tim cũng muốn rỉ máu luôn. Đồ trang sức đeo tay, vải vóc, kế tiếp sẽ là cái gì nữa đây? Trong lòng mọi người khóc thét, chỗ ngồi này có ngọn núi lớn treo trên đầu ép tới người ta thở không nổi, lúc nào mới có thể dời đi chứ?.
Ôn Uyển nhận được sổ con hoàng đế phê chuẩn, lập tức gọi Du chưởng quỹ và Thượng Vệ đi phủ nội vụ đem tiền vận chuyển ra bên ngoài. Quốc khố là tiền bạc của quốc gia, phủ nội vụ là kho bạc riêng của hoàng đế. Hoàng đế đương nhiên không thể nào cho rút từ quốc khố. Hơn nữa, muốn từ quốc khố mang tiền ra ngoài, phải trải qua một loạt thủ tục của Hộ Bộ. Sau này còn phải mang danh tiếng sâu mọt chiếm lợi của quốc gia. Loại chuyện để lại hậu hoạn nhiều thế này, Ôn Uyển mới không làm.
Thật ra Ôn Uyển hướng hoàng đế đòi bạc, không phải vì muốn tám mươi vạn lượng bạc này. Mà là cần danh tiếng. Ngân hàng Quảng Nguyên của nàng có phủ nội vụ của hoàng đế làm chỗ dựa. Nàng làm như vậy, chính là muốn để cho tất cả mọi người biết, nguồn bảo lãnh của ngân hàng là phủ nội vụ, là sự ủng hộ của hoàng đế. Tuyệt đối có bảo đảm, không cần lo lắng xảy ra vấn đề.
Người ở thời đại này, lo lắng nhất chính là ngân hàng tư nhân đóng cửa. Một khi đóng cửa, thì tiền mà ngươi đưa vào, sẽ như máu chảy ra không thu hồi được.
Du chưởng quỹ nhìn sổ con mà tay run run "Quận chúa, sổ phê duyệt này có phải sai rồi hay không?" cái này là lấy tiền từ trong túi áo của hoàng đế ra ngoài đó, quả thật là quá tài đi. Quận chúa không sợ phạm vào kiêng kỵ gì cả.
Thượng Vệ nghe thấy cũng giật mình một cái.
"Bổn Quận chúa lúc nào lại làm qua chuyện hồ đồ. Nhanh đi, đem tiền toàn bộ đưa ra ngoài, vậy thì chúng ta có thể đem ngân hàng trải rộng ra. Rốt cục có thể làm một cuộc làm ăn lớn rồi." Ôn Uyển thử nghĩ thôi đã kích động, đem ngân hàng mở chi nhánh khắp quốc thổ của triều Đại Tề, sau này, mỗi châu huyện đều có dấu chân của ngân hàng Quảng Nguyên. Mình là người đầu tiên copy cái này, cũng là làm một lần copy cực kỳ có ý nghĩa nhất.
"Dạ" hai người nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Du chưởng quỹ lập tức tỉnh ngộ, sợ rằng Đông gia chân chính của ngân hàng là hoàng đế lão gia tử.
"Võ Tinh, lập tức đi điều năm mươi thị vệ ra ngoài. Mặt khác, ngươi đi nói một tiếng cùng Đặng đại nhân, chào hỏi hắn thật tốt giúp ta. Hắn cũng sẽ phái năm mươi binh lính ra ngoài hỗ trợ. Bạc thì chia làm tám nhóm để vận chuyển, mỗi lần vận chuyển là mười vạn lượng, vận chuyển đến ngân hàng Quảng Nguyên." Ôn Uyển cố ý chia làm nhiều lần, chính là muốn để cho mọi người trong toàn bộ kinh thành biết. Mình từ trong phủ nội vụ lấy bạc ra ngoài.
Ôn Uyển đem nhiều bạc như vậy để ở trước mắt người ngoài, hơn nữa còn từ trong phủ nội vụ mang ra. Những người xem náo nhiệt liền đem tin tức phát ra khắp nơi, nên đương nhiên ai cũng biết là chuyện gì xảy ra. Ngân hàng tư nhân có hoàng đế làm chỗ dựa, tất nhiên sẽ làm người ta tin tưởng hơn. Mọi người rối rít xếp hàng tới gửi tiền. Ngân hàng Quảng Nguyên làm ăn, thoáng chốc đã tấp nập đông đúc.
Riêng mảng hoạt động tín dụng, điều kiện đưa ra so với những ngân hàng tư nhân khác hơi nới lỏng một chút ít, nhưng chỉ hơi nới lỏng một ít thôi. Ngoài ra còn có một điểm tốt hơn những ngân hàng tư nhân khác, đó chính là cầm đi đồ thế chân, ước định giá tiền cũng có thể khiến cho người đến giao dịch rất hài lòng. Tỷ như cầm cố một ngôi nhà, ngân hàng sẽ phái người đặc biệt đi qua xem xét, dựa theo giá thị trường trả thấp hơn hai phần. Sẽ không giống như trước đây, là ép giá tiền xuống rất thấp. Không đến đây giao dịch đi đến chỗ khác thì không công để người ta chiếm đoạt tiền sao?
Ôn Uyển vừa ra các chính sách này, đã làm hỏng các mối làm ăn của những ngân hàng tư nhân khác. Nhưng lai lịch của Ôn Uyển quá lớn, mấy nhà hùn cổ phần ở trong đó, đều không thể chọc vào người nào. Khiến cho những ngân hàng tư nhân khác vừa tức vừa hận, rồi lại không thể làm gì.
Ngân hàng Quảng Nguyên bắt đầu từ một tháng này, lợi nhuận liên tiếp tăng lên. Mỗi ngày Ôn Uyển xem sổ sách, thấy vậy đều cười ha ha. Mấy nha hoàn ở bên cạnh tất cả đều giúp đỡ phân loại hồ sơ sổ sách. Ôn Uyển có quy định rõ ràng về việc lưu trữ hồ sơ, một quyển sẽ lưu ở Ngân hàng Quảng Nguyên, một quyển tự mình giữ lại để làm rõ. Sau này đối chiếu cũng tiện hơn, như vậy về sau sẽ không bị người ta lừa gạt. Vừa xảy ra vấn đề, điều tra ra cũng dễ dàng.